Đối với Trương Cẩn nó chẳng qua cũng là một ngày bình thường như bao ngày, nhưng đối với Trương Nghiêu thì khác.
Vốn dĩ là từ ngày mẹ hắn qua đời cái gì gọi là tiệc sinh nhật hắn đã quên rồi.
Hắn cũng không hoài niệm cũng không hứng thú nhớ tới ngày này, đơn giản vì ngày hắn sinh ra cũng là ngày mẹ hắn qua đời.
Mỗi năm vào đúng hôm nay hắn đều tự nhốt mình trong phòng kín một mình uống rượu, uống đến say túy luý, uống đến quên trời quên đất.
Rất nhiều năm trước đây hắn cùng em trai không hề sống cùng nhau, từ nhỏ Trương Cẩn đã sống ở nước ngoài cùng ông bà nội, còn hắn ở lại với mẹ, cha hắn vốn dĩ chỉ là một kẻ chăng hoa.
Hắn còn nhớ rõ lắm. Là vào buổi tối mẹ hắn còn đang rất vui vẻ làm bánh sinh nhật socola hắn thích nhất. Chỉ là bỗng nhiên cha hắn về nhà, cả người đều nồng nặc mùi rượu, tay còng đang ôm ấp một nữ nhân lẳng lở, miệng không ngừng phát ra những lời tục tĩu.
Thìa lớn trong tay mẹ hắn rơi đánh choang xuống đất, bà hốt hoảng định chạy đến bên hắn, hòng đem hắn giấu đi, bao nhiêu năm qua bà cũng quen dàn với việc chồng ngang nhiên nɠɵạı tình trước mặt.
Chỉ là đi không kịp, Trương Toại uống rượu say vào sẽ chửi bới cùng đánh người, y dơ một chân đạp vào bụng bà một hát thực mạnh, Vũ Y Tuệ mất thăng bằng ngã nhào từ trên cầu thang xuống, ót đập mạnh vào bậc thang máu tươi ộc ra.
Con Trương Toại trong cơn say bí tỷ cũng không thèm nhìn bà một cái, chỉ có miệng dùng sức chửi" Đồ đĩ thõa, lăng loàn"
Vũ Y Tuệ chỉ là đau đớn về người chồng bạc bẽo đã từng một lần bỏ nhà đi, nhưng không thành, bà còn bị bắt lại giam giữ đánh đập, bắt buộc phải mang thai, sinh ra hai anh em hắn thì cha mẹ Trương Toại đòi cháu.
Đứa con dứt ruột đẻ ra bắt buộc phải xa cách. Trương Nghiêu là nguồn sống duy nhất của bà. Chỉ là Trương Toại không ngừng nghỉ việc vũ nhục bà.
Hắn nhớ lại lúc ấy trước mắt chỉ là một màu máu tươi cùng tanh kinh người.
Hắn mất kiểm soát lao thẳng đến bên cơ thể mẹ đang bất động ra sức lay, chỉ là màu càng ộc ra, bà cũng không có tỉnh lại.
Trương Toại đứng trên cao chỉ là cưởi khẩy cùng với mỹ nữ trong lòng đi thẳng vào trong phòng ngủ làm cuộc mây mưa.
Vũ Y Tuệ mất máu mà chết.
Cho đến khi mọi người tới cũng chỉ là thấy nhân ảnh của một đứa trẻ 7 tuổi, một thân người đầy máu me ôm chặt xác chết.
Giọng khản đặc kêu gào người giúp đỡ. Hai bên má nước mắt bết thành từng dòng.
Trương Toại đến lúc tỉnh rượu phát hiện ra chính tay mình đã giết vợ thì bàng hoàng quỳ sụp xuống đất.
Y cư nhiên lại đem người mình yêu thương nhất mà hại chết. Tuệ Tuệ không yêu y, y biết, nhưng y yêu bà đến phát điên, không có tâm hồn bà, y liền chiếm lấy thể xác bà.
Y yêu bà như vậy, thực sự không thể chấp nhận việc vợ cùng kẻ khác lên giường.
Ngày ngày y dằn vặt bà, trước mặt bà gây ra đủ loại bẩn thỉu. Rất tốt cứ như vậy cho bà theo cách tiêu cực nhất ghi nhớ đến y.
Trương Toại một ngày, một đêm quỳ rạp bên mộ vợ.
Đối với Trương Nghiêu thì tất cả không còn ý nghĩa gì hết, hắn căm thù người cha, hắn ghê tởm tất cả những người đàn bà xung quanh, hắn khinh miệt tới cùng cực. Hắn cũng ghét cả vị socola hắn từng yêu thích.
Trương Cẩn về nước, không hổ là song sinh, tuy rằng từ nhỏ không cùng nhau sinh hoạt, nhưng gặp nhau lại giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại, mọi thứ đều vô cùng hòa hợp, ăn ý.
Trương Cẩn sống phóng túng, Trương Nghiêu lạnh lùng, nhưng trong mắt người ngoài lại là một cặp cực phẩm, là rùa vàng trong rùa vàng.
Trương Cẩn không có cùng mẹ sống từ nhỏ nhưng qua lời kể của người anh trai song sinh, hắn gần như đã cùng bà trải qua hết tuổi thơ.
Hai người cùng nhau từ tay trắng làm nên một Trương Y từ rất nhiều năm nay luôn đấu đá không đội trời chung với Trương thị- công ty cha hắn.
Mà Trương Toại biết lỗi lầm của cuộc đời mình nên vẫn âm thầm nhường nhịn bỏ qua không biết bao vụ làm ăn lớn.
.....
"Nghiêu, hôm nay sinh nhật chúng ta, các đối tác chủ động mở tiệc, không đi không hay"
"Mang cả ŧıểυ Mị đi nữa" sẽ có nhiều đồ ăn ngon, ŧıểυ Mị nhà hắn, thích ăn đồ ngọt.
"Được, lại là danh nghĩa em gái chúng ta chứ?"
"Ừ" không phải hắn không muốn công khai cô, chỉ là họ nhiều thù địch như vậy, nhất định chúng sẽ hướng mũi nhọn về bảo bối.
.....
Bạch Mị có cảm giác lạc lõng trong bữa tiệc lớn.
Trương Nghiêu cùng Trương Cẩn bị kéo đi tiếp rượu rồi.
Một mình cô đứng giữa đại sảnh lớn. Thân ảnh kiểu nhỏ có chút cứng nhắc cô đơn.
"ŧıểυ thư, cùng tôi nhảy một điệu chứ" Bạch Mị quay người, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Phàm Cố.
Cô thực sự rất vui vẻ, ở cùng Phàm Cố nói chuyện đều rất vui.
Anh nở nụ cười hiền lành.
" Có thể nhảy chứ?"
"Vì sao... cũng ở đây nha?" Bạch Mị có ý tứ thăm hỏi, không phải anh là bác sĩ tâm lý sao.
Phàm Cố cười ấm áp
"Anh cũng là thương nhân, bác sĩ chỉ là nghề tay trái mà anh thích"
Bạch Mị định đưa tay nắm lấy bàn tay của Phàm Cố, bỗng nhiên có một lực đa͙σ kéo giật cô lại.
"Xin lỗi, em gái chúng tôi có chút mệt, sẽ đưa em ấy đi nghỉ ngơi, cảm phiền anh tránh đường"
Trương Cẩn vẫn là luôn từ xa quan sát cô, thoáng thấy đối tượng tiếp cận liền ngay lập tức ngăn cản.
Hừ, bảo bối xinh đẹp thu hút quá nhiều ánh mắt, tốt nhất đem cô đi cất.
"Lên tầng chọn bừa một căn phòng rồi vào đó nghỉ ngơi, chút nữa sẽ tới tìm em"
Bạch Mị chậm chạp lên tầng, cô tùy tiện chọn một căn phóng gần mình nhất, ừ Trương Cẩn nói mọi phòng đều được.
Căn phòng này bài trí đơn giản, có một sopha nhỏ, còn có một bàn trang điểm, giống phòng nữ nhân đi.
Bạch Mị trong người quả có chút mệt, liền không khách khí nằm thiếp đi trên sopha.
Trong cơn mơ màng cô nghe thấy giọng nói của hai, ba bà phụ nữ trung niên, cùng một người đàn ông.
"Trang điểm cho cô ta đẹp vào, tối nay cô ta là quà của hai vị Trương tổng. Hứ? gì đây trẻ nhỏ à, đúng là khẩu vị nặng, ta rõ ràng nhớ lần trước được chọn là cô gái ngực nở mông cong cơ mà? Thôi kệ đi tới giờ rồi, làm nhanh lên"
Ai chả biết hai anh em Trương tổng xưa nay luôn cùng nhau dùng một nữ nhân.
Bạch Mị chưa kịp hô lên đã có một mảnh khăn tẩm thuốc mê chụp vào mũi cô, ngay lập tức gục xuống thiêm thiếp.
Đâu có ai biết rằng nữ nhân ngực nở mông cong được chọn kia hiện tại bị tắc xe, đang ngồi rủa xả cho bõ tức bên vệ đường.