【 Chương 51: - Tham hoan 】 Ít nhất còn có mười ngày này
***
Tiểu Vũ: Đọc nhớ thủ sẵn khăn nha mấy nàng ....
***
Bên trong tẩm cung rất là yên tĩnh.
Sở Uyên không mở miệng, cũng không nhúc nhích, như là đang chờ hắn nói trước.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kim Tàm Tuyến này ở trong cơ thể ta nói ít cũng đợi năm, sáu năm, ngoại trừ hàng năm sẽ thức tỉnh một lần ở ngoài, còn lại thật sự là không có việc gì, chỉ là gần đây hình như có chút dị thường.”
Sở Uyên hỏi: “Dị thường cỡ nào?”
“Ta chỉ là không muốn để ngươi lo lắng mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cười khổ nói, “Nói thật, tư vị ngoạn ý này phát tác lên, thật sự không dễ chịu.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày: “Ta biết.”
“Theo lý mà nói, một năm nhiều lắm sẽ tỉnh một lần, đã là cực hạn. Lúc này đột nhiên sớm mấy tháng, sư phụ nói, có lẽ về sau hàng năm nó sẽ tỉnh hai, ba lần cũng không chừng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho nên mới phải đi bế quan sớm, đến lúc đó mới có thể khá hơn một chút.”
Sở Uyên vươn tay xoa lồng ngực của hắn, hỏi: “Hiện tại đau không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Lúc trước cũng hỏi qua, ngươi lại không nói.” Sở Uyên nói, “Rốt cuộc vì sao lại trúng cổ?” Người Tây Nam phủ, từ nhỏ đều lớn lên ở trong ổ bách trùng, lẽ ra hẳn là không nên bị người ám hại.
Quả nhiên, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kim Tàm Tuyến là sư phụ dưỡng, tự tay đặt vào bên trong tâm mạch ta.”
Đáy mắt Sở Uyên có chút khó hỉu: “Nam tiền bối?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Lúc đó ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, huyết mạch bị tổn hại, sư phụ vì cứu ta, liền mạo hiểm dùng Kim Tàm Tuyến này, mặc dù là kiếm trở về một cái mạng, nhưng một khi cổ trùng vào trong cơ thể, muốn lấy ra cũng không dễ dàng.”
“Tẩu hỏa nhập ma, là vì luyện Bồ Đề tâm kinh?” Sở Uyên lại hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nếu như lần này chịu đựng không nổi nữa, cũng không tìm được Thiên Thần Sa, ta mới có thể luyện Bồ Đề tâm kinh, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Nếu như muốn luyện công thì phải bế quan ba năm.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái, “Nếu ngươi nhớ ta thì phải làm sao?”
Sở Uyên hỏi: “Ba năm? Vậy sau ba năm thì Kim Tàm Tuyến có thể giải?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừm.”
“Đã như vậy, vì sao không luyện sớm một chút?” Sở Uyên lại hỏi.
“Ngươi vừa mới đăng cơ không được bao lâu, trong triều bất ổn, biên thùy cũng loạn, lúc trước đã nói phải trợ giúp ngươi thanh trừ sạch sẽ giang sơn này.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ gò má hắn, “Nếu nói được, dĩ nhiên là phải làm được.”
Sở Uyên lắc đầu: “Ngươi trở về Tây Nam đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Đây là muốn đuổi ta đi a?”
“Ba năm thì ba năm.” Sở Uyên nói, “Chờ ngươi giải xong độc Kim Tàm Tuyến, chuyện còn lại về sau nói cũng không muộn.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ít nhất để ta làm xong chuyện lúc này.”
Sở Uyên nói: “Chuyện lúc này, là chuyện nháo quỷ ở thành Vân Đức hay là người Triều Nhai trong cung?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hai chuyện đều đúng.”
Sở Uyên nói: “Cái gì cũng để cho ngươi làm, vậy cần quan phủ và quan binh để làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: “Lúc trước không phải nói như vậy, ít nhất chuyện Lam Cơ kia là ta gây họa, lẽ ra phải do ta giải quyết.”
Sở Uyên rút tay về, nói: “Nói thêm một câu nữa, vậy thì đêm nay sẽ lên đường.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đêm nay?
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn nói: “Mười ngày.”
Sở Uyên như trước không lên tiếng.
“Mười ngày này ta không làm gì hết, ở đây bồi ngươi, được không?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt hai tay hắn, “Lần này đi nhưng là suốt ba năm, có mười ngày này, ít nhiều gì cũng còn có cái để tưởng niệm.”
Sở Uyên thấp giọng nói: “Ba năm mà thôi.”
“Ba năm còn chưa đủ dài?” Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi, có chút tính trẻ con nói, “Hơn một ngàn ngày lẫn đêm, đều ở trong hang núi lạnh như băng kia, ngoại trừ sư phụ, ai cũng không gặp.”
“Sẽ có nguy hiểm không?” Sở Uyên nói, “Bồ Đề tâm kinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không có.”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
“Vậy ta xem như là ngươi đáp ứng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mười ngày sau ta lại đi, có được không?”
Sở Uyên dời tầm mắt, đáy mắt có chút hồng.
“Thời điểm ta bế quan, sự vụ Tây Nam phủ sẽ tạm thời giao cho Đoạn Vinh và Đoạn Niệm, bọn họ đều là tâm phúc của ta, ngươi có chuyện gì, cứ việc đến tìm là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu thực sự gặp phải chuyện lớn gì không giải quyết được thì viết phong thư giao cho sư phụ, hắn -- “
“Không có chuyện lớn gì hết.” Sở Uyên cắt ngang lời hắn, “Ngươi chỉ cần an tâm bế quan luyện công.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Cũng được.”
Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nghe hồi lâu, nghe được nói muốn dùng nước nóng để tắm rửa, mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kêu nội thị chuẩn bị ổn thỏa đưa vào. Lúc nãy Sở Uyên đã rửa mặt qua, Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng lau người hai cái, liền xốc chăn lên dựa vào bên cạnh hắn.Sở Uyên nói: “Thật sự không đi hỏi vị lão tiền bối trong hành cung kia sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi hỏi.”
Sở Uyên liếc hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói: “Chúng ta cùng đi hỏi, ngày mai liền đi.”
Sở Uyên nhẹ nhàng niết cằm hắn, để sát vào hôn một cái.
Vốn chỉ là muốn chọc hắn, nhưng không dự đoán được ngay sau đó, liền có đôi môi mềm mại dán vào lần thứ hai. Đầu lưỡi chủ động lướt qua kẽ môi, mang theo chút tê dại. Hô hấp Đoạn Bạch Nguyệt có chút nặng nề, hai tay không tự chủ siết chặt thắt lưng hắn.
Sở Uyên xoay người giả bộ ngăn chặn hắn, nụ hôn càng kịch liệt hơn, giống như là muốn đem tình cảm tích lũy nhiều năm phát tiết hết ra ngoài một lần.
“Ngươi còn như vậy, ta sẽ không nỡ đi.” Thanh âm Đoạn Bạch Nguyệt khàn khàn.
“Ba năm sau, lại trở về là được.” Khóe mắt Sở Uyên ửng hồng, không thấy rõ là động tình hay là không nỡ.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nghe lời, ngủ đi.”
“Thế nào, sợ bản thân ngươi chịu không nổi Kim Tàm Tuyến?” Sở Uyên nhìn hắn, “Ta cũng sợ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghẹn lời.
“Ta mặc kệ trong lời ngươi nói lúc nãy che giấu bao nhiêu chuyện, không nói cũng không sao, ta cũng không muốn hỏi. Nếu như lần này có thể chịu đựng được, ba năm lại qua hai mươi năm, biên thùy cũng có thể an ổn.” Sở Uyên nói, “Tuy nói lúc trước mấy vị Vương thúc nhìn lầm, gây đủ mọi khó khăn ám hại ta, nhưng cũng là huyết mạch chính thống Đại Sở, thời điểm đó nhìn người nào trong đám con nối dõi thật sự có bản lĩnh, lại triệu trở về Vương thành là được, giang sơn này trả lại cho người trong hoàng tộc họ Sở, không tính phá hoại quy củ.”
Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Nếu ngươi chịu không nổi nữa” Sở Uyên cắn răng, qua hồi lâu mới nói, “Ít nhất còn có mười ngày này.”
Sở Uyên tháo đai lưng hắn ra, lòng bàn tay thuận theo trượt xuống vật cứng rắn dưới bụng, đầu lưỡi liếm qua hầu kết, trong lúc hoạt động lý y trượt xuống bả vai, trên cổ có một nốt ruồi son to bằng hạt mè, nhìn thấy đặc biệt mê người.
Trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt 'đùng' một cái, lòng bàn tay bám trụ lưng hắn, mạnh mẽ đặt người dưới thân mình.
Sở Uyên đối mặt với hắn.
“Nếu ta chịu không nổi ba năm, ngươi phải quên đi mười ngày này.” Mu bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt lướt qua gò má hắn, “Hảo hảo làm hoàng đế, đừng tiếp tục đối nghịch với những lão già đáng chết kia nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó, tuy nói bọn họ hơi càm ràm một chút, nhưng cũng là vì muốn tốt cho ngươi, sao hả?”
Sở Uyên nói: “Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôn nhu hôn lên mắt hắn, chận trở về một mảnh ẩm ướt.Tất cả y phục bị vứt trên mặt đất, da thịt xích lõa nóng bỏng dán sát vào nhau, thân thể quanh năm luyện võ đẹp đến mức không có một vết sẹo, hôn môi triền miên kịch liệt, phân không rõ là ai chủ động hơn. Tóc Sở Uyên xõa tán loạn ở trên gối, môi lưỡi bị cuốn vào mê loạn, ngón tay sít sao nắm chặt vỏ chăn, vẫn như cũ không nhịn được rên rỉ thở dốc.
Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Có đồ vật không?”
Sở Uyên chỉ về phía ngăn kéo ở đầu giường.
Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay cầm qua bình sứ nhỏ, thuận thế ngậm vành tai của hắn, ám muội mơ hồ nói: “Không chịu được thì phải nói cho ta biết, có biết không?”
Sở Uyên chỉ coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Đoạn Bạch Nguyệt đối với hắn vẫn luôn là kiên nhẫn cẩn thận, lần này tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Viền mắt Sở Uyên có chút hồng, nhưng vẫn cắn răng không lên tiếng, mặc dù là đau đớn giống như toàn thân bị xé rách, vẫn như trước nghĩ muốn tiếp tục nữa.
Chỉ cần người phía sau kia là hắn, vậy thì cái gì cũng có thể chịu được.
Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hạ từng nụ hôn vụn vặt lên lưng hắn, vẫn đợi cho thân thể luôn căng thẳng kia thả lỏng, mới chậm rãi bắt đầu động tác. Vừa mới bắt đầu thì dè dặt cẩn thận, càng về sau thì liều chết triền miên, mười ngón tay Sở Uyên và hắn đan vào nhau, từ đầu tới cuối cũng không thả ra.
Tứ Hỉ công công ở bên ngoài, đều phái Ngự Lâm quân chu vi một vòng ra xa, còn mình thì đỡ bụng, vui tươi hớn hở uống trà.
Mãi đến tận sau nửa đêm, Đoạn Bạch Nguyệt gọi nước nóng, sau khi lau khô trên người hắn, thì đổi một bộ lý y mới.
Hai má Sở Uyên ửng hồng, khẽ nhíu mày, nhìn qua rất mệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm ở bên cạnh hắn, vươn tay thử nhiệt độ trên trán hắn, rồi nắm qua cổ tay thử mạch tượng một chút.
Sở Uyên mở mắt ra.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có khó chịu không?”
Sở Uyên gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào trong lồng ngực: “Ngủ một đêm sẽ tốt lên.”
Sở Uyên buồn cười: “Ngươi là đại phu kiểu gì thế.”
“Ta không phải là đại phu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Là .... ngươi a.”
“Tất nhiên là phải mệt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không chọc ngươi nữa, ngủ đi.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, qua một lát liền mở miệng nói: “Sáng mai thái phó đại nhân muốn tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giao cho ta là được.”
Sở Uyên trầm thấp “Ừm” một tiếng, liền một lần nữa ngủ thiếp đi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhưng là cơn buồn ngủ hoàn toàn không có.
Lòng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, cũng không biết trong đầu mình rốt cuộc có bao nhiêu hỗn loạn.Yêu nhiều năm như vậy, nhưng thật sự cũng không nghĩ tới muốn làm cái gì, cảm thấy có thể giúp hắn bảo vệ giang sơn là được. Cũng không phải là không muốn làm chuyện khác, chỉ là khi Kim Tàm Tuyến nhập vào trong cơ thể thì đã biết, bản thân mình hẳn là cũng không sống được bao lâu. Một khi luyện Bồ Đề tâm kinh, chính là không chết cũng thành nửa người nửa quỷ, không có nhiệt độ cơ thể cũng không có nhịp tim, dung mạo dữ tợn, ngay cả trong máu cũng mang độc, tuy nói Kim Tàm Tuyến sẽ vì vậy mà mất mạng, chỉ là người cũng sẽ phá huỷ hơn một nửa.
Bản thân mình còn lo không xong, tựa hồ lẽ ra nên giống như sư phụ nói, đi thẳng một mạch mới đúng, nhưng... quả nhiên là không muốn.
Cho dù là rút ra máu thịt, cũng không chống cự được phải rời khỏi hắn.
Thế gian này rốt cuộc có Thiên Thần Sa hay không, ai cũng nói không chính xác, may mà còn có chút thời gian có thể chậm rãi tìm. Nếu thật sự không có, vậy thì chỉ có thể luyện Bồ Đề tâm kinh, sau khi luyện thành giao Tây Nam phủ cho Dao nhi, còn mình đến Vương thành tìm một chỗ không thấy ánh mặt trời, ngày qua ngày bảo vệ hắn.
Không ai muốn trở thành quái vật, chỉ là nếu có thể vẫn luôn nhìn hắn từ phía xa, cũng tốt.
Dây dưa lâu như vậy, cũng nên tàn nhẫn quyết tâm kết thúc. Chỉ cần Kim Tàm Tuyến không phát tác thì có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm vài ngày, nhưng có thể kéo dài bao lâu? Lúc này nhiều lắm giúp hắn loại bỏ Lam Cơ, loại bỏ Tái Phan An, ngoại trừ đám người Triều Nhai có ý đồ khó lường, còn chuyện sót lại, thì giao cho bản thân hắn làm.
Đoạn Bạch Nguyệt hạ một nụ hôn lên cổ hắn.
Giữ nhiều năm như vậy, cũng nên buông tay thử một lần xem.
Sở Uyên ngủ cũng không kiên định, lông mi cũng khẽ run.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt đầu ngón tay của hắn, ghé vào bên miệng hôn một cái. Quyết định chủ ý chờ sau khi Kim Tàm Tuyến qua, thì dẫn người đến Phỉ Miễn quốc ở Nam Dương tìm tòi hư thực.
Ngày hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng, liền có chim chóc ở ngoài cửa sổ uyển chuyển hót líu lo, Sở Uyên hơi nhíu nhíu mày, còn chưa kịp mở to mắt, cũng đã có bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng phủ trên hai mắt.
“Còn sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt hạ một nụ hôn lên trán hắn, “Cũng không cần ra cửa vào triều sớm, ngủ thêm một lát đi.”
Sở Uyên đưa tay nắm cổ tay hắn hơi sử dụng lực, xoay người ngăn chận hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Thân thể còn khó chịu không?”
Sở Uyên đặt cằm lên ngực hắn, lười biếng nhìn hắn.
Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt sờ qua mớ tóc đen của hắn, khóe miệng cong lên.
Bên trong tẩm cung lặng ngắt như tờ, hai người ai cũng không nói chuyện. Sở Uyên như là đang xuất thần, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không có cắt ngang suy nghĩ của hắn, chỉ là khi có khi không nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Qua hồi lâu, Sở Uyên mới nói: “Muốn uống trà.”
Đoạn Bạch Nguyệt đặt hắn nằm lại trong ổ chăn, còn mình đạp hài xuống giường. Chỉ mặc một cái quần lót, tóc đen tùy ý buộc ở sau đầu, để lộ ra thân hình cao lớn, phía sau lưng đường cong trên cơ thể rõ ràng, đầu vai còn có vài. . . . . . vết cào
Sở Uyên xoay chỗ khác... nhìn vách tường.
“Tứ Hỉ còn chưa dâng trà nóng lên, uống một ngụm nước.” Đoạn Bạch Nguyệt nâng hắn dậy, “Cổ họng có dễ chịu chút nào không.”
Sở Uyên khàn giọng ho khan, đến gần tay hắn uống hết hai chén nước, mới cảm thấy thoải mái một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngủ thêm một lúc được không? Nếu Đào Nhân Đức đến đây, đuổi đi là được.”
Sở Uyên vỗ vỗ ngực hắn: “Không được bất kính với thái phó đại nhân.”
“Nói thật, nếu ngày nào đó ta thật sự đánh nhau với Đào đại nhân, ngươi sẽ giúp ai?” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ chóp mũi hắn.
Sở Uyên nói: “Tất nhiên là thái phó đại nhân.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cam lòng để ta bị đánh à?”
Sở Uyên vỗ vỗ đầu hắn: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn nằm trở về trên giường, oán giận: “Tối qua chính là liều mạng thị tẩm, vì sao ngay cả một chút thánh ân cũng không có?”
Sắc mặt Sở uyên đầu tiên là cứng đờ, bên tai lại là đỏ lên, rồi sau đó liền bắt đầu tính toán gọi Tứ Hỉ.
May mà lúc này Tây Nam vương rất là quyết đoán, giành trước một bước ngăn chận cánh môi hắn.
Đầu lưỡi quấn quanh, tình cảnh chân thực còn sót lại đêm qua lặng lẽ bị đánh thức. Nhớ lại tư vị thực cốt tiêu hồn kia, trong lòng hai người cũng có chút rung động, động tác càng kịch liệt hơn, ngay cả đệm chăn cũng bị vứt hết trên mặt đất.
Bên ngoài trời đã sắp sáng, khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mỗi một biểu tình rất nhỏ của nhau cũng có thể thấy được rõ ràng. Đoạn Bạch Nguyệt chậm rãi hôn lên trên thân thể hắn, thẳng đến khi trên cổ hai người đều phiếm hồng, mới kéo người thật mạnh vào trong lòng mình.
Tình ý nồng nàn, thậm chí ngay cả đau đớn cũng là sung sướng.
Ngoài điện, sắc mặt Đào Nhân Đức lo lắng, nói: “Hoàng Thượng lại bị bệnh hả?”
“Thái phó đại nhân không cần lo lắng, lúc rời khỏi cung hoàng thượng có mang theo thuốc an thần của Cửu vương gia xứng, cho nên ngủ hơi trễ, hôm nay lại là trời đã sáng mới ngủ, không tính sinh bệnh.” Tứ Hỉ công công lưu loát nói, “Nếu đại nhân không có việc gấp thì để cho hoàng thượng ngủ nhiều một chút. Bây giờ tỉnh thì sẽ lao lực một ngày, cho dù thân thể làm bằng mình đồng da sắt cũng chịu không nổi a.”
“Ngươi xem, ta đã nói.” Lưu Đại Quýnh đứng ở bên cạnh, nghe vậy dùng cánh tay huých một cái, vẻ mặt ghét bỏ, “Hoàng thượng ra ngoài là muốn tránh quấy rầy, ngươi cứ cách ba năm ngày liền ôm một xấp sổ con đến, nhìn tổng quát từ trên xuống dưới trong triều, cũng tìm không ra người nào đáng bị ghét hơn ngươi.”
“Ngươi biết cái gì, việc này cực kỳ quan trọng.” Đào Nhân Đức trừng mắt liếc hắn một cái.
“Vậy có cần lão nô tiến đến thông truyền không?” Tứ Hỉ hỏi.
“Không cần, không cần đi.” Lưu Đại Quýnh liên tục lắc đầu, “Để cho hoàng thượng hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện nháo quỷ trong thành cũng không phải một hai ngày, giao cho Đại Lý Tự đi thăm dò là được, cần gì lúc nào cũng phải đến trình tấu hoàng thượng.”
Đào Nhân Đức bị hắn kéo lảo đảo, lại muốn tìm hoàng thượng, nhưng cảm thấy tựa hồ giao cho Đại Lý Tự cũng là có thể, do dự một lúc, cả người đã bị Lưu Đại Quýnh lôi ra ngoài.
Tứ Hỉ công công cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.
“A . . . . . .” Sở Uyên ngưỡng cổ, khóe mắt ửng đỏ có chút nước trong suốt.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm trụ thắt lưng hắn, vẫn đợi đến khi hắn bình phục lại, mới cúi đầu hôn lên cánh môi hơi sưng đỏ kia, động tác rất cẩn thận, vừa thương tiếc vừa lại thâm sâu.