【 Chương 44: Từ núi Ngọc Quan trở về 】 Lan Nhất Triển kia hình như là chết thật rồi
***
Thẳng tới giữa trưa, Đoạn Bạch Nguyệt mới từ trong cung trở lại khách điếm.
Đồ Bất Giới đang ngồi xổm ở cửa khách phòng, trong tay cầm một cái mật đào ăn. Sau khi thấy hắn tới, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu -- tâm tình Nam sư phụ không tốt, hiền chất ngàn vạn lần đừng đi nhận xúi quẩy.
Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Trở về hồi nào vậy?”
Đồ Bất Giới đứng lên nói: “Vừa trở về tối qua.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại hỏi: “Vì sao tiền bối không trở về phòng nghỉ ngơi mà lại ngồi xổm ở chỗ này?”
Đồ Bất Giới chỉ chỉ vào trong phòng, dùng khẩu hình nói: “Đang cãi nhau.”
Cãi nhau là đúng rồi. Đoạn Bạch Nguyệt đối với chuyện này một chút cũng không ngoài ý muốn, không ồn ào mới gặp quỷ.
Sau khi đẩy cửa bước vào, quả thực Nam Ma Tà đang ngồi ở bên cạnh bàn than thở, nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu. Đoạn Dao không ở đây, tính toán là đến trong phòng sát vách mình ngủ hoặc là phẫn nộ ra cửa dạo phố.
“Haizzz.” Nam Ma Tà lại sâu xa thở dài.
“Có thở dài nữa cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt tự mình rót chén trà uống, “Đợi đến khi sư phụ dỗ xong Dao nhi, chúng ta lại nói một chút về chuyện Thẩm tướng quân.”
Nam Ma Tà: “...”
Rõ ràng chính là cùng một chuyện, vì sao còn có gốc thứ hai.
“Hành trình lần này đến núi Ngọc Quan, có phát hiện gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Không có.” Nhắc tới chuyện này, Nam Ma Tà liên tục lắc đầu, “Cũng không biết là từ đâu nghe được lời đồn. Sau khi ta đến núi Ngọc Quan kia liền dễ dàng dùng Thiên Hồi Hoàn phá giải trận pháp, kết quả đi vào trong hang núi nhìn, quan tài Lan Nhất Triển kia vẫn như trước hảo hảo đặt ở trên đài cao, mười tám cây đinh gỗ chặt chẽ vững vàng, bốn phía bụi rơi rớt dày bằng một lóng tay, nào có dáng dấp khởi tử hoàn sinh.”
“Chỉ là quan tài không việc gì, người bên trong thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Người cũng ở đó, bất quá đã sớm biến thành xương trắng, có thể nhìn ra vài vết đao, hẳn là ngày đó khi đại chiến với cừu kích bị thương tổn.” Nam Ma Tà nói, “Quấy rối người mất không có lí do thật sự không nên. Sau khi đóng quan tài lại lần nữa, chúng ta liền tìm đại sư ở dưới ngọn núi niệm ba ngày, mới đi vòng trở về.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đây hình như không giống tác phong của sư phụ.” Lại còn biết đóng quan tài lại, rồi tìm hòa thượng siêu độ.
Nếu như đổi lại là lúc trước, vậy dĩ nhiên lười quản. Nam Ma Tà nghĩ, hiện nay có hai tên tiểu quỷ, nên tích đức vẫn là phải tích đức, bản thân mình không sợ chết, đồ đệ cũng không thể xảy ra sự cố.
“Đã nhiều năm như vậy, trong chốn giang hồ e là cũng không có mấy người biết được Lan Nhất Triển kia là ai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nói tới Ma giáo, cũng chỉ có thể nhớ đến Phượng Cửu Dạ đoạn thời gian trước bị Truy Ảnh Cung tiêu diệt. Chỉ có Tái Phan An kia tâm tâm niệm niệm, vừa nghe nói Cửu Huyền Cơ bị hủy, lập tức liền cảm thấy là Lan Nhất Triển kia khởi tử hoàn sinh, không tiếc hợp tác với Thiên Sát giáo, thậm chí tới Vương thành bày ra Đốt Tinh cục, gióng trống khua chiêng chỉ vì dẫn hắn xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc là căn cứ ở đâu ra.””Tương lai bắt được, thẩm vấn một phen là biết.” Nam Ma Tà nói, “Ngươi là tận mắt nhìn thấy hắn nắm dây leo dưới vách núi, tám phần là còn sống.”
“Biết được sư phụ vất vả, vậy thì dỗ Dao nhi đi.” Nam Ma Tà khuyến khích.
Đoạn Bạch Nguyệt rất bình tĩnh: “Lời là do sư phụ nói, dỗ tất nhiên cũng là sư phụ đi dỗ.”
Nếu như ta có thể dỗ được, còn cần ngươi làm gì! Nam Ma Tà đề nghị: “Không thì ngươi thử đổi một người khác đi? Sư phụ cảm thấy Thẩm tướng quân không tệ.” Đã như thế, bản thân cũng không tính là nói dối, chỉ là tính toán tương lai một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn, từ nội tâm phát ra lời nói: “Sư phụ quả nhiên là không thể khiến người ta đồng tình.”
Tiểu đồ đệ kia của ngươi, vẫn là tự mình dỗ đi.
Thời gian muộn một chút, Sở Uyên phái thị vệ tới đưa đám người Triều Nhai đã cải trang kia vào cung. Đoạn Bạch Nguyệt trong lúc rảnh rỗi, tất nhiên cũng đi theo -- coi như là có việc, cũng phải cùng theo qua.
Một đầu khác trong Ngự Thư phòng hầu một đám đại nhân, đều đang chờ đưa sổ con. Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào trên cây xa xa liếc mắt nhìn thấy, đều cảm thấy đầu ẩn đau, lại nhìn thấy Đào Nhân Đức đứng đầu tiên, đầu càng đau.
Từng ấy năm tới nay, người Tây Nam phủ ở trong cung thường sẽ truyền đạt tin tức nói vị thái phó đại nhân này cứ giục hoàng thượng tuyển phi tần lập hoàng hậu, còn không nữa thì chính là trách cứ hoàng thượng quá buông lỏng bỏ mặc Tây Nam, xong còn muốn liệt kê tám tội hình lớn của Tây Nam phủ, dẫn tới quần thần cũng đồng thời oán giận -- quả thực giống như là người do lão thiên gia phái tới chuyên môn đối nghịch với mình.
Cho nên mặc dù biết được lão nhân này là một trung thần lương tướng, mỗi khi nghe được ba chữ 'Đào Nhân Đức', Đoạn Bạch Nguyệt cũng vẫn là muốn tự tay nhét trùng vào miệng hắn.
Đại nhân hết người này đến người khác, sự tình một cọc tiếp một cọc, người cuối cùng là Lưu Đại Quýnh, ngược lại không phải vì công sự, mà là vui cười hớn hở nói tiểu tôn tử mình mười ngày sau đầy tháng, muốn mời hoàng thượng ban thưởng một chữ.
Sở Uyên nói: “Năm nay là năm Ngọ, có thể coi là việc tốt. Vừa rồi Thái phó đại nhân còn nói, chờ mười ngày sau đến quý phủ ăn tiệc đầy tháng.”
“Lão Đào kia hẳn là biết được chính hắn tấu việc không tốt, cho nên cố ý nói chút chuyện khác miễn cho hoàng thượng trách cứ.” Lưu Đại Quýnh liên tục lắc đầu, “Thật sự không ngờ tới, ngay cả việc tôn nhi của vi thần đầy tháng cũng bị lão cáo già đem ra lợi dụng.” Chuyện này không thể giải quyết bằng một miếng lừa nướng, ít nhất cũng phải hai miếng.
Sở Uyên bật cười, đứng lên nói: “Chữ đó trẫm lát nữa trẫm sẽ sai người đưa đến phủ, ái khanh có muốn ở lại cùng nhau dùng bữa không?”
“Đa tạ hoàng thượng, chỉ là buổi tối vi thần còn có chút chuyện, trong nhà có khách.” Lưu Đại Quýnh nói.
“Vậy trẫm cũng không giữ lại nữa.” Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, “Đợi lát nữa ra ngoài gặp được thái phó đại nhân, nhớ phải hảo hảo đòi hắn chút bạc. Nếu không nhìn mặt mũi tôn nhi ái khanh, sổ con vừa nãy trẫm cũng sẽ không phê.””Dạ.” Lưu Đại Quýnh gật đầu, “Vi thần tất nhiên hảo hảo đòi hắn một bút.”
“Hoàng thượng.” Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, Tứ Hỉ công công mới tiến vào nói, “Có muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi không?”
“Ngủ một buổi sáng, bây giờ cũng không mệt.” Sở Uyên lắc đầu, lại hỏi, “Người Triều Nhai tiến cung chưa?”
“Bẩm hoàng thượng, hai canh giờ trước đã tới, Hướng thống lĩnh tự mình tiếp về.” Tứ Hỉ công công nói, “Toàn bộ thu xếp ở Di Tâm điện.”
“Không tồi.” Sở Uyên gật đầu, nói, “Đi thôi, trở về tẩm cung.”
Tứ Hỉ công công trong đầu buồn bực, vừa nãy còn nói không mệt, trận này tại sao lại muốn về tẩm cung, còn tưởng là muốn đi gặp đám người Triều Nhai kia.
Tẩm cung cách Ngự Thư phòng không xa. Sau khi đẩy cửa ra, Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn.
À há! Tứ Hỉ công công ở trong lòng mạnh mẽ vỗ trán một cái, đầu óc mình sao thế này. Người Triều Nhai đến, Tây Nam Vương tất nhiên cũng sẽ đến, cho nên hoàng thượng mới vội vàng chạy về tẩm cung.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhìn ngoài Ngự Thư phòng nhiều người như vậy, còn tưởng là buổi tối mới có thể trở về.”
“Không ít người, nhưng chuyện cũng không nhiều.” Sở Uyên ngồi đối diện hắn, “Chỉ cần biên quan không xảy ra nhiễu loạn, chuyện còn lại đều dễ nói.”
“Không đến gặp người Triều Nhai à?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lắc đầu: “Trước tiên mặc kệ mấy ngày rồi nói tiếp.”
“Ta có đến xem thử.” Đoạn Bạch Nguyệt đạo, “Một đám người đang ở trong phòng oán giận, nói là không ai quét dọn lãnh cung.”
“Không phải không có ai quét tước, là không có ai hầu hạ.” Sở Uyên nói, “Chổi chậu nước đều có sẵn, nếu như muốn sạch sẽ, thì tự mình dọn dẹp là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Nghe nội dung đối thoại, bên trong có hai người, mười mấy năm trước cũng đã từng vào cung, tựa hồ khá được tiên hoàng coi trọng.”
Sở Uyên gật đầu: “Ba ngày sau ta lại đến gặp bọn họ.”
“Vậy trước tiên không nói chuyện này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sư phụ từ núi Ngọc Quan Sơn trở về rồi.”
“Nam tiền bối?” Sở Uyên hỏi: “Có điều tra ra là xảy ra chuyện gì không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, nói đại khái tình hình núi Ngọc Quan một lần.
“Quả nhiên.” Sở Uyên nói, “Lúc trước ta từng viết thư đến Nhật Nguyệt sơn trang, Thiên Phong cũng nói không giống như là sự thật. Có thể khởi tử hoàn sinh, ngoại trừ Nam tiền bối, trong chốn giang hồ này tựa hồ cũng không có người thứ hai.”
“Sư phụ không phải là khởi tử hoàn sinh, mà là căn bản sẽ không chết, chỉ là luyện công phu quá hỗn tạp, khó tránh khỏi tổn thương tâm mạch, cho nên cứ cách một quãng thời gian thì sẽ giả chết chữa thương, dưới đất nhanh thì một tháng chậm thì mấy năm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lan Nhất Triển kia tuy nói từng là Ma đầu, nhưng đã là chuyệǹ mấy chục năm trước. Người chết khoản nợ cũng tiêu tán, môn phái đã từng bị hắn đắc tội qua nghĩ đến cũng sẽ không ghi hận quá lâu. Nếu bàn về ai có thể đối hắn nhớ mãi không quên, e là chỉ có cừu kích đã từng là hảo bằng hữu kia.””Chính là Tái Phan An kia?” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tái Phan An và cừu kích có phải là cùng một người hay không còn chưa thể xác định, chỉ là suy đoán của ta.”
“Năm đó Lan Nhất Triển là chết dưới tay cừu kích, thuở nhỏ hai người cùng nhau lớn lên, đối phương luyện là công phu gì, có thể giả chết phục sinh hay không hẳn là rõ như lòng bàn tay mới đúng, lẽ ra không nên vì một toà Cửu Huyền Cơ mà liền nghi thần nghi quỷ.” Sở Uyên nói, “Nhớ nhung như vậy có chút không thông.”
“Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi quản chuyện triều đình là được, chuyện giang hồ cứ để cho ta.”
“Tây Nam Vương nhúng tay vào việc giang hồ Trung Nguyên, nếu bị thái phó đại nhân biết được thì hẳn là sẽ đấm ngực giậm chân.” Sở Uyên cười nhìn hắn.
“Ước gì có thể tức chết lão già đó.” Đoạn Bạch Nguyệt đổi đến ngồi bên cạnh hắn, “Có muốn ra ngoài giải sầu không? Nhìn ngươi buồn bực cả một buổi trưa ở Ngự Thư phòng.”
“Đêm nay trong Vương thành sẽ có hội hoa sen, đâu đâu cũng có người, không đi.” Sở Uyên nói, “Bằng không sẽ có sai lầm.”
“Hội hoa sen?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc trước chưa từng nghe qua.”
“Cũng không có gì đặc biệt, mọi người cùng nhau bày ra náo nhiệt mà thôi.” Sở Uyên nói, “Đào Thái phó cũng sẽ mang theo tôn tử đi, còn có không ít đại nhân trong triều. Nếu là nhìn thấy Tây Nam Vương xuất hiện, e là sẽ ngất xỉu tại chỗ.”
“Ta dịch dung là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn.
“Cũng không được đụng tới ta.” Sở Uyên nói, “Rất vất vả mới ứng phó bọn họ xong, nào có đạo lý tự mình chạy ra cửa gặp một lần.”
Cái này không được cái kia cũng không được, Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm nói: “Tẻ nhạt.”
“Tẻ nhạt thì đến thanh lâu đi.” Sở Uyên nhíu mày nhìn hắn.
“Sớm biết ngươi sẽ ghi nhớ như vậy, tối qua ta sẽ không nói.” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, “Thực không dám giấu giếm, nếu không phải ngươi nói thì ta thực sự quên mất việc này.” Cũng là rất có lỗi với Cố huynh.
“Hiện tại đi cũng không muộn.” Sở Uyên nói.
“Không đi, ngày mai rồi đi, hôm nay muốn bồi ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vậy cùng ngươi đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút? Trong tẩm cung này thực sự rất ngộp.”
Sở Uyên nói: “Không bằng đến khách điếm ngươi ở?”
“Hả?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi thẳng, hơi bất ngờ.
Sở Uyên nói: “Ở đó cũng có thể nhìn thấy đèn hoa sen.”
Tuy nói hơi xa một chút, nhưng ban đêm ngắm ánh nến chập chờn trên mặt sông, cũng là một mảnh mỹ cảnh.
Trong khách điếm, Đoạn Dao còn đang hỏi: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật, chờ trở về Tây Nam, sư phụ liền đến trong mộ đào cho ngươi.” Nam Ma Tà nhấc tay thề.
Đoạn Dao khụt khịt mũi: “Lúc này không được gạt ta.”
“Tất nhiên tất nhiên.” Nam Ma Tà liên tục gật đầu.
Đoạn Dao đưa cho hắn một xâu thịt trong tay mình: “Thành giao.”
Nam Ma Tà cười đến mặt đầy nếp nhăn, vui vẻ nhận lấy ăn.
Trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Dao nhíu mày: “Sao nghe có hai người?”
Nam Ma Tà thuận miệng nói: “Nói không chừng là hoàng thượng.”
Đoạn Dao chồm nghía qua khe cửa, sau đó kinh ngạc nói: “Thật sự là hoàng thượng a.”
“Phải không?” Nam Ma Tà hứng thú, nhanh chóng cũng một đường dán qua nhìn trộm.
Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên cùng nhau tiến vào phòng ngủ.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao không hẹn mà nhìn nhau, trong nháy mắt từ cửa dời đến bên tường, tiếp tục vô cùng chuyên chú nằm úp sấp nghe lén, tư thế cũng giống nhau như đúc, hận không thể xuyên tường vào, vừa nhìn liền biết là... thầy trò ruột.