【 Chương 82: - Trận pháp quen thuộc 】 Đến hoàn toàn không uổng phí thời gian
***
Bắc Hải là bến cảng quân bị lớn nhất phía Nam Sở quốc, từ khi Sở Uyên đăng cơ tới nay, tuy nói chưa bao giờ đánh qua hải chiến, nhân số hải quân nhưng là tăng mạnh mỗi năm, từ Đông Hải vẫn luôn áp đến Nam Hải, khi nổi gió, chiến kỳ màu đen che kín bầu trời vô tận liên miên, mỗi ngày sáng sớm sẽ đúng giờ vang lên tiếng kèn lệnh to rõ, cơ hồ có thể truyền tới một đầu khác ở phía xa. Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, những năm gần đây thương nhân đến Nam Dương làm ăn mới có thể càng lúc càng nhiều -- sau lưng có quốc gia mạnh mẽ chống đỡ như vậy, tất nhiên không sợ bị ngoại bang khi dễ, có qua có lại hoà thuận thì phát tài, trải qua ngày cũng là càng có tư vị.
Mà Bắc Hải thuộc thành Quan Hải, cũng là cảng thông thương trọng yếu nhất, thương thuyền chở đầy đồ sứ tơ lụa khởi hành xuất phát, từ từ biến mất ở bên trong triều dương. Sở Uyên mặc thường phục, ngồi ở trên quán nhỏ bến cảng ăn bát canh cá viên. Chủ quán là một hậu sinh trẻ tuổi, về sau cõng một tiểu oa oa, một bên làm một bên nói giỡn với tức phụ mình. Sở Uyên nghe được cảm thấy thú vị, liền ngồi thêm một lúc, mãi đến khi Tứ Hỉ đến tìm, mới thả một thỏi bạc vụn xuống đứng lên.
“Thiếu gia.” Tứ Hỉ cầm trong tay một cây dù, “Nhìn sắc trời giống như là sắp mưa, sớm trở về thôi.”
“Tiền bối đâu?” Sở Uyên hỏi.
“Ở phía trước.” Tứ Hỉ nói, “Tây Nam phủ ở trong thành Quan Hải mở một cửa hàng, chuyên môn thu trân châu được vớt dưới biển sâu, mấy ngày nay vừa vặn có người trong phủ đến đây thu hàng, Nam sư phụ liền nói tiện đường đến xem thử.”
“Cửa hàng trân châu?” Sở Uyên nói, “Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử.”
Cách bến tàu không xa, chính là một khu phố náo nhiệt phồn hoa. Hai bên cửa hàng hận không thể nhét chung một chỗ, đa phần là làm sinh ý thuỷ hải sản, một cỗ mùi cá, bất quá Sở Uyên cũng không ghét bỏ, một đường vừa đi vừa dừng lại, sẽ nói chuyện với mỗi một lão bản hai câu, cuối cùng đứng trước một hiệu buôn: “Nơi này?”
“Vâng.” Tứ Hỉ nói, “Nam sư phụ hẳn là còn ở bên trong.”
Sở Uyên vén rèm lên bước vào, không thấy có hạ nhân tiếp đón, ngược lại là có một tiểu hài tử năm, sáu tuổi đang ngồi chơi ngón tay ở sau cửa. Nghe thấy động tĩnh, tò mò ngẩng đầu.
Sở Uyên thấy nó trắng nõn đáng yêu, liền cười giơ tay: “Lại đây.”
Tiểu hài tử đứng lên, bi bô hỏi: “Chư vị tìm ai?”
“Chúng ta tìm Nam sư phụ.” Sở Uyên ngồi xổm xuống, “Con tên là gì?”
“Tiết Tiểu Mãn.” Tiểu hài tử đáp.
“Tiểu Mãn?” Sở Uyên gật đầu, “Tên không tồi.”
“Nam sư phụ ở phía sau.” Tiểu hài tử giơ ngón tay chỉ, “Đang ăn cơm, mẫu thân cũng ở phía sau.”
Sở Uyên nói: “Ta dẫn con đi tìm mẫu thân?”
“Dạ.” Đứa bé lười bước đi, giơ tay chờ ôm.Sở Uyên ôm nó lên, vừa mới đi tới hậu viện, liền nghe được giọng oang oang của Nam Ma Tà. Ngay sau đó, liền có một nữ tử từ đầu khác chạy lại đây, chính là cẩm nương lúc trước được Triệu Ngũ cứu ở sau núi -- lúc trước nàng vẫn luôn ở Tây Nam phủ bận rộn làm việc, Kim thẩm thẩm nhìn thấy đau lòng, liền để cho nàng theo đội buôn một đường đến thu trân châu, thứ nhất giải sầu, thứ hai cũng trốn cái thanh nhàn.
“Mẫu thân.” Tiểu Mãn giơ tay gọi nàng.
Sở Uyên bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt Tứ Hỉ công công cũng có chút kinh ngạc.
“Hoàng thượng.” Sau khi thấy rõ người tới là ai, nháy mắt sắc mặt cẩm nương trở nên trắng bệch, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Nam Ma Tà một chân nhảy vào cửa viện, sau khi thấy tình cảnh này, kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Dẫn hài tử đi trước.” Sở Uyên đưa tiểu Mãn cho Tứ Hỉ.
“Hoàng thượng, hài tử là vô tội.” Cẩm nương sốt ruột, quỳ nhích về phía trước hai bước.
Tứ Hỉ che mắt tiểu Mãn, một bên dỗ một bên đi về phía trước.
Cẩm nương thấy thế đứng lên muốn đuổi theo, lại bị Sở Uyên giơ tay ngăn cản, quay đầu nhìn thấy Nam Ma Tà, nhất thời như thấy cứu tinh, nhào tới trước liền quỳ, “Nam sư phụ.”
“Ngươi đứng lên trước, đứng lên trước rồi nói, đang yên đang lành đây là thế nào.” Nam Ma Tà đầu óc mơ hồ, kéo nàng đứng dậy.
“Trẫm đương nhiên sẽ không so đo với một tiểu hài tử, mặc kệ phụ thân nó là ai.” Sở Uyên lạnh lùng nói, “Sở Hạng đâu?”
Nam Ma Tà nghe vậy hơi giật mình, Sở Hạng?
Trên môi cẩm nương đều không còn chút máu, hồi lâu sau, mới đứt quãng nói ra sự thật .
Cẩm nương nguyên danh Tiết Đình Nhi, vốn là một vũ nương trong Lưu phủ, tuy nói sắc đẹp bình thường, kỹ thuật nhảy lại phi thường uyển chuyển. Quan hệ giữa Sở Hạng và Lưu Cẩm Đức thân thiết, sau vài lần mời tiệc, liền thuận lý thành chương mang người về Vương phủ. Tiết Đình Nhi xuất thân thấp hèn, tất nhiên không có tư cách làm trắc phi, mấy năm sau Sở Hạng bị lưu đày Nam Hải, vốn là nữ quyến trong nhà có thể miễn tội, nhưng nàng lại si mê không chịu chết tâm, khăng khăng một đường theo tới Nam Hải.
“Đã như vậy, vì sao phải trở về?” Sở Uyên hỏi.
Cẩm nương nói: “Khi vừa mới tới Nam Hải, hắn cảm niệm tấm chân tình của ta, cũng coi như là ân sủng nhiều hơn, thậm chí ngay cả thời điểm chạy trốn ra biển, cũng không quên mang ta theo. Chỉ là đến địa phương mới, sống qua ngày dễ chịu, ngược lại hắn càng ngày càng tàn nhẫn, cả ngày không đánh thì mắng, thậm chí...”
“Thậm chí cái gì?” Sở Uyên hỏi.
“Thậm chí còn muốn chấn chỉnh lại kỳ cổ.” Giọng nói cẩm nương khàn khàn, “Lòng ta biết hắn không tự lượng sức mình, hắn lại không thấy rõ thời cuộc, bị người khác ngày ngày thổi phồng ở bên tai, đâu còn nửa phần tâm hảo hảo sinh sống. Mắt thấy hắn càng ngày càng điên cuồng, đã không còn thuốc nào cứu chữa được, sau khi sinh tiểu Mãn ra, ta liền chạy trốn, ta không sợ chết, nhưng không muốn nhi tử bị hắn dạy thành người cố chấp tàn nhẫn, càng không muốn để cho tương lai của tiểu Mãn bị hắn làm liên lụy.”Sở Uyên nói: “Sau khi rời khỏi Nam Hải, các ngươi rốt cuộc đã đi đâu?”
Cẩm nương lắc đầu: “Không biết, nhiều ngày đều là xuyên bên trong sương trắng mờ mịt, thậm chí không phân biệt rõ ngày đêm. Sau khi lên trên đảo, hắn cũng không cho ta đi loạn chung quanh, người ở đó mặc trang phục rất kỳ quái, có rất nhiều vu sư khoác áo choàng màu đen.”
Nam Ma Tà nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên hơi động.
Sương trắng mờ mịt, vu sư mặc áo choàng đen, hết thảy đều nhất trí với Phỉ Miễn Quốc trong lời đồn.
Sở Uyên cong khóe miệng, không lên tiếng.
Nam Ma Tà lệ nóng doanh tròng, rất muốn vỗ trán mạnh một cái, hoặc là vỗ hai cái -- tìm Thiên Thần Sa nhiều năm như vậy, lại không nghĩ rằng bên trong Tây Nam phủ có một người chạy ra từ Phỉ Miễn Quốc, lúc trước sao lại không hỏi nhiều hai câu.
Như vậy, cũng không biết nên nói tạo hóa trêu người, hay là nên oán đồ đệ số khổ.
Ly Kính quốc ở Nam Hải, Đoạn Bạch Nguyệt đang ở trong khách điếm lau chùi Huyền Minh Hàn Thiết, liền thấy Tư Không Duệ đẩy cửa tiến vào, trong tay ôm một cái ván giặt đồ.
Đoạn Bạch Nguyệt trêu ghẹo: “Muốn mang về quỳ?”
Tư Không Duệ đầy mặt khinh thường: “Sao ta có thể quỳ vật ấy?”
Đoạn Dao nói tiếp: “Đúng, đều là quỳ bàn đinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười. Một cái miệng nói không lại hai người, Tư Không Duệ bất đắc dĩ, tự mình cầm qua ấm trà rót trà uống: “Nếu là đánh danh hào làm ăn, cũng không thể không làm gì, Ly Kính quốc này chuyên sản xuất các loại đồ dùng bằng gỗ, bồn tắm ván giặt đồ, ta chọn nửa ngày, chỉ có cái này nhẹ nhất.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta với Dao nhi cũng nghe được chút chuyện.”
“Nói nghe một chút.” Tư Không Duệ hứng thú.
“Không ai có thể nói rõ người trên đảo Tinh Châu là đến từ nơi nào, nhưng cũng có chút tiếng gió mơ hồ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nghe đâu thuyền đến từ phương Bắc, phải xuyên qua sương trắng mờ mịt, nếu là bên trong hành trình gặp phải sóng gió, lương khô dự trữ sẵn trên thuyền không đủ ăn, thì sẽ dùng chút thảo dược đến trước thương thuyền đổi chút đồ dùng cần thiết.”
“Phương Bắc, sương trắng, thảo dược, còn là địa phương lớn.” Tư Không Duệ chậc chậc, “Ngoại trừ Phỉ Miễn Quốc, ta không nghĩ ra nơi thứ hai. Xem ra là số ngươi may mắn, ngay cả lão thiên gia cũng muốn giúp đỡ, bằng không vì sao Sở Hạng chỗ khác không ở, lại cố tình chọn nơi này.”
Đoạn Dao nói: “Có cần trà trộn vào không? Nhị ca dẫn người trôi ở trên biển hơn nửa năm, cũng không tìm được phương vị cụ thể Phỉ Miễn Quốc. Nếu là một ngày hai ngày, ngược lại là có thể ẩn ở dưới đáy thuyền lớn trà trộn lên bờ, mà từ nơi này đến Phỉ Miễn Quốc nói ít cũng phải mấy tháng, trốn tránh không được.”
Tư Không Duệ nói: “Tìm một con đường quang minh chánh đại trà trộn vào đi.”
Đoạn Dao khó hiểu.Tư Không Duệ nói: “Trong thành này có một nơi, nghe đâu có chút quan hệ với chủ nhân Tinh Châu.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nơi nào?”
“Nói ngươi có lẽ không tin, có lẽ trên thế gian này thật sự là có việc trùng hợp như thế, ta cũng là vừa mới hỏi thăm được.” Tư Không Duệ nói, “Trong thành này có một nơi, gọi là tiểu Phi Loan.”
Đoạn Bạch Nguyệt thấy buồn cười: “Cảnh Lưu Hồi?”
“Đây có thể coi là tự mình đưa tới cửa.” Tư Không Duệ nói, “Trước khi trói hắn mang trở về giao cho Cảnh Lưu Thiên, có lẽ là còn có chút tác dụng khác.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Rất tốt.”
Kiến trúc Ly Kính quốc đều có đầy đủ đặc sắc phương Nam, chỉ có tiểu Phi Loan ở bên trong phố xá sầm uất, tường xanh ngói xám cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn, rất có phong vận Giang Nam Sở quốc. Thanh danh Phi Loan Lâu ở bên ngoài Đại Sở, nghe đâu chủ nhân tiểu Phi loan này là đệ đệ lâu chủ Phi Loan Lâu, sinh ý tất nhiên cũng không kém.
Cảnh Lưu Hồi nằm nghiêng ở trên tháp, nhìn vũ nương trước mặt dâng nghệ, khá là phong lưu khoái hoạt. Nơi này cách Đại Sở mười vạn tám ngàn dặm, hắn đương nhiên sẽ không lo lắng bị ca ca tìm tới cửa, bởi vậy cũng không kiêng kị đánh ra bảng hiệu Phi Loan Lâu. Mỗi ngày đều có bút bạc lớn vào sổ, lại không có ai quản Đông quản Tây, khoái hoạt tựa thần tiên.
Gã sai vặt chạy lên lầu, nói lại có khách nhân cầu kiến.
Cảnh Lưu Hồi ngồi dậy, phất tay ra hiệu vũ nương tạm thời lui ra.
Tư Không Duệ đẩy cửa tiến vào, phía sau có một nam tử mang mặt nạ màu bạc đi theo.
“Hai vị khách nhân.” Cảnh Lưu Hồi đứng lên, “Là muốn tìm hiểu tin tức à?”
“Đúng vậy.” Tư Không Duệ thái độ cung kính, “Quấy rầy.”
“Không dám.” Cảnh Lưu Hồi cười cười, gọi hạ nhân dâng trà lên, “Không biết muốn thăm dò chuyện gì?”
“Thực không dám giấu giếm, không phải tại hạ, mà là vị huynh đệ này của tại hạ.” Tư Không Duệ nói, “Hắn bây giờ xa xứ, muốn tìm một nghề có thể kiếm bạc, nghe nói nơi này của Cảnh lâu chủ có rất nhiều phương pháp, liền cả gan đến đây hỏi thử.”
“Nghề kiếm bạc có rất nhiều, như vậy không khỏi quá mức không rõ ràng.” Cảnh Lưu Hồi lắc đầu, “Ít nhất nói một chút muốn làm nghề nào, ta sẽ nói cho ngươi biết được không, như vậy mọi người đều thuận lợi.”
Tư Không Duệ nói: “Vài ngày trước chúng ta cũng đã hỏi thăm được một chút, sinh ý tiểu đả tiểu nháo tiền đến quá chậm, chúng ta cũng nhìn không lọt. Nhưng thấy gần đây có không ít thương thuyền lớn mang theo viên mộc tới đảo Tinh Châu, như nghề nghiệp khá tốt, không biết có thể từ giữa chia một chén canh không?”
“Muốn làm ăn với Tinh Châu?” Cảnh Lưu Hồi nói, “Không thể.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vì sao?”
“Chủ nhân trên đảo Tinh châu, không tiếp sinh ý người lạ, lại càng không tiếp người đến từ Sở quốc.” Cảnh Lưu Hồi trả lời.Tư Không Duệ nói: “Thương bang Đại Sở thực lực hùng hậu, vì sao không chịu thông thương?”
Cảnh Lưu Hồi lắc đầu: “Đây không thể nói rõ được.”
“Thật sự không thể dàn xếp chỗ trống sao?” Tư Không Duệ nói, “Đảo chủ Tinh Châu không thích Đại Sở, huynh đệ của ta cũng là bị Đại Sở bức bách có nhà mà không thể trở về, nhưng lại có mấy phần cốt khí, không chịu dựa vào ta sống tạm bợ, lúc này mới không chối từ mệt nhọc hạ Nam Dương, nghĩ muốn dựa vào chính mình chấn chỉnh lại kỳ cổ. Tiền vốn làm ăn, chỗ ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa công phu hắn cực kì tốt, thả tại võ lâm Trung Nguyên cũng là cao thủ đệ nhất, càng không cần e ngại hải tặc.”
Cảnh Lưu Hồi còn nghi vấn: “Bài danh cao thủ trên giang hồ, cũng không có tên các hạ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Công phu cao thấp, thử một lần liền biết, dù sao cũng tốt hơn một tờ giấy khiến người tin phục.”
Cảnh Lưu Hồi lại hỏi: “Vì sao phải mang mặt nạ?”
Tư Không Duệ ở một bên nói: “Bị người hãm hại dung mạo bị hủy, chuyện cũ thương tâm không đề cập tới cũng được, không đề cập tới cũng được.”
Cảnh Lưu Hồi suy nghĩ một lát, nói: “Làm ăn sợ là không được, mà chỗ này của ta có một cọc việc không tồi, cũng là có liên quan đến đảo Tinh Châu. Hơn nữa nếu là làm tốt, bạc cũng không thua gì buôn bán gỗ.”
“Thật không?” Tư Không Duệ vui vẻ hỏi, “Không biết là nghề gì?”
Cảnh Lưu Hồi nói: “Giáo đầu.”
“Giáo đầu tốt.” Tư Không Duệ vỗ tay, lại hỏi, “Nhưng huynh đệ này của ta ra tay không biết nặng nhẹ, vạn nhất đánh chết người thì phải làm thế nào?”
“Thời điểm luyện binh nếu bị đánh chết, chính là phế vật, chết vài tên rác rưởi cũng không sao.” Cảnh Lưu Hồi nói, “Chỉ là trước đó, ta muốn thử công phu của các hạ một chút trước.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Cảnh Lưu Hồi lại nói: “Hàn huyên lâu như vậy, còn chưa biết phải xưng hô với hai vị thế nào?”
“Dễ bàn.” Tư Không Duệ nói, “Tại hạ là thiếu đương gia Tư Không Duệ ở Vọng Tịch Tiêu, vị này chính là nghĩa huynh của ta, tên lúc trước không đề cập tới, hiện nay nếu muốn thay da đổi thịt một lần nữa, đương nhiên phải lấy cái cái tên mới vang dội một chút, lâu chủ gọi một tiếng Vương Phú Quý là được.”
Cảnh Lưu Hồi bị nghẹn một chút, một lát sau mới nói: “Vương huynh.”
Đoạn Bạch Nguyệt cực kì bình tĩnh: “Không dám.”
Tư Không Duệ ở một bên cất tay, cười cực kỳ thành khẩn.
Ước hẹn ba ngày sau, đợi đến khi Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ đi tới, Cảnh Lưu Hồi đã đến trước một bước, bên cạnh còn đứng một người, chính là Sở Hạng.
“Các hạ chính là chủ nhân Tinh Châu?” Tư Không Duệ tán thưởng, “Quả thực khí vũ hiên ngang hơn người, tương lai huynh đệ của ta theo các hạ, mong rằng chiếu cói nhiều hơn mới phải.”
“Huynh đài khách khí.” Sở Hạng nói, “Chỉ cần là có người có bản lĩnh, ở bên cạnh ta muốn chịu thiệt cũng khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Muốn cùng người nào so công phu?”
“Không phải so với người.” Sở Hạng ấn xuống một tảng đá lớn bên cạnh, mặt đất chậm rãi nứt ra một cái khe.
Tư Không Duệ nhỏ giọng hỏi Cảnh Lưu Hồi: “So với quỷ hả?” Vì sao còn phải chui vào lòng đất.
“Đi xem là biết.” Cảnh Lưu Hồi khẽ mỉm cười, sâu không lường được.
Đoạn Bạch Nguyệt thả người nhảy xuống, chốc lát lòng bàn chân liền chạm tới mặt đất, không cao lắm.
Mấy người còn lại cũng cùng nhảy vào ám thất, trên vách tường dùng minh châu chiếu sáng, tia sáng rất mờ, nhưng cũng có thể thấy rõ ở một mảnh đất trống ở phía trước, chỉnh tề bày mười mấy đồng nhân cao chín thước.