Trong phòng bếp, Đoạn Bạch Nguyệt đem nước thuốc đổ ra, sau khi bưng qua, trong phòng cũng chỉ có một mình Tứ Hỉ công công, cười ha hả nói: “Vương gia, hoàng thượng vừa ra cửa.”
“Ra cửa?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy nhíu mày, “Phong hàn còn chưa khỏe, ra cửa làm gì?”
Tứ Hỉ công công nói: “Ăn điểm tâm, hoàng thượng phân phó không cho người khác đi cùng, nói muốn đến chợ đi dạo.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, thả chén thuốc trong tay xuống cũng đến chợ.
Sở Uyên ngồi ở trên quán nhỏ mì sợi khét, đang cầm muỗng khuấy.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở bên cạnh hắn.
Sở Uyên liếc mắt nhìn, hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Muốn ăn cái này, ta mua giúp ngươi là được, hà tất gì phải tự mình chạy ra ngoài.”
“Trong phòng quá ngột ngạt.” Sở Uyên nói, “Đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn đang bệnh, cũng không sợ trở về lại phát sốt.”
Sở Uyên húp một ngụm canh: “Dao nhi nói, mì sợi khét có thể trị bách bệnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên hỏi: “Ăn không? Mời ngươi, ta có rất nhiều bạc.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, khoác áo choàng lên giúp hắn, thời tiết cuối thu bắt đầu vào đông ở cạnh biển, gió vừa thổi lên quả nhiên là rất lạnh.
Sở Uyên ăn xong một bát mì sợi khét nóng hôi hổi, đứng lên chậm rãi đi trở về: “Nghe Tứ Hỉ nói, tối qua ngươi thẩm vấn cừu kích?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Hắn đã nhận tội hơn một nửa tội trạng.”
Sở Uyên hỏi: “Bao gồm cả vị trí Hoang Dã Vân Đỉnh?”
“Cùng cẩm nương nói nhất trí, cũng giống như suy tính của chúng ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hẳn không phải là đang nói dối.”
“Vì sao đột nhiên lại phối hợp như vậy.” Sở Uyên nhíu mày, “Ngươi cho hắn chỗ tốt gì?”
“Bảo vệ mỹ dự đại hiệp của hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp.
Sở Uyên khó hiểu.
“Nơi này gió quá lớn, đi về trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ẩn tình bên trong rất nhiều, e là phải nói một trận.”
Trên đường hai người đi trở về, ven đường có một quán nhỏ bán bánh cá tạc điềm niên vừa mới dọn ra, nhìn qua kinh doanh rất khá. Đoạn Bạch Nguyệt mua một cái, dùng cây thăm bằng trúc xuyên đưa tới.
Sở Uyên tiếp ở trong tay, cũng không ăn, cứ như vậy một đường cầm về nhà. Trùng hợp nhìn thấy Nam Ma Tà, liền hỏi: “Tiền bối có muốn ăn không?”Nam Ma Tà vẻ mặt tươi cười: “Đa tạ hoàng thượng.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên đưa bánh cá tạc điềm niên qua, tự mình trở về phòng thay thường phục.
Nam Ma Tà nói: “Sáng sớm ta cũng đi ra ngoài một lần, bên ngoài đã có người đang thảo luận chiếc thuyền lớn bị thiêu hủy kia, nói cái gì cũng có, thậm chí còn có người nói là bị thiên lôi đánh.”
“Mặc kệ là nói thế nào, qua một thời gian ngắn cũng sẽ từ từ yên tĩnh xuống, chỉ cần ôn dịch không lan tràn ra là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trạch Ngư bang ở Huy Châu, đây là tên gọi hiệu buôn trên sổ sách. Tương lai sau khi trở về, tìm cơ hội đem chân tướng báo cho người nhà, việc này coi như qua.”
Nam Ma Tà lại nói: “May mắn là phát hiện sớm, bằng không nếu như để người trên đảo này nhiễm ôn dịch, tin tức truyền ra, tương lai thương nhân Sở quốc trải qua ngày nhưng là không dễ chịu lắm.”
“Đợi đến Tư Không trở về, ngược lại là có thể hỏi hắn một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Con đường làm ăn Vọng Tịch Tiêu đa dạng, có lẽ sẽ biết được thương bang Trạch Ngư này.”
Nam Ma Tà gật đầu, cắn một miếng bánh cá tạc điềm niên.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ăn ngon không?”
Nam Ma Tà nhíu mày: “Thứ đồ gì vậy, vừa cứng lại vừa ngọt, còn một cỗ mùi tanh.”
Đoạn Bạch Nguyệt khá là vui mừng: “Vậy thì tốt, sư phụ từ từ ăn.”
Nam Ma Tà: “? ? ?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đến chỗ ở Sở Uyên.
Tứ Hỉ công công như cũ cười chào hỏi: “Vương gia tới rồi a.”
Sở Uyên từ trong phòng bước ra, đổi thân xiêm y màu trắng, trong tay ôm trà nóng, nhìn có chút trẻ con.
Ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt cũng liền nhu hòa.
Tứ Hỉ công công khom người lui ra, đóng lại cửa viện giúp hai người.
Sở Uyên nói: “Nói một chút xem, Cừu Kích rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
“Ân oán giữa hắn và Lan Nhất Triển, chờ ngươi khỏi bệnh rồi sẽ chậm rãi nói, cũng không vội.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chuyện quan trọng trước mắt chỉ có hai cái, là quan hệ giữa Đốt Tinh và Đốt Tinh cục, cùng với kế hoạch tương lai của Sở Hạng.”
Sở Uyên gật đầu: “Trước tiên nói Đốt Tinh.”
“Đốt Tinh cục là một bộ nội công tâm pháp, Dao nhi đúng dịp gặp may, khi ở bắc hành cung theo Huyền Thiên tiền bối học qua.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mà trên đảo Triều Nhai còn có khác một môn công phu, tên là Tung Tinh cục.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
“Lúc trước Cừu Kích và Lan Nhất Triển ra biển bái sư, cố ý dụ dỗ Lan Nhất Triển luyện Tung Tinh cục.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Người trong giang hồ người đều nói Đốt Tinh có thể khiến người ta nhập ma, cũng không biết ma công thật sự chính là Tung Tinh cục này.”
Sở Uyên nói: “Lan Nhất Triển cũng là bởi vì cái này mà nhập ma?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Nhưng hắn thiên tính thanh minh, mặc dù là rơi vào ma đạo, cũng chưa từng từ bỏ hi vọng, vẫn luôn ham muốn luyện một môn công phu giải độc, chính là Đốt Tinh cục. Chỉ tiếc lúc đó Huyền Thiên tiền bối không biết việc này, mà Cừu Kích tuy nói trộm được Đốt Tinh tâm pháp, lại không chịu cho hắn. Hai người một đường cướp đoạt, trên giang hồ cũng dần dần truyền ra tin tức, nói Lan Nhất Triển là ma đầu. Chính là tai họa diệt môn, tám chín phần đều là Cừu Kích vu oan giá họa.”Sở Uyên nói: “Tội không thể tha thứ.”
“Sau đó Lan Nhất Triển tuyệt vọng tự sát, Cừu Kích rốt cục cũng đạt thành mục đích, dương danh đứng trên vạn đại hiệp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là hắn vì có thể chiến thắng Lan Nhất Triển, dùng không ít cổ trùng kích thích nội lực, sau đó dẫn đến hoàn toàn thay đổi, vì bảo toàn danh dự, liền thoái ẩn giang hồ, ở lại trong quỷ thôn, bắt được gã sai vặt nghe hắn ngày ngày thổi phồng Cừu đại hiệp, đã có chút điên cuồng mà nhập ma.”
Sở Uyên nói: “Như vậy vì sao phải vào lại giang hồ?”
“Lan Nhất Triển là người duy nhất mà hắn biết có thể làm cho Đốt Tinh phát sáng, vì tìm kiếm bí mật, liền không thiêu huỷ thi thể, mà là đặt ở núi Ngọc Quan.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Làm ra nhiều chuyện đuối lý như vậy, tóm lại là lo sợ bất an. Như vậy qua mấy chục năm, đột nhiên nghe nói Đốt Tinh trong Cửu Huyền Cơ bị trộm, liền nhận định là Lan Nhất Triển khởi tử hoàn sinh, tùy thời muốn đến tìm mình báo thù. Cho nên mới có thể dùng tên giả Tái Phan An cấu kết với yêu cơ giang hồ, một mặt muốn bắt Mộc Si lão nhân đễ phá giải cơ quan vào núi Ngọc Quan, một mặt ở tại phố xá sầm uất trong Vương thành bố trí Đốt Tinh cục, có thể dụ Lan Nhất Triển đi ra.”
Sở Uyên nói: “Đây đâu chỉ là điên cuồng, quả thực chính là phát điên.”
“Hắn vốn là kẻ điên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lam Cơ khởi tử hoàn sinh, mang theo độc thi tới tìm ta trả thù, cũng là do hắn an bài. Sau đó, hắn liền xuôi Nam ra biển, đi qua thành Quan Hải đến Nam Dương, nương tựa Sở Hạng và những người lúc trước kết bằng hữu trên đảo Triều Nhai.”
Sở Uyên nói: “Triều Nhai và Sở Hạng?”
“Đây cũng là chuyện thứ hai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuy nói Phỉ Miễn quốc là nơi bí mật, người ngoài không thể xông vào, mà dù sao cách Đại Sở cũng không gần. Cho nên lúc trước Sở Hạng liền phái người chiếm lĩnh đảo Triều Nhai, cũng chính là những kẻ được gọi là người áo đen.”
“Cho nên tất cả nhiễu loạn trên đảo Triều Nhai, là do là Sở Hạng?” Sở Uyên hỏi.
“Cũng không đơn thuần là hắn, nếu không có người dân trên đảo ham ăn biếng làm, người ngoài cũng sẽ không có cơ hội để lợi dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Công chiếm Triều Nhai đối Sở Hạng mà nói, quả thật là bút mua bán có lời, thứ nhất nói không chừng sẽ có hoàng kim, thứ hai coi như không tìm được bảo tàng, vị trí địa lý cũng rất ưu việt, chung quanh đều là hải vực Đại Sở.”
Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Sở Uyên dựa lưng về ghế dựa: “Lúc trước kiêng kỵ uy hiếp Lưu phủ, mới lưu một cái mạng cho hắn và Lưu Cẩm Đức, lại rước lấy đống phiền toái bây giờ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi không muốn quản, ta -- “
“Đây là chuyện Đại Sở.” Sở Uyên bĩu môi, “Không nhọc Tây Nam Vương phiền lòng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.
Sở Uyên hất cằm: “Tháo mặt nạ ra.”
Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ.Sở Uyên nói: “Biết là ngươi xấu, lúc trước cũng không được đẹp, tháo xuống.”
Sở Uyên bất mãn: “Kháng chỉ không tuân là tội chết.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên đơn giản chính mình giơ tay.
Đoạn Bạch Nguyệt đầu tiên là muốn lui, cuối cùng chỉ là nhắm mắt lại.
Sở Uyên nhẹ nhàng tháo mặt nạ hắn xuống.
Bốn phía rất yên tĩnh.
Một lát sau, Sở Uyên đánh giá: “So với vết sẹo lần trước vì trốn Kim Xu, vẫn là vừa mắt hơn một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt từ từ mở mắt.
Sở Uyên lại nói: “Nhìn lòe loẹt, rất tốt.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.
Sở Uyên ném mặt nạ sang một bên, để sát vào nhìn.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình đứng lên.
Sở Uyên vỗ bàn.
“Có độc.” Đoạn Bạch Nguyệt giải thích, “Sư phụ đều nói, kêu ta cách ngươi xa một chút.”
“Liếc mắt nhìn kỹ một cái, có thể sống ít bao lâu?” Sở Uyên hỏi, “Ba năm hay là năm năm?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Tựa hồ cũng không thể tính như vậy.
Sở Uyên ngoắc ngoắc ngón tay.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Sở Uyên dặn dò: “Nói tiếp chuyện Cừu Kích.”
Trên mặt không có bất kỳ che đậy, Đoạn Bạch Nguyệt có chút khó chịu.
Sở Uyên lại không để ý lắm, một tay chống quai hàm tiếp tục nghe, tựa như khuôn mặt trước mặt này xưa nay vẫn chưa từng thay đổi.
Thẳng đến bữa trưa, hai người mới ra cửa.
Sở Uyên một mình đi tìm Tứ Hỉ ăn cơm.
Đoạn Bạch Nguyệt trở lại trong phòng, tháo mặt nạ xuống, do dự cầm lấy gương đồng trên bàn.
Trong gương ánh ra một gương mặt như trước bị đồ đằng màu xanh lam che kín, dữ tợn khủng bố. Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ ra, lúc trước rõ ràng là ở Tây Nam phủ đều phải mang mặt nạ, vì sao lại nguyện ý lộ ra hình dáng ở trước mặt người yêu -- vừa nãy nhìn vẻ mặt của hắn, nghe ngữ khí của hắn, lại cảm thấy cũng không phải là việc lớn gì, dường như chấp nhận bị đầu độc, tháo xuống cũng không sao.
Nam Ma Tà luồn đầu vào cửa sổ, hỏi: “Đã nhìn hơn nửa ngày, ngươi là muốn đi thi hoa khôi hả?”
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, úp gương xuống.
Nam Ma Tà bắt chuyện: “Đi, khí trời hôm nay tốt, ra biển xem thử.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Sư phụ lo xa rồi, ta cũng không phải là khuôn mặt ủ rũ này.”
“Cũng không có gì tốt ủ rũ.” Nam Ma Tà nói, “Thiên Thần Sa đang ở trước mắt, sau khi ăn xong lại qua nửa năm, ngươi sẽ khôi phục dung mạo, nói không chừng cành anh tuấn thêm vài phần, đến lúc đó, dựa vào bán chân dung cũng có thể kiếm bạc.” Phú khả địch quốc ngay trong tầm tay, nhịn không được liền chà xát tay.
Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay đóng cửa sổ lại.
Nam Ma Tà đứng bên ngoài cảm khái, nghịch đồ.
Thời gian một ngày một ngày trôi qua, Tư Không Duệ đã trở về đảo trước Đoạn Dao một bước.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có thăm dò được tin tức gì không?”
Tư Không Duệ vây quanh xoay quanh hắn nhìn, cảm khái hâm mộ: “Ngươi quả nhiên là mệnh hoàng hậu.” Không biết để nương tử mình sờ tay hắn vài lần, có thể sinh ra một nương nương hay không.
Đoạn Bạch Nguyệt đặt Huyền Minh Hàn Thiết lên bàn.
Tư Không Duệ lùi năm bước ra bên ngoài, nói: “Ế ế, lúc này là lão thiên gia đang giúp ngươi, nếu như là vận khí tốt, không tổn thương người nào leo lên Hoang Dã Vân Đỉnh, lấy Thiên Thần Sa cũng không phải việc khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thật không?”
“Lừa ngươi làm gì.” Tư Không Duệ ngồi trở lại ghế đá, hỏi, “Ngươi có biết Thiên Thần Sa rốt cuộc là vật ra sao không?”
“Là vật ra sao?” Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa mở miệng, Sở Uyên từ bước vào trong phòng.
Lúc trước còn muốn thừa nước đục thả câu, mà bây giờ nếu là hoàng thượng mở miệng, tất nhiên quanh co không được. Tư Không Duệ lập tức đứng lên, ngồi xổm xuống dáng trung bình tấn vây quanh hai tay, nói: “Bẩm hoàng thượng, là cục đá lớn như vậy.”