【 Chương 87: - Thuyền lớn 】 Ngươi cách xa ta một chút
***
Tuy nói rơi xuống nước, mà cẩm nương cũng coi như là người tập võ, thân thể trụ cột không tính yếu, vì vậy chờ đến khi Đoạn Bạch Nguyệt và Nam Ma Tà đi qua, nàng đã rời giường sắp xếp gọn gàng, đang định đến nhà bếp làm cơm tối cho mọi người.
“Ngồi đi.” Nam Ma Tà nói, “Bên ngoài nhiều quán ăn như vậy, còn sợ không có ngươi, đám đàn ông chúng ta sẽ chết đói hết sao.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng nói: “Nếu không thoải mái thì tiếp tục trở về phòng nằm đi, nước biển kia nhưng là lạnh thấu xương.”
Cẩm nương nói: “Ta không sao, ra mắt Vương gia.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đêm qua đa tạ.”
Cẩm nương nói: “Ta rơi xuống nước, Vương gia cứu ta, hẳn là ta nên đa tạ vương gia mới phải.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ngươi có phải là cố ý rơi xuống nước hay không ta không biết, bất quá lại biết, ngươi là cố ý giả vờ hôn mê, để thuyền có thể mau chóng đi vòng trở về.”
Cẩm nương nói: “Là vì vương gia tựa hồ cũng không muốn cho hoàng thượng rời đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở cạnh bàn đá, hỏi: “Nghe nói ngươi biết Hoang Dã Vân Đỉnh?”
“Là tên một chỗ hải đảo.” Cẩm nương nói, “Trên đảo đều là tảng đá màu đen, không có một ngọn cỏ đôi khi còn có động đất, bởi vậy rất ít người đến. Chỉ là mỗi khi mặt trời lặn, ánh nắng chiều trên trời sẽ đem bốn phía mặt biển ánh thành màu sắc giống như ngọn lửa. Đứng ở trên đảo, tựu như cùng đứng ở đỉnh mây.”
“Cho nên gọi Hoang Dã Vân Đỉnh?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Ở nơi nào?”
“Ta không biết cụ thể ở nơi nào, chỉ biết là giữa tháng bảy, tám xuất phát từ Hoang Dã Vân Đỉnh, nếu là thuận buồm xuôi gió, không nhiều không ít, chỉnh chỉnh mười ngày thì có thể đến Lưu Ly Châu.” Cẩm nương nói, “Tới tháng mười tháng mười một thì không thể đi thuyền, bởi vì gió lớn sóng hiểm, coi như là dùng cự tàu huyền thết hoàn mỹ nhất, cũng không có cách nào xuyên phá sóng lớn.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
“Lời này là ta vô tình nghe được trong lúc dâng trà, lúc đó Sở Hạng đang thương nghị với người khác, hàng năm nếu là định kỳ muốn tới Hoang Dã Vân Đỉnh, nên chọn mấy tháng phân, ven đường còn có thể thuận tiện làm chút sinh ý. Lưu Ly Châu sản xuất chén thủy tinh tốt nhất, cho nên mới có thể cố ý nhắc tới.” Cẩm nương nói, “Bất quá cọc sinh ý này về sau như là không làm thành, cũng không nghe hắn nhắc lại Lưu Ly Châu.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giữa tháng bảy tháng tám từ Hoang Dã Vân Đỉnh đi tới Lưu Ly Châu, cần mười ngày. Mà giữa tháng mười một, nhưng là nửa bước khó đi. Biết được chuyện này, thì đã có thể suy tính ra đại thể ở đâu, còn Lưu Ly Châu, Tư Không huynh ngược lại là có chút mậu dịch vãng lai, có thể thăm dò tìm hiểu trước.”
Cẩm nương nói: “Vương gia muốn đến Hoang Dã Vân Đỉnh?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta muốn đi tìm một thứ.”Cẩm nương lo lắng nói: “Nơi đó tuy nói hoang tàn vắng vẻ, hẳn là có không ít trọng binh canh gác. Dựa theo tính tình cẩn thận đa nghi của Sở Hạng, nếu như để đồ vật phía trên, hẳn là sẽ không tùy tiện để người lên đảo mới phải, tất nhiên trải rộng cơ quan trạm gác ngầm.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Chuyện này bổn vương tất nhiên biết được. Mặc kệ thế nào, lúc này cũng phải đa tạ ngươi, ngày khác nếu như thật sự muốn tấn công Hoang Dã Vân Đỉnh, nói không chừng còn phải lĩnh giáo chút chuyện.”
Cẩm nương gật đầu: “Vậy do Vương gia phân phó.”
Trên chợ, Đoạn Dao và Sở Uyên ngồi ở bên một quán nhỏ, mỗi người gọi một bát mì sợi khét.
Sở Uyên nếm thử một miếng, cảm thấy sinh bệnh cũng đã đủ khó chịu, vì sao còn phải gắng gượng tự mình ăn thứ này.
Đoạn Dao cảm thấy mình rất cần phải giải thích một chút: “Đầu bếp Tây Nam phủ làm, ăn ngon hơn một chút.” Cũng không phải khẩu vị ca ca kỳ lạ.
Một lát sau liền bổ sung: “Hơn nữa sau khi luyện xong Bồ Đề tâm kinh, ca ca cũng nếm không được mùi vị gì.”
Sở Uyên 'Ừ' một tiếng, không nói nữa.
“Trở về thôi.” Đoạn Dao nói, “Lúc trước ta nói, ngày hôm nay thật sự sẽ mưa.”
Chân trời mơ hồ truyền đến sấm sét, mây đen áp sát. Những quán nhỏ cạnh biển đều bận rộn dọn sạp, Sở Uyên cũng mang theo Đoạn Dao trở về tiểu viện.
Nam Ma Tà đang ở dưới mái hiên ngủ say như chết.
“Sư phụ, sư phụ.” Đoạn Dao lay tỉnh hắn, “Sao người lại ngủ trên đất.” Cũng không biết chú ý thể diện một chút.
Nam Ma Tà ngáp một cái: “Nhìn bản đồ Nam Hải hồi lâu, buồn ngủ.”
“Bản đồ Nam Hải?” Sở Uyên hỏi, “Vì sao tiền bối phải xem cái này?”
Nam Ma Tà cười khà khà: “Tất nhiên là có liên quan đến Hoang Dã Vân Đỉnh, cẩm nương vừa vặn biết một vài chuyện.”
Nam Ma Tà nói: “Nếu như là vận khí tốt, lúc này có lẽ thật sự có thể tìm được Thiên Thần Sa.” Lúc trước vẫn luôn không dám nhắc tới ba chữ này, sợ hi vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn. Có lẽ hiện nay các loại manh mối đều rõ ràng, như là ngay cả lão thiên gia cũng muốn giúp đỡ. Tuy nói đã luyện Bồ Đề tâm kinh, nhưng đó chỉ là khiến Kim Tàm Tuyến không thể sống lại cắn nuốt huyết mạch, bảo vệ mệnh, cổ trùng cứng đầu vẫn như cũ bị trói buộc vào tâm mạch, chỉ đợi một ngày có cơ hội sống lại. Mà một khi có Thiên Thần Sa, thì có thể dùng nội lực triệt để bức ra Kim Tàm Tuyến, lại nghĩ cách giải Bồ Đề tâm kinh chế phục kịch độc cổ trùng, nghỉ ngơi một năm nửa năm, dung mạo cũng là có thể chậm rãi khôi phục, đến lúc đó...
“Đến lúc đó, ngươi chính là hoàng hậu nương nương a!” Trong thư phòng, Tư Không Duệ cũng đang đỡ vai Đoạn Bạch Nguyệt, lệ nóng doanh tròng, kích động, rất kích động.
Tây Nam Vương: “...”
“Thực sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới.” Tư Không Duệ cảm khái vạn ngàn lần, liền căn dặn, “Thiên Thần Sa đều có, nếu ngươi là tiếp tục trốn tránh hoàng thượng, đó là thật sự không thể nào nói nổi.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn chưa tìm được.”
“Ngươi còn nhất định phải chờ gạo trắng nấu thành cơm, mới bằng lòng đem bán lấy tiền?” Tư Không Duệ đầu thẳng đau.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Tuy nói lời ấy có chút bất kính, nhưng ta vẫn luôn không nghĩ thông suốt, vì sao khi ngươi còn bé Tư Không bá bá dù có thế nào cũng không mời một vị phu tử cho ngươi, dầu gì cũng được lên lớp học, cũng không đến nỗi bây giờ ngay cả ví dụ cũng không biết.”
“Ví dụ của ta thì làm sao.” Tư Không Duệ nói, “Nếu đổi lại là ta, lúa còn đang gieo trồng ở bên trong đất, thì sẽ đến nói giá tiền với thương hộ, cầm tiền đặt cọc sống qua ngày trước, lúc này mới không làm chính mình thất vọng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phụ cận Lưu Ly Châu, có hòn đảo nào quân đội có thể ẩn náu không?”
“Sao lại nói đến chuyện Lưu Ly Châu, vấn đề lúa và cơm còn chưa nói rõ ràng, lúc này ngươi phải nghe lời ta.” Tư Không Duệ kéo lại cánh tay của hắn, thân thiết nói, “Chờ sẽ có một ngày, ngươi chiếm giữ đứng đầu hậu cung -- “
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay bổ tới mệnh môn hắn.
Tư Không Duệ lắc mình né tránh, đột nhiên giơ chân đá tới.
Khi hai người đánh nhau thường xuyên sẽ như vậy, dựa theo tình huống bình thường, Đoạn Bạch Nguyệt hẳn là sẽ lùi về sau ba bước né tránh mới phải. Mà trùng hợp, vào lúc này Sở Uyên cố tình giơ tay đẩy cửa ra.
Trong lòng Tư Không Duệ cả kinh, vội vàng xê dịch xoay tròn trên không trung, vững vàng rơi trên mặt đất.
Đoạn Dao hỏi: “Các ngươi đang đánh nhau?”
“Tất nhiên không có.” Tư Không Duệ lập tức phủ nhận, nói, “Đoạn huynh nói là ngột ngạt buồn chán, ta đánh quyền giúp hắn giải sầu.” Trung thành như vậy, rất đáng giá lập tức được hoàng thượng ban thưởng chút gấm vóc kim ngân.
Đoạn Dao lòng buồn bực một trận.
Sở Uyên hỏi: “Hoang Dã Vân Đỉnh ở nơi nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay muốn lấy bản đồ Nam Hải trên bàn, lại bị Tư Không Duệ đoạt trước một bước, vẻ mặt tươi cười hai tay dâng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Nơi này?” Sở Uyên đặt bản đồ lên bàn, chỉ vào một chỗ được chu sa khoanh tròn.
“Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn. Sở Uyên vẫn đang nhìn xuống địa đồ, lông mi rất dài, đôi mắt rất sáng.
Tư Không Duệ lùi về sau một bước, lùi về sau hai bước, lùi về sau ba bước, bỏ ra cửa.
Nam Ma Tà cũng ôm tiểu đồ đệ ra ngoài.
Đoạn Dao nói: “Không tìm cớ?”
“Còn tìm cớ gì nữa.” Nam Ma Tà giúp hai người đóng cửa lại, nói, “Ngay tại miệng, ngươi muốn ở lại mới sẽ kiếm cớ.”
Đoạn Dao bừng tỉnh: “Sư phụ nói rất đúng.”
Hai người trong phòng tất nhiên cũng nghe được lời này, Đoạn Bạch Nguyệt có chút dở khóc dở cười. Sở Uyên hỏi: “Xác định chưa?””Hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Cái gì.”
“Vị trí Hoang Dã Vân Đỉnh.” Sở Uyên nói, “Vị trí Thiên Thần Sa.”
“Dựa theo manh mối của cẩm nương, nơi này thật sự là Hoang Dã Vân Đỉnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá cụ thể có phải hay không, còn phải nhờ Tư Không đi điều tra một phen, hắn từ trước đến giờ có mậu dịch vãng lai với Lưu Ly Châu, hỏi thăm tin tức càng dễ dàng hơn.”
“Quân đội của ngươi ở đâu?” Sở Uyên lại hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt chỉ chỉ bản đồ.
“Nơi này?” Sở Uyên nói, “Bao nhiêu người?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Năm ngàn.”
Sở Uyên nhíu mày: “Đủ không?”
“Đối phó Sở Hạng tất nhiên không đủ, bất quá nếu như chỉ dùng để đối phó Hoang Dã Vân Đỉnh, đủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhóm người này là tử sĩ, công phu rất cao, cũng là cao thủ dùng độc.”
Sở Uyên nói: “Ta không muốn lần hành động này sẽ xảy ra chỗ sơ suất, thật sự không cần hải quân Đại Sở?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta cũng không muốn xảy ra chỗ sơ suất, cho nên không cần phải lo lắng.”
Sở Uyên lại hỏi: “Kế hoạch thì sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Ta dự định để Dao nhi mang quân Tây Nam tới nơi này trước, còn Tư Không huynh, vừa vặn mượn đoạn thời gian này đến Lưu Ly châu. Nếu là mọi việc thuận lợi, trong vòng hai tháng hẳn là có thể công phá Hoang Dã Vân Đỉnh, lấy được... Thiên Thần Sa.” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh lại nhỏ mấy phần.
Sở Uyên chỉ nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn nhìn hắn.
Sở Uyên đứng lên, tầm mắt vẫn chưa cùng hắn tương giao: “Nếu kế hoạch đã định, vậy trẫm liền đi về trước.”
Đoạn Dao lau nước mưa trên mặt, quay đầu nhìn sư phụ đồng dạng ướt nhẹp, cùng Tư Không ca ca ướt nhẹp.
“Đoạn huynh rốt cuộc có được hay không a.” Tư Không Duệ quả thực không thể lý giải được, thời tiết mưa gió cuồng phong, cư nhiên thả người trong lòng một thân một mình trở về? Nếu trong tiểu thoại bản viết thành như vậy, phỏng chừng thư thương ba ngày có thể nghèo đến bán quần.
Nam Ma Tà học tiểu đồ đệ chống quai hàm, ngồi xổm ở nóc nhà thở dài.
Sớm biết như vậy, còn không bằng về ngủ một giấc.
Hai ngày sau, Đoạn Dao đi thuyền rời khỏi Ly Kính quốc, ngày đêm không ngừng chạy đến chỗ phân phối trú quân. Tư Không Duệ cũng là leo lên tàu buôn, đánh nguyên cớ làm ăn đến Lưu Ly Châu -- lúc này cũng không có mang theo ván giặt đồ, toàn bộ để ở trong khu nhà nhỏ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.Nam Ma Tà ngày ngày không gặp người, cũng không biết đang làm cái gì. Cẩm nương lo lắng bị người Sở Hạng nhận ra, càng là không ra cửa một bước, sau khi làm cơm cho mọi người xong, thì trở về phòng làm xiêm y cho nhi tử, mặt cũng không lộ.
Sở Uyên thường sẽ đến bờ biển, đại đa số thời gian không hề làm gì, cũng chỉ là nhìn mây cùng chim bay ở chân trời, nghĩ chút sự tình.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết chính mình có nên đi tìm hay không, có lúc đi tìm, cũng chỉ là xa xa thủ. Người trong lòng ngồi cả ngày, hắn liền đứng nhìn cả ngày, mãi đến khi hoàng hôn nặng nề, sao buông xuống hải dã.
Thị vệ đi theo nhìn ra đầu mối, cũng không bẩm báo việc này cho Sở Uyên. Dân phong trên đảo này thuần phác, một ngày một ngày trôi qua, ngược lại cũng cũng rất nhanh.
Thương thuyền tới Tinh Châu như cũ cách ba năm ngày sẽ cùng nhau rời bến, Sở Uyên xa xa ước lượng số lượng súc vật và viên mộc phía trên một chút, cũng không quá để ở trong lòng.
“Có muốn lên đó xem một chút không?” Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau hắn hỏi.
Sở Uyên nói: “Thế nào, hôm nay cam lòng lộ diện?”
Đoạn Bạch Nguyệt tung ra áo choàng vắt trên khuỷu tay chặt chẽ bao lấy hắn: “Sắp nổi gió rồi, đừng để cảm lạnh.”
“Lên thuyền đến đó thăm dò thì không cần, một thuyền hai thuyền cũng nhìn không ra được gì.” Sở Uyên nói, “Huống hồ đều là chút vật phẩm sinh hoạt cần thiết, coi như hắn đem Tinh Châu xây đến tráng lệ thì thế nào, quân đội chiến thuyền và hỏa dược, mới là thứ cần phải quan tâm nhất.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bây giờ Tinh Châu vẫn tính là hoang đảo, quân đội chiến thuyền hỏa dược, sợ là phải qua mấy năm nữa mới có thể vận chuyển.”
“Vậy thì qua thêm mấy năm rồi nói.” Sở Uyên nhảy xuống đá ngầm, đang muốn đi trở về, lại có thị vệ vội vã đến báo, nói là trên một hòn đảo cách Ly Kính quốc không xa, ly kỳ xuất hiện một chiếc tàu buôn, nhìn cờ xí hẳn là tàu buôn Đại Sở.
“Hòn đảo nào?” Sở Uyên hỏi.
“Hoang đảo.” Thị vệ nói, “Là người của chúng ta tuần tra vô tình phát hiện được, chỉ xa xa liếc nhìn, phía trên hình như là không có ai, cảm thấy có chút kỳ lạ, liền về bẩm báo cho hoàng thượng trước.”
“Có phải là gặp hải tặc không?” Sở Uyên hỏi.
“Vùng này thương lộ phồn vinh, sẽ không có hải tặc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta đi xem thử.”
Sở Uyên nói: “Trẫm cũng đi.”
Thị vệ lo lắng: “Hoàng thượng, chiếc thuyền kia nhìn thật sự rất tà môn, vẫn là để thuộc hạ đi đi.”
“Một chiếc thương thuyền mà thôi, kỳ lạ hơn nữa thì sao.” Sở Uyên nói, “Cách nơi này có bao xa?”
“Lái thuyền nhanh nhất cũng hai canh giờ.” Thị vệ nói.
“Đi thôi.” Sở Uyên dặn dò, “Lập tức xuất phát.”
Thị vệ lĩnh mệnh, đi trước một bước đến cạnh biển chuẩn bị. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vì sao nhất định phải tự mình đi?””Lúc nãy đã nói, là thương thuyền Đại Sở.” Sở Uyên nói, “Nếu như phía trên là thương nhân gặp tai nạn trên biển, trẫm đương nhiên phải mang bọn họ về nhà, miễn cho cô hồn không nơi nương tựa.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vậy nếu là cạm bẫy thì sao?”
Sở Uyên nói: “Nếu như phía trên có cạm bẫy, thì càng phải nhanh chân đến xem. Nếu mặc kệ, nhiều nhất hai ngày ba ngày, các ngư dân trên đảo Ly Kính sẽ phát hiện chiếc thuyền kia, thời điểm đó bất luận phía trên có cái gì, một khi xảy ra nhiễu loạn, món nợ này đều sẽ ký lên đầu Đại Sở, sau đó đội buôn Sở quốc, sợ sẽ không dễ dàng qua cảng như vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi xem cũng giống nhau.”
“Giống nhau chỗ nào?” Sở Uyên liếc hắn một cái, nói, “Trừ phi ngươi muốn soán vị cướp ngôi, bằng không chuyện Đại Sở, liên quan gì tới ngươi?”
Bên trong đá ngầm dừng mấy chiếc thuyền tốc hành, dựa vào hoàng hôn nặng nề tìm đường thủy thường ngày không ai đi, đoàn người rất nhanh liền chạy tới hoang đảo kia. Đêm nay đúng lúc gặp trăng tròn, chiếu lên tứ hải một mảnh trắng bạc sáng ngời, không sóng không gió, thuyền hơi lay động. Mà ở bên trong một mảnh yếu ớt an tĩnh kia, chiếc thuyền lớn đang bỏ neo tại bờ biển hoang đảo kia nhưng là khiến trong lòng người xem hơi tê dại -- loại thương thuyền này ở trong biển cũng không hiếm thấy, giống như đều là xuất từ thương bang có thực lực lớn, phía trên ít nhất cũng có hơn trăm người, ngày thường cực kì náo nhiệt, cho dù là hành trình kéo dài mấy tháng, trên boong thuyền cũng là vẫn luôn có tiếng cười cười nói nói hát bài ca đánh cá du dương, nơi nào sẽ có dáng vẻ uy nghiêm yên tĩnh đáng sợ như vậy.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi xem thử.”
Sở Uyên nhíu mày: “Thuyền và cờ xí vẫn chưa bị hao tổn, không giống như là tai nạn trên biển.”
“Cũng có thể là hải tặc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mặc kệ là cái gì, xem là biết.”
Sở Uyên nắm chặt cổ tay của hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hơi kinh ngạc.
Sở Uyên có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói: “Ngày mai rồi hẳn đi.”
“Nếu như thực sự có người giở trò lừa bịp, giữa ban ngày nhưng là dễ dàng bị đối phương phát hiện hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta có chừng mực, đừng lo lắng.”
Sở Uyên như trước không chịu buông tay.
Thị vệ đồng loạt đứng ở đầu thuyền, vô cùng ăn ý nhìn về phía trước, không một ai quay đầu lại.
“Nam Dương này vốn cũng không yên tĩnh, dù cho chỉ là chút chuyện nhỏ, sau khi bị Sở Hạng biết được nói không chừng có thể nhảy ra sóng gió.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Xem xong ngươi an tâm, ta cũng an tâm.”
Sở Uyên nói: “Mục đích của chuyến này là tìm Thiên Thần Sa.”
“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng tay phải mang găng tay, nhẹ nhàng bóp bóp gò má hắn.
Sở Uyên nhíu mày nghiêng đầu, bên tai đỏ ửng.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, quay người bước qua ngoài khơi, độc thân đến hoang đảo kia.
Lòng Sở Uyên âm thầm xoắn lại, nhìn chằm chằm thuyền lớn dữ tợn kia, lông mày một lát cũng không giãn ra.
Bốn phía không giống như là có mai phục, Đoạn Bạch Nguyệt rất dễ dàng liền leo lên thuyền lớn, ngưng thần nghe chốc lát, sau khi xác định thật sự không có người, mới từ trong lòng lấy ra một viên minh châu rọi sáng, mới tìm tỉ mỉ từng chỗ một.
Tuy nói trong khoang thuyền bày bừa có chút hỗn độn, nhưng cũng không có bất kỳ tài vật nào bị mất, thậm chí, ngay cả một tờ ngân phiếu cũng vứt lung tung trên mặt đất, hiển nhiên không phải là gặp hải tặc. Một chiếc thương thuyền lớn như vậy, đang ở trên biển đi rất tốt, tại sao người phía trên đột nhiên biến mất hết sạch, ngay cả châu báu gia sản cũng không mang?
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, liền đi vào chỗ khoang tàu kế tiếp, trên bàn có không ít sổ sách, sau khi mở ra đại thể nhìn một phen, là đến từ thương bang Huy Châu, làm chút sinh ý đồ sứ, cũng không khác thường.
Đi xuống một tầng nữa, Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên dừng bước. Trong không khí mơ hồ truyền đến một luồng khí tức khác thường -- mùi vị của tử vong, cùng với một cỗ vị thuốc nồng nặc, trộn lại với nhau, ngửi qua càng khiến người ta buồn nôn.
Liên hệ với đồ vật nhìn thấy lúc trước, trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời rõ ràng mấy phần, nhét minh châu trở vào trong ngực, ngược lại hủy vài tấm ván gỗ, dấy lên hừng hực đuốc, nhấc chân đạp cửa gỗ trước mặt ra.
Mùi tanh tưởi ập tới trước mặt, bên trong khoang thuyền lớn như vậy, chất đầy thi thể, không nói được đã trôi ở trên biển bao lâu, mới có thể xuôi theo dòng nước mắc cạn ở trên hoang đảo này.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên xoay người lại.
Sở Uyên đang đứng ở phía sau hắn.
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt biến đổi, cũng không kịp giải thích nhiều, giơ tay che mũi miệng hắn lại, một bước đạp lên huyền thuyền, cùng hắn đồng thời rơi xuống mặt đất, lại chạy về phía trước một trận.
“Làm gì vậy?” Sở Uyên tránh ra hắn, hơi tức giận.
“Cách xa ta một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên: “...”
Ngươi lặp lại lần nữa xem?
Đoạn Bạch Nguyệt ném cho hắn một bình thuốc, tự mình lùi về sau vài bước: “Uống một viên đi, người trên thuyền kia nhiễm ôn dịch chết rồi, nhìn khoản ghi chép, nói ít đã bỏ mình ba tháng, đúng lúc đốt lửa thiêu đi.”