【 Chương 59: - Không chết chính là không có chuyện gì 】 Cùng lắm thì trở về Tây Nam là được
***
Một khi Kim Tàm Tuyến thức tỉnh, nói ít cũng phải ba năm ngày mới có thể ngủ đông một lần nữa. Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường, nói: “Khi nào thì trở về hành cung?”
Sở Uyên nói: “Chờ sau khi ngươi bình phục lại.”
“Vài ngày trước còn nói, có một đám quan viên địa phương chờ cầu kiến.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Vẫn luôn đợi ở chỗ này không về, không nói người khác, vị Đào đại nhân kia hẳn là sẽ cuống lên.”
“Ai muốn cầu kiến, đợi là được.” Sở Uyên lau mồ hôi trên trán giúp hắn, “Muốn ăn cái gì? Ta kêu nhà bếp nấu cho ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm hắn tay, ghé vào bên miệng hôn một cái: “Nghe lời, trở về đi.”
Sở Uyên nói: “Ngươi đuổi ta đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút: “Ta ngày đêm đều muốn đến bắt ngươi trở về Tây Nam phủ, sao lại cam lòng đuổi ngươi đi.”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Chỉ là không muốn để ngươi thấy bộ dạng thảm hại của ta thôi.”
“Khi nào thì lo lắng nhiều như vậy.” Sở Uyên rút tay mình về, “Mặc dù là người mình đồng da sắt, cũng sẽ có lúc ngã bệnh. Lúc nãy còn chưa nói, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mì lạnh.”
“Toàn thân lạnh như băng, ăn mì lạnh cái gì.” Sở Uyên nhíu mày, “Không được ăn!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi xem, ngươi hỏi ta, lại không nghe ta.”
Sở Uyên áp người trở về ổ chăn, tự mình xoay người ra cửa.
Nam Ma Tà đang ngồi xổm ở trong sân, sau khi thấy hắn thì vội vàng đứng lên.
Sở Uyên nói: “Có thể làm phiền tiền bối dặn dò nhà bếp, hầm chút canh gà đưa tới được không.”
“Tất nhiên tất nhiên.” Nam Ma Tà liên tục gật đầu, canh gà tốt!
“Đa tạ tiền bối.” Sở Uyên nói, “Còn có chuyện muốn hỏi tiền bối một chút.”
“Hoàng thượng khách khí, muốn biết cái gì cứ việc hỏi là được.” Nam Ma Tà vỗ ngực, “Bảo đảm biết thì nói hết, không biết dựa cột mà nghe.”
“So với lần trước Kim Tàm Tuyến phát tác ở Hoan Thiên trại, lần này tựa hồ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Ta từng thử mạch tượng của hắn, tại thời điểm hôn mê gần như muốn tạm dừng.” Sở Uyên nói, “Nhưng là tình hình xảy ra biến hóa gì rồi sao?”
Nam Ma Tà nói: “Kim Tàm Tuyến phát tác, vốn dĩ chính là càng lúc càng mạnh hơn.”
Sở Uyên nhíu mày.
Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Nếu như trên người quá lạnh, che nhiều cũng là nóng.”
Sở Uyên nói: “Thật sự sẽ không nguy hiểm đến tính mạng? Lần trước từng nói, nếu là luyện Bồ Đề tâm kinh, thì có thể áp chế độc Kim Tàm Tuyến, vậy chờ đến lần này trở về Tây Nam bế quan, có phải sau đó sẽ an toàn hay không?”Nam Ma Tà nói: “Nếu như vẫn luôn bỏ mặc không quan tâm, tất nhiên sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ai sẽ bỏ mặc không quan tâm. Bồ Đề tâm kinh phải luyện, nhưng cũng không sánh bằng dược hiệu Thiên Thần Sa, bất quá may là gần đây có chút manh mối.”
“Tìm được?” Mắt Sở Uyên sáng lên.
“Đánh giá mấy ngày nữa thì sẽ có người đưa tới, bất quá rốt cuộc là có phải là Thiên Thần Sa thật sự không, còn phải xem qua mới biết.” Nam Ma Tà một mặt tang thương.
“Ai sẽ đưa tới?” Sở Uyên lại hỏi.
Nam Ma Tà lắc đầu: “Thiên cơ bất khả lộ, đối phương là thế ngoại cao nhân, đưa xong thuốc, cũng phải trở về.”
“Nếu như hắn thật sự có thể tìm được Thiên Thần Sa -- “
“Số tiền lớn tạ ơn thì không cần, treo giải thưởng cũng không cần.” Nam Ma Tà tuy nói lang thang cả đời, lúc này cũng có chút không đành lòng nhìn đáy mắt hắn phát sáng, nói, “Có một số việc là lão thiên gia đang làm chủ, toàn bộ phải xem mệnh số, thuận theo là được.”
Trở lại phòng ngủ, Đoạn Bạch Nguyệt đã ngủ thiếp đi. Sở Uyên vươn tay thử nhiệt độ trên trán hắn một chút, vẫn như trước một mảnh lạnh lẽo, vì vậy cởi ngoại bào ra vén chăn lên nhẹ nhàng nằm vào, vươn tay ôm người vào trong lồng ngực.
Thời điểm Kim Tàm Tuyến phát tác tuy nói tư vị không dễ chịu, nhưng may mà một trận hoãn một trận, vẫn luôn có thời gian để thở. Trải qua một vòng đau nhức, mở mắt đã là nửa đêm, Sở Uyên rót chén nước nóng, nhìn hắn chậm rãi uống vào.
Nhìn ánh trăng bên ngoài giống như cái mâm bằng bạc, Đoạn Bạch Nguyệt thanh âm khàn khàn, chọc hắn: “Cảnh đẹp ngày tốt như vậy, nhưng đáng tiếc ta cũng chỉ có thể phụ lòng.”
Sở Uyên nói: “Thật sự dự định cắn răng kiên cường sống qua ba ngày?”
“Không thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo người vào trong lòng, ôm một hồi mới nói, “Ta cũng không nỡ bắt ngươi làm thuốc giải.”
Sở Uyên: “...”
“Mỗi một lần ta cũng phải ghi tạc trong lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt ở bên tai thấp giọng nói, “Dùng Hoan Hợp cổ, thần trí mất hết thì có ý nghĩa gì.”
Sở Uyên nắm miệng hắn lại.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt mang ý cười nhìn hắn.
“Ngủ một trận?” Sở Uyên hỏi, “Hiếm thấy hiện tại không đau.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừm.”
Hai người nằm đối diện nhau, Sở Uyên nhìn hắn một lúc lâu, đến gần hôn lên bờ môi hơi khô ráo kia.
Trước ngực vẫn như trước khó chịu đau đớn, nhưng cũng chưa phát giác quá gian nan.
Triều dương từ từ dâng lên, bên ngoài Tô Hoài sơn trang đầy Ngự Lâm quân trông coi, xa xa thấy trên sơn đạo có mấy đỉnh nhuyễn kiệu tiến đến, vì vậy phất tay ra hiệu đối phương dừng lại. Người tiến lên nhìn một cái, phát hiện là Đào Nhân Đức cùng với vài vị lão thần, vì vậy vội vàng hành lễ.”Thôi thôi, hoàng thượng còn ở trong sơn trang?” Đào Nhân Đức vội vàng hỏi.
“Dạ.” Thủ vệ đáp.
“Chuyện này... đang yên đang lành, sao đột nhiên lại tới nơi này.” Đào Nhân Đức gấp đến độ giậm chân, mặc dù là ma nữ tìm tới nơi này, cũng đã bị Tây Nam Vương chém giết, hoàng thượng không cố gắng chờ ở trong hành cung, chạy tới Tô Hoài sơn trang làm gì.
“Lão Đào, lão Đào.” Lưu Đại Quýnh ở bên cạnh nhắc nhở, “Ngươi bình tĩnh chút.” Hoàng thượng là đi ra gặp Tây Nam Vương, cũng không phải lén lút đi yêu đương vụng trộm, cần gì phải sốt ruột thế. Dù sao Giang thống lĩnh cũng nói, mắt Tây Nam Vương không mang độc.
“Hoàng thượng có chỉ, bất luận người nào cũng không được tự ý vào sơn trang.” Thị vệ nói, “Còn dặn dò nói nếu như chư vị đại nhân đến, thì mời đường cũ trở về.”
“Tại sao?” Đào Nhân Đức nghĩ không ra, lại lo lắng, “Nhưng là trong sơn trang xảy ra chuyện gì à?”
Thị vệ nói: “Hoàng thượng đang cùng Tây Nam Vương thương nghị chuyện quan trọng.”
Đào Nhân Đức tiếp tục hỏi: “Muốn thương nghị mấy ngày?”
Thị vệ đáp: “Năm ngày.”
“Lâu như vậy?” Đào Nhân Đức nói, “Hiện giờ Tây Nam gió êm sóng lặng, cần gì dùng năm ngày để thương lượng.” Ngàn vạn lần đừng nói Đoạn vương kia lại nghĩ ra chuyện không chính đáng gì nha, nếu lại cắt nhường cho Tây Nam nữa, thì cũng sắp đến nội địa Trung Nguyên a!
Thị vệ nói: “Tiểu nhân phụng chỉ làm việc, kính xin thái phó đại nhân đừng gây khó xử.”
Đào Nhân Đức không cam lòng, như trước nhón chân nhìn vào bên trong. Ảo não vì sao lúc này Thẩm tướng quân không cùng đến đây, bằng không cũng có thể an ổn một chút.
Lưu Đại Quýnh liên tục lắc đầu, kéo hắn lên xe ngựa phía sau. Lòng nói may mà là đế sư, hoàng thượng lại là một người tôn sư trọng đạo, bằng không dựa vào tính tình dây dưa lầy lội thẳng thắn này, e sớm đã bị mất chức bảy tám lần, hoặc là bảy mươi, tám mươi lần.
Mãi đến khi xe ngựa đi xa, Đào Nhân Đức vẫn như cũ duỗi đầu ra cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng, xa xa phóng tầm mắt tới Tô Hoài sơn trang.
Lưu Đại Quýnh quả thực muốn quỳ lạy hắn, bộ dáng này, biết thì là đang nhìn hoàng thượng, không biết, đánh giá sẽ nghĩ vừa gả khuê nữ ra ngoài, cho nên mới có thể lưu luyến như vậy.
Hoàng thượng võ công cao cường, bên trong sơn trang lại có Giang Hoài và Cung Phi mấy đại cao thủ ở đây, Tây Nam Vương coi như sẽ ăn thịt người, cũng không đến nỗi có thể ăn hoàng thượng.
Cũng không đến nỗi.
“Lúc trước cũng là sợ ngươi buồn chán, bây giờ suy nghĩ một chút, ước gì cho ngươi đến Ngự Thư phòng xem sổ con.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dù sao cũng tốt hơn ở đây ngày ngày lo lắng.”
“Ngươi tưởng phê sổ con là chuyện gì thú vị lắm à.” Sở Uyên ngồi ở bên giường, đút hắn ăn hết một muỗng cháo cuối cùng, “Thường xuyên có quan địa phương lọt vào trong sương mù viết mười mấy trang, một câu cũng xem không hiểu, cũng không biết muốn nói cái gì, ngay cả câu trả lời cũng phải suy nghĩ nửa ngày, nhiều hơn không viết ra được, nếu như chỉ trả lời một câu, thì khó đảm bảo đối phương sẽ không vì vậy lo sợ bất an, lần tới lại đưa một sổ con càng dài hơn tới, càng đau đầu hơn.”Đoạn Bạch Nguyệt bật cười.
“Muốn ăn nữa không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đây đã là chén thứ ba.”
“Không có thức ăn mặn, ăn nhiều một chút mới được.” Sở Uyên nói, “Ăn thêm một bát đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng được.”
Sở Uyên liền truyền thiện.
Trong phòng sát vách, Nam Ma Tà đang lật kiếm thảo dược trong một đống Đoạn Dao đào được, sau khi xem xong lắc đầu: “Cũng như không.”
“Ngươi cũng không nói cho ta, rốt cuộc phải tìm dạng ngoạn ý gì mới có thể giả mạo.” Đoạn Dao nhụt chí. Dù sao thế gian này ngoại trừ thần y cốc, hoa hoa cỏ cỏ nơi khác đều rất tầm thường, cũng không phải cái gì cũng có thể đem ra giả mạo Thiên Thần Sa, chỉ có thể tận lực kiếm chút đồ vật hình thù kỳ quái khác mà thôi.
Nam Ma Tà nói: “Đi kiếm chút phân gà về đây.”
Đoạn Dao: “...”
Nam Ma Tà nói: “Rồi lấy thêm chút chu sa.”
Đoạn Dao: “...”
Nam Ma Tà nói: “Ngốc cái gì?”
Đoạn Dao từ nội tâm phát ra lời nói: “Không bằng sư phụ tự mình đi?”
Nam Ma Tà thổi râu.
Đoạn Dao kiên quyết ngồi chồm hỗm trên mặt đất không chịu đứng lên.
Nếu như thật sự hữu dụng, vậy phân gà hay là gà phân, thậm chí phân trâu cũng không thành vấn đề! Mà vấn đề ở chỗ ngoạn ý này căn bản chính là đồ vật vô căn cứ, tác dụng gì cũng không có, còn phải bò vòng vòng lấy phân gà, mới không đi.
Nhìn tiểu đồ đệ khuôn mặt trắng nõn, xiêm y trắng tinh, ủng trắng tinh, Nam sư phụ đành phải tự mình ra cửa.
Bên trong thành Vân Đức, dân chúng đều vây quanh dưới tàng cây ở trong thành xem bảng cáo thị, Tây Nam Vương vung kiếm chém chết yêu nữ, quả thực chính là cố sự lần đầu xuất hiện trong thần thoại. Trong thành nháo quỷ lâu như vậy, vốn dĩ trong lòng mọi người hoảng sợ, còn nghĩ có nên mời đại sư tới làm pháp không, lại không ngờ tới vấn đề nhanh như vậy liền giải quyết, tất nhiên là mỗi người đều vui mừng khôn xiết, ngay cả hình tượng Tây Nam vương trong tiểu thoại bản cũng khá hơn một chút.
Thi thể Lam Cơ được đặt ở trong phòng khám nghiệm tử thi ở phủ nha, bởi lo lắng phía trên sẽ có độc vật, vì vậy qua một đêm liền bị hoả táng, ngay cả tro tàn cũng bị trộn vôi chôn ở bãi tha ma ngoài thành, mới yên tâm rời đi.
Giữa sườn núi có một thân hình lọm khọm, vẫn luôn thâm trầm nhìn chăm chú vào động tĩnh bên này, mãi đến khi đoàn người tản đi, mới xoay người rời đi.
Sự kiện trải qua được viết thành sổ con, đưa đến bên trong Tô Hoài sơn trang. Sở Uyên chỉ là nhìn qua loa, cũng không nhìn kỹ. Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói thế nào?”
“Ma nữ đã trừ, dân chúng tất nhiên cũng là an tâm, trong thành liền khôi phục dáng vẻ lúc trước.” Sở Uyên nói, “Ngay cả thanh danh của ngươi cũng thay đổi một chút.”Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Cũng coi như là có chút chỗ tốt.”
Sở Uyên đánh hắn một cái: “Lúc trước còn nói không để ý những thứ này.”
“Không phải không để ý, là so với vật ngoài thân, càng để ý ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt chậm rãi xoay người, “Hôm nay trên người đã thoải mái hơn rất nhiều, nghĩ đến Kim Tàm Tuyến đã ngủ đông hơn phân nửa.”
“Nhìn ra rồi.” Sở Uyên nhàn nhạt nói, “Sáng sớm đã theo ta lắm lời.” Làu nhàu cả ngày còn không thấy nghỉ ngơi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, giơ tay nói: “Lại đây cho ta ôm.”
Sở Uyên nhét gối vào trong lồng ngực hắn, tự mình tới bên cạnh bàn rót nước uống.
Huyền Minh Hàn Thiết đã khôi phục ám trầm cổ xưa lúc trước, Sở Uyên đặt chén xuống sau đó cầm lên, hỏi: “Chỉ thức tỉnh một đêm như vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Không nghĩ tới quả nhiên là yêu kiếm, suýt nữa không khống chế được nó.”
“Xích Ảnh kiếm của Tần cung chủ Truy Ảnh Cung, cũng là yêu kiếm.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mặc dù đều là yêu kiếm, nhưng không giống nhau.”
“Tất nhiên là khác nhau.” Sở Uyên nói, “Ít nhất thanh của ngươi nhìn xấu hơn rất nhiều.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Nếu là không khống chế được, ta vốn là muốn giúp ngươi đổi một thanh kiếm khác.” Sở Uyên ngồi trở lại bên giường, “Bất quá nghe Nam tiền bối nói, Huyền Minh Hàn Thiết có thể ngắn ngủi đông lại Kim Tàm Tuyến bên trong cơ thể ngươi, tựa hồ có chút tác dụng.”
“Trước giữ một khoảng thời gian đã.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đến bây giờ cũng không biết rõ, vì sao nó đột nhiên sẽ thức tỉnh, theo lý mà nói ngủ trăm ngàn năm, lẽ ra sẽ không bởi vì một Lam Cơ nho nhỏ mà sống lại.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Ngày ấy ta không cẩn thận, bị nó cắt đứt tay.”
“Hồ đồ, đang yên đang lành, vì sao phải cắt tay mình.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Huống hồ cho dù thật sự có liên quan đến máu của ngươi, vạn nhất nó tỉnh lại, với sức mạnh của ta cũng không thể khống chế được nó.”
Sở Uyên: “...”
“Một khi yêu kiếm tỉnh lại, muốn ngủ tiếp cũng không dễ dàng.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ gò má hắn, “Huống hồ bây giờ ta còn không thể hoàn toàn điều khiển nó, đem ma tính gọi tỉnh lại không xem là chuyện tốt. Trước hết để cho nó ngơ ngơ ngác ngác qua một trận như vậy, về sau nếu là có vấn đề gì, tới tìm ngươi cũng không muộn.”Sở Uyên quay đầu liếc nhìn Huyền Minh Hàn Thiết trên bàn, gật đầu: “Cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, qua trận lại hỏi: “Có cần ta đem Đoạn Niệm và Dao nhi lưu lại không?”
Sở Uyên khó hiểu: “Lưu lại làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trong cung còn có một đám người Triều Nhai, ta vốn là muốn giúp ngươi giải quyết sạch sẽ lại đi, chỉ là hiện tại như vậy, ngươi hẳn là cũng sẽ không đáp ứng ta tiếp tục ở lại, ít nhất cũng phải để người lại trợ giúp.”
“Còn coi ta là vừa mới đăng cơ à, chuyện gì cũng cần phải có ngươi giúp?” Sở Uyên nói, “Đừng nói là mười mấy người Triều Nhai, coi như là một đám Đông Hải gộp lại, đối Đại Sở bây giờ mà nói, cũng không đáng sợ.”
“Liên quan gì đến Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta là quan tâm ngươi.”
Sở Uyên nói: “Nếu như muốn lưu, ta ngược lại thật sự muốn giữ Dao nhi.”
Đoạn Bạch Nguyệt oán giận: “Tây Nam phủ ai ai cũng yêu thích cái tên tiểu quỷ chết tiệt kia, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng vậy.”
“So với ngươi khiến người ta yêu thích hơn nhiều.” Sở Uyên nằm ở bên cạnh hắn, “Đương nhiên phải yêu thích.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi yêu thích loại này, về sau ta cũng học ngây thơ hồn nhiên một chút.”
“Tiền đồ.” Sở Uyên buồn cười, đầu gối ở khuỷu tay hắn tìm một tư thế thoải mái nhất, hai người ai cũng không nói nữa. Qua một lúc lâu, Sở Uyên mới lại nói: “Chờ xử lý xong đám người Triều Nhai kia, trong triều yên tĩnh một chút, ta liền tranh thủ đến Tây Nam xem ngươi.”
“Thật à?” Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn nhẹ hắn, “Cứ quyết định như vậy đi, nhưng không được phép đổi ý.”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt một tay vòng lấy hắn, không nỡ buông tay ra.
Chỉ là dù tiếc đến đâu, vì tương lai có thể ở cùng với nhau, cũng phải về Tây Nam trước, dưỡng thật tốt sau đó lại đi tìm Thiên Thần Sa.
Phỉ Miễn Quốc... Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm, suy tư.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Sở Uyên hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn, nói: “Nghĩ những ngày tháng tương lai, ngoại trừ Tây Nam phủ, còn có thể dẫn ngươi đến nơi nào.”
Sở Uyên nói: “Vậy nghĩ ra được chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn: “Nói thử một chút xem, ngươi thích dạng địa phương nào?”
Sở Uyên nói: “Giang Nam.”
“Còn tưởng là ngươi sẽ chọn địa phương xa một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người chống đầu, “Giang Nam, là bởi vì Diệp cốc chủ sao?”
“Không muốn rời khỏi Đại Sở, ngoại trừ Vương Thành, nơi đó là địa phương phồn hoa nhất.” Sở Uyên nói, “Đường thủy đường bộ bốn phía thông suốt, nếu là ở chán muốn đi đâu cũng thuận tiện.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Quả thật là làm hoàng thượng.”
Sở Uyên khều khều cằm hắn.”Yên tâm, tương lai nhất định sẽ không để ngươi vo gạo.” Đoạn Bạch Nguyệt trở mình ngăn chặn hắn, “Cái gì cũng để ta làm.”
“Nằm thẳng ngủ đi.” Sở Uyên vỗ hắn.
“Không muốn.” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ bên cổ hắn.
Sở Uyên nói: “Tinh trùng lên não.”
“Chịu khổ nhiều ngày như vậy, ít nhiều gì cũng phải cấp chút ngon ngọt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bằng không đáng thương biết bao.”
Sở Uyên quay đầu né tránh hắn: “Ít nhất trước tiên đợi đến khi Kim Tàm Tuyến ngủ đông lại lần nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy ta cũng nên trở về Tây Nam.”
Sở Uyên: “...”
“Vừa tách ra chính là ba năm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi như một năm đỉnh một lần, ngươi cũng còn nợ ta ba... A.”
Sở Uyên nắm miệng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt cố sức nói: “Vì sao không phải trực tiếp hôn lên?”
Sở Uyên buông tay ra: “Ừm, không hôn.”
“Chuyện chiếm tiện nghi cỡ này, thật sự không làm?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Người hôn kia tương đối chiếm tiện nghi.”
Sở Uyên kéo một cái gối qua, ngăn trở mặt của hắn, nhưng cũng không ngăn lại động tác của đối phương càng ngày càng càn rỡ.
Dù sao thật sự là... ba năm.
Lúc trước cũng thôi đi, nhưng hôm nay hai người từ lâu chấp nhận ở cùng nhau cả đời, đừng nói là ba năm, coi như là ba ngày cũng không nguyện tách ra
Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng biết mình là hoàng tử phụ hoàng sủng ái nhất, cũng biết người muốn vị trí thái tử không chỉ có một mình mình. Cho nên đã quen cao cao tại thượng, quen công tâm tính kế, cũng quen có việc tự mình giải quyết, cũng không trông cậy có người giúp đỡ, ngoại trừ hắn.
Từng có cảm giác ấm áp ôm cùng một chỗ, ai còn sẽ muốn cô độc một mình. Có thể cố tình chính mình không phải là tiểu Cẩn, không phải Cửu vương gia ung dung tự tại. Nếu tranh chấp giang sơn, thì phải có trách nhiệm thay xã tắc gánh vạn nặng của dân chúng, mình chờ hắn ba năm, hắn lại phải chờ mình hai mươi năm. Tính ra từ lúc hai người quen biết, người chiếm tiện nghi tựa hồ vẫn luôn là mình.
“Đau?” Thấy viền mắt hắn ửng hồng, Đoạn Bạch Nguyệt do dự dừng lại động tác.
Sở Uyên lắc đầu, cánh tay vòng lấy cổ hắn, trở người đem người đặt ở phía dưới.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ỷ vào ta không có khí lực, muốn tạo phản đúng không?”
Sở Uyên cười: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt thắt lưng hắn, tiếp tục hoan ái lúc trước chưa xong.
Sở Uyên đặt cằm tại bả vai hắn, lông mi dưới ánh nến lộ ra bóng đen xinh đẹp.
Cuối cùng trong một cái nháy mắt, Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn, đem âm thanh triền miên đều chặn ở bên trong.Sau nửa đêm, hai người ôm nhau ngủ. Hai bên truyền đến nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, ngón tay cũng nắm cùng nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Dao ở trong nhà bếp ăn xong điểm tâm, trở về tiểu viện liền thấy Nam Ma Tà đang mân mê chồng phân gà kia, vì vậy sắc mặt trắng bệch, xoay người đi trở về.
Nam Ma Tà giật giật râu, thật sự là một tiểu oa nhi, như vậy đã không chịu nổi rồi. Nói khó nghe là phân, nói dễ nghe nhưng là kê thỉ phong, thuốc lão tổ tông truyền xuống. Hong khô bỏ thêm chút chu sa vào, hồng diễm diễm, cuối cùng cũng coi như có vài phần quan hệ quan hệ với “Thiên Thần Sa“.
Nam Ma Tà thở phào nhẹ nhõm, đem bột phấn đựng vào trong một bình nhỏ xinh đẹp quý giá, mới cầm đi tìm tiểu đồ đệ.
Đoạn Dao đầy mặt ghét bỏ, đem bình nhỏ nhét vào ngực mình.
Nam Ma Tà hỏi: “Có nhớ phải nói thế nào không?”
“Tất nhiên là nhớ.” Đoạn Dao gật đầu, chỉ cần ngươi đừng để ca ca thật sự uống ngoạn ý gặp quỷ này, như vậy tất cả dễ bàn.”
Nam Ma Tà yên lòng, trên đường trở về, lại đến tiểu viện sát vách nhìn một chút.
Sở Uyên vừa vặn đẩy cửa đi ra.
“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà vội vàng đuổi theo hành lễ, hỏi, “Đồ đệ kia của ta thế nào rồi?”
“Tinh thần khá hơn nhiều.” Sở Uyên nói, “Tiền bối có muốn vào xem một chút không?”
Vậy hay là xem một chút đi, dù sao cũng là đồ đệ. Nam Ma Tà vỗ vỗ tay, vừa mới nhảy vào tiểu viện, trong phòng liền truyền đến một tiếng 'loảng xoảng' vỡ nát.
Mặt Sở Uyên biến sắc, xoay người đẩy cửa bước vào.
Đoạn Bạch Nguyệt đang đỡ bàn ho khan, trên đất có một bãi máu tươi chói mắt, cùng với ấm trà không cẩn thận vỡ nát.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên tiến lên đỡ lấy hắn.
Nam Ma Tà cũng giật mình không nhỏ, theo lý mà nói qua mấy ngày nay, Kim Tàm Tuyến cũng là không sai biệt lắm nên về rồi, sao bây giờ nhìn qua trái lại còn nghiêm trọng hơn một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt khoát tay: “Không sao, Kim Tàm Tuyến chỉ tỉnh một lần.”
Sở Uyên đỡ hắn lên giường, liền khom lưng cởi giày cho hắn.
Thừa dịp trong chốc lát này, Đoạn Bạch Nguyệt lập tức liếc mắt nhìn về phía Nam Ma Tà ra hiệu.
Nam Ma Tà hiểu ý, duỗi tay nắm chặt cổ tay của hắn thử mạch một chút, nói: “Như vậy e là không được, sư phụ giúp ngươi chữa thương.”
“Đến sát vách đợi một lát đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đâm mấy châm sẽ tốt, không tốn thời gian.”
Sở Uyên gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán giúp hắn, liền đứng dậy ra cửa.
Vẫn luôn đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Đoạn Bạch Nguyệt mới nằm úp sấp ở bên giường, hộc ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm bên trong còn trộn lẫn chút màu đen.Nam Ma Tà kinh hãi đến biến sắc: “Ngươi trúng độc?” Bằng không chỉ dựa vào Kim Tàm Tuyến, không đến nỗi phun ra máu tụ như vậy.
“Lúc trước không phát hiện, vừa nãy muốn đến cạnh bàn uống trà, lại cảm thấy có chút không đúng.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Lúc này không phải Kim Tàm Tuyến, nhưng ta cũng không biết là cái gì.”
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, Nam Ma Tà giơ tay vỗ vào ngực hắn, chậm rãi độ chút chân khí qua cho hắn. Đợi đến sau khi hô hấp bằng phẳng, mới lấy ngân châm ra giúp hắn kiểm tra thương thế.
Sau khi cởi áo ra, phía sau lưng một mảnh xanh đen, lại nhìn lòng bàn tay, cũng mơ hồ nổi lên đường vân màu xanh đen.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bồ Đề tâm kinh?”
Nam Ma Tà nói: “Độc thi.”
...
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người Tây Nam phủ, cũng sẽ trúng độc thi?”
“Đương nhiên là độc thi không giống nhau.” Nam Ma Tà nói, “Là Lam Cơ.”
“Không trách.” Đoạn Bạch Nguyệt lau vết máu bên miệng, cười khổ, “Còn nói nàng tại sao lại uổng công đi tìm cái chết.”
“Thiên Sát giáo đã hủy, dung mạo đã hủy, nàng đương nhiên sẽ không cam tâm.” Nam Ma Tà nói, “Đơn đả độc đấu không phải là đối thủ của ngươi, thì chỉ có đồng quy vu tận, tự mình báo thù cho mình.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Độc thi phải giải thế nào?”
Nam Ma Tà nói: “Còn chưa biết rõ là vật ra sao, ngươi phải lập tức theo ta trở về băng phòng Tây Nam luyện công, một lát cũng không thể bị dở dang.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thành Vân Đức cách Tây Nam đường xá xa xôi, sư phụ thật sự xác định ta có thể kiên trì đến mấy tháng sau?”
Nam Ma Tà nói: “Không xác định.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nam Ma Tà nói: “Cho nên trước phải niêm phong ngươi lại, trở về Tây Nam mới chậm rãi giải độc.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: “Cất vào trong vại hả?”
Nam Ma Tà đánh đầu hắn một cái: “Cất vào trong vại gọi là dưa muối.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lần sau sư phụ ra tay có thể nhẹ hơn một chút được không.” Vốn dĩ đầu đã đau, đánh mạnh như vậy, quả thực muốn nổ tung.
Nam Ma Tà nói: “Dùng bạch ngọc sáp phong lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng không tốt hơn so với vại.” Thậm chí còn không bằng vại, ít nhất còn có thể hô hấp.
Nam Ma Tà thở dài: “Việc này tuyệt đối không phải trò đùa.”
“Ta tất nhiên biết được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, màu môi có chút tái nhợt, “Thấy sư phụ mặt ủ mày chau, nói chút mê sảng pha trò thôi, độc đã trúng, than thở cũng vô dụng, sư phụ không cần lo lắng.”
“Đoạn đường này, ngươi phải kiên trì chịu đựng.” Nam Ma Tà nói, “Trở về băng phòng Tây Nam, tất cả dễ bàn.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
“Trước sư phụ giúp ngươi làm sạch nội lực một chút.” Nam Ma Tà nói, “Ít nhiều gì cũng phải bứt độc vật ra một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Ngoài phòng, Sở Uyên cũng không trở về trong phòng, vẫn luôn ngồi ở bên dưới bàn đá. Đầy đủ qua hai canh giờ, cửa phòng mới được mở ra.
Nam Ma Tà đỡ thắt lưng bước ra, đầu choáng mắt hoa.
“Tiền bối.” Sở Uyên đỡ lấy hắn, “Thế nào?”
Nam Ma Tà nói: “Lúc này Kim Tàm Tuyến có chút hung ác.”
“Cho nên?” Sở Uyên lo lắng.
Nam Ma Tà nói: “Để cho hắn ngủ thêm một trận đi, sau đó liền khởi hành trở về Tây Nam. Băng phòng trên núi Tuyết Lăng là nơi mà người nhà họ Đoạn từ nhỏ luyện công, có linh khí, lại có thuốc kim châm cứu giường, làm ít mà hiệu quả nhiều.”
Sở Uyên nói: “Nơi đây cách Tây Nam vẫn còn có mấy tháng lộ trình.”
Nam Ma Tà nói: “Trước tiên giả chết liền được.”
“Giả chết?” Sở Uyên nhíu mày.
Nam Ma Tà nói: “Sau khi giả chết thì có thể ở trên đường kéo dài thêm mấy tháng.”
Sở Uyên nói: “Được.”
“Ta xuống núi hái chút thuốc.” Nam Ma Tà nói, “Người đang ngủ, sợ là nhất thời nửa khắc không tỉnh, cũng không cần phải lo lắng.”
Sở Uyên gật đầu: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”
Nam Ma Tà xoay người rời khỏi tiểu viện. Sở Uyên đẩy cửa bước vào nội thất, liền thấy Đoạn Bạch Nguyệt quả thực đang ngủ say, có lẽ là bởi vì vừa mới chịu đau đớn, sắc mặt so với mấy ngày trước tái nhợt hơn rất nhiều, tay ở bên ngoài nắm chặt chăn, cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Sở Uyên đem tay hắn ghé vào bên miệng, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn, trong lòng có chút đau.
Mỗi lần mình bị thương chịu oan ức, người giúp mình chữa thương là hắn, người giúp mình hả giận cũng là hắn, cứ như vậy qua gần mười năm. Bây giờ thấy hắn nằm ở đây, mình lại bó tay hết cách. Bản thân chỉ có thiên hạ này, chỉ có một đệ đệ làm thần y, nhưng cũng không tìm được Thiên Thần Sa trong lời đồn.
Tuy nói lúc nào hắn cũng giấu giấu diếm diếm, nhưng không cần nghĩ cũng biết, mặc dù là luyện Bồ Đề tâm kinh, e cũng không thể hoàn toàn chữa trị độc Kim Tàm Tuyến. Nhìn đôi môi khô nứt của hắn, Sở Uyên cơ hồ muốn lập tức dẫn người trở về cung, sau đó vung binh xuôi Nam.
Các lộ quân đội phân phối đã xong, chỉ cần mình ra lệnh một tiếng... Sở Uyên hơi nhắm mắt lại, muốn để cho mình bình tĩnh, tâm nhưng là càng ngày càng loạn.
Thiên Thần Sa, Thiên Thần Sa. Tay Sở Uyên nhanh chóng siết chặt thành nắm đấm, quay đầu liếc nhìn người nằm trên giường, nghĩ rằng nếu như không có hắn, nếu như hắn thật sự không thể sống qua ba năm, vậy bản thân mình phải sống như thế nào?
Đoạn Bạch Nguyệt cố sức mở mắt ra, tinh thần như trước có chút ngẩn ngơ.
Sở Uyên ngồi xổm ở bên giường: “Ngươi thấy sao rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Không có chuyện gì.”
Sở Uyên nói: “Như vậy còn nói không chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua gò má của hắn: “Không chết chính là không có chuyện gì.”