"Được rồi, việc hôm nay sẽ không truy cứu nữa, ngoan ngoãn một chút tiết kiệm sức lực, mau khỏe lại, Trương thiếu ta không cần nữ nhân yêu ớt vô dụng"
Hắn nói rồi lãnh khốc để lại cho Bạch Mị ngốc nghếch một cái bóng lưng.
Bạch Mị thoáng nhìn thấy vài phần lo lắng ẩn hiện trong mắt Trương Nghiêu, nhưng chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi liền hiện thời biết mất không chút tăm tích.
Ít nhất như thế này Phàm Cố cũng không có nguy cơ gặp nguy hiểm, Bạch Mị một lòng không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, như thế hai anh em ác ma này biết được ai làm ô uế cơ thể cô liền bao nhiêu độc ác trút hận.
Trương Cẩn đem nụ cười lần nữa trêu ghẹo cô.
Xác định Trương Nghiêu đã rời khỏi liền cất giọng.
"Trước mặt anh ấy, bảo bối thế này bênh vực đàn ông, không chết là mạng quá lớn rồi"
Tiếp theo liền đem cháo loãng từng ngụm nhỏ mớm cho cô.
.....
Thân thể Bạch Mị qua tĩnh dưỡng hồi phục đã dần dần khỏe mạnh, tấm lưng trần trắng xinh nổi bật lên từng vết roi hằn, phần ngực có một đường quất dài kéo từ giữa ngực tới nơi bụng mềm mại.
Xung quanh vết roi vẫn là thâm tím đáng sợ.
Một roi mạnh bạo nào hẳn lúc ấy đem cô bóp nhẹt thở đi.
Trương Cẩn nhìn anh trai ôn nhu lơ đễnh lướt tay chạm vào đường máu khô trên người bảo bối, lòng có chút nhộn nhạo, tuy rằng bảo bối gần đây đã có thể rời khỏi giường tự một mình đi lại nhưng tắm rửa cùng ăn uống vẫn phải do cậu cùng Trương Nghiêu chiều cố.
Ngày ngày đều phải đều đặn thay băng gạc trắng cho cô, tránh cho vết thương nhiễm trùng.
Còn Bạch Mị trong lòng mấy phần thoải mái, cô không hàng đêm đều bị cường bạo, bị mấy thứ khổng lồ kia chà đạp cơ thể, còn có chút vui vẻ, chịu ăn cũng chịu nghe lời.
Chỉ là cô hãy cứ đắc ý đi, đợi thân thể cô khỏe lại, xem hai con sói đói khổ dâm kia như thế nào đem cô ăn sạch sẽ không chừa mẩu xương.
....
Hàng ngày hai anh em ác ma kia đều có một thói quen tập thể ȶᏂασ, căn biệt thự này có một phòng lớn, đầy đủ các dụng cụ tập luyện.
Trương Cẩn đang chạy bộ, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống ướt sũng một mảng áo lớn, Trương Nghiêu đang nghỉ ngơi cùng uống vang nhẹ.
Hắn hiện tại cảm thấy Bạch Mị nghỉ ngơi như vậy cũng đủ hồi phục cơ thể rồi. Hắn hiện tại không có hứng thú tập luyện cùng với mấy thứ máy móc cứng nhắc này, hắn muốn cùng cô chơi trò vận động mạnh.
Hắn từ trong phòng tập lãnh động bước ra, đem cửa phòng ngủ bật mở.
Đều là không thấy cô đâu cả.
Hừ, chân dài đi vào phòng tắm, cũng là không thấy thân thể kiều nhỏ kia đâu, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, mới vừa mới đây còn có chút ngoan ngoãn nằm trên giường, thân thể vừa phục hồi đã muốn đi thả gió?
Tốt nhất cô nên ở trong nhà ăn đi, còn không thấy cô ở đâu xem hắn thế nào dạy dỗ.
Bạch Mị trong phòng bếp, cô có chút đói, mò mẫm vào trong phòng bếp lục tìm cungz chỉ thấy có vài quả táo cùng mấy củ cà rốt.
Đem cà rốt rửa sạch sẽ một hồi liền nôn nóng đem lên miệng cắn cắn, thật ngon, cà rốt giòn giòn cùng có vị ngọt thanh thanh.
Trương Nghiêu đi vào liền trước mắt thấy bảo bối ngồi trên đất, dựa cơ thể gầy yếu vào tủ lạnh lớn sau lưng, bộ dạng có chút thảm thương, cô hiện tại mặc một cái áo nam nhân màu trắng dài cũng rất lớn che gần một nửa đùi trắng trẻo.
Tay nhỏ nắm chặt lấy củ cà rốt đem lên miệng gặm từng ngụm, từng ngụm be bé.
Trông Bạch Mị hết sức tội nghiệp, đói sao? Đói sao lại không tìm tới hắn? Vốn dĩ tất cả thức ăn cô ăn đều một tay Trương Nghiêu làm, hắn từ mẹ truyện sang sở thích nấu ăn, hương vị cũng không tệ.
"Trương gia cũng không muốn mang tiếng ngược đãi trẻ nhỏ đi, em đói sao không kêu tôi"
Bạch Mị hoảng loạn giật mình, tiếng nói tầm ổn cùng chút băng lãnh từ trên đầu truyền xuống, củ cà rốt vô tội bị cô đánh rớt lên nền đất, vốn dĩ muốn đem nhặt lên, nhưng Trương Nghiêu tay lớn lực đa͙σ nhấc bổng cô đặt lên bàn ăn lớn. Nhác trông, Bạch Mị giống tế phẩm xinh đẹp ăn mặc thiếu thốn nhưng đầy gợi cảm. Cô như vậy sợ hắn rồi? Cũng tốt một chút giáo huấn đe dọa cho cô biết đường ngoan ngoãn, không chọc vào giới hạn hắn.
"Bẩn rồi còn muốn ăn? Ngồi đợi một chút đợi tôi"
Tầm gần nửa canh giờ, Trương Nghiêu từ phòng bếp dọn lên bàn một bát canh thịt thơm ngát, còn chưa nếm qua hương vị nhưng là cực kỳ khích thích vị giác, bụng Bạch Mị vốn đang đói, không kìm chế được liền tô tô đánh lên mấy tiếng. Tiếng động xấu hổ làm cho cô liền đỏ mặt ấp úng.
Đem biểu tình đánh yêu của cô thu hết vào tầm mắt, hắn khẽ thấy vui vẻ trong lòng.
Cùng kéo ghế ngồi trước mặt cô. Một lớn một nhỏ nhìn nhau, mắt nhìn mắt, kẻ áo quần chỉnh tề lạnh nhạt ngồi trên ghế, người xốc xếnh lộn xộn ngoan ngoãn quỳ trên bàn ăn, ở giữa là ngăn cách bởi một bát canh thịt ngon lành.
Nhưng như vậy liền không có thìa?
Đem mắt nai ngơ ngác dò hỏi, chỉ thấy gương mặt băng sơn ngàn năm kia lộ ra một nụ cười gian sảo.
"Cúi xuống tự dùng lưỡi nếm đi"
Ách? Trương Nghiêu cư nhiên muốn cô giống như sủng vật, quỳ đầu xuống liếʍ canh?
"Em không ăn? Chê đồ tôi nấu không bằng củ cà rốt sống của em sao? "
Bạch Mị vẫn một bụng im lặng, làm sao a? Cô hiện tại cực kỳ đói, so với cà rốt sống thì canh thịt vẫn là phi thương cuốn hút, nhưng lại như vậy muốn cô ăn uống giống như con mèo nhỏ.
"Còn không mau ăn tôi liền đem đổ đi, củ cà rốt kia không to bằng tôi nhưng muốn đem nó thỏa mãn em cũng không quá khó khăn"
Ách!! Đe dọa cô sao? Cái gì mà dùng cà rốt thỏa mãn cô, cô không muốn.
Liền nhanh chóng dùng tay bưng lên canh toan tính một ngụm ăn thử.
"Khônh được dùng tay, để nguyên bát trên bàn, tự đầu em đem tới mà ăn"
Bạch Mị cũng không muốn cùng người này nhiều lời đem lưỡi phấn nộn liếʍ liếʍ, cảm nhận mùi vị canh ngon ngon đậm đà trong miệng, không kìm được lại lần nữa tiến đến.
Bạch Mị giống con mèo con nhỏ bé, vụng về ăn canh trong bát, cơ thể nhỏ xinh bò rạp người trên bàn ăn lớn, mông cũng vì tư thế này mà nhô cao.