Đế Vương Công Lược

Chương 36 - Triều Nhai

Trước Sau

break
【 Chương 35: - Triều Nhai 】 Mê vực Nam Hải

***

“Chỉ là đi theo tìm tòi thực hư thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không hẳn sẽ công khai va vào.”

“Đơn giản chỉ là vì Đốt Tinh.” Sở Uyên lắc đầu, “Nếu như ngươi thật sự chấp niệm, vậy thì vứt đi, trẫm không cần nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Vứt?

“Nói chung không cho đi.” Sở Uyên chặt đinh chém sắt, “Chuyện này không có bất kỳ chỗ thương lượng!”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nếu ta nhất định muốn đi thì sao?”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

...

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói: “Được được được, không đi.”

Sở Uyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong điện.

Bóng đêm yên tĩnh, Tây Nam Vương dựa vào ở ngoài điện ngắm trăng.

Tứ Hỉ dùng cùi chỏ huých hắn, nói: “Đêm đã khuya, Vương gia mau vào đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt hơi do dự.

Tứ Hỉ tiếp tục thấp giọng nói: “Nếu như Vương gia vẫn không đi vào, hẳn là sẽ làm thánh nhan tức giận.” Tính toán mấy ngày sau cũng phải giận dỗi, đó mới thật sự là nghiêm túc đau đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên: “Đa tạ công công.”

Tứ Hỉ công công cười ha hả, nhìn hắn tiến vào điện.

Sở Uyên đã ngủ, như trước đưa lưng về phía bên ngoài không nhúc nhích. Tóc đen xõa tán loạn ngoài áo gấm, hơi rối.

Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở bên cạnh hắn.

Sở Uyên che đầu tiến vào chăn: “Đi ra ngoài.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, nhưng ngược lại vươn tay kéo hắn vào trong lồng ngực: “Ta đã đáp ứng ngươi sẽ không theo đến núi Ngọc Quan, vì sao còn tức giận?”

Sở Uyên không lên tiếng.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn xuống: “Về sau chuyện trong chốn giang hồ, ta không quản nữa được chưa? Ngày mai ngươi muốn làm gì, ta dịch dung bồi ngươi.”

“Không cần.” Sở Uyên tránh ra, tự mình nằm lỳ ở trên giường.

“Còn tức giận à?” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ, “Không thì cho ngươi đánh hai cái.”

Sở Uyên dở khóc dở cười, giơ tay đánh hắn một cái: “Ngày mai công chúa Cao Ly kia còn muốn tiếp tục tuyển Phò mã, không cho phép ngươi lộ diện.” Mặt sẹo cũng có thể bị coi trọng, phỏng chừng đổi khuôn mặt khác cũng vẫn là bị coi trọng.

“Còn muốn tuyển hả?” Đoạn Bạch Nguyệt chậc chậc, “Này thì muốn tuyển bao nhiêu người đây.” Đừng nói là tuyển một nam tử trẻ tuổi chưa thành thân, coi như là tuyển một phụ thân tính toán cũng đủ thời gian.

“Ngươi có biết Kim Xu đưa ra yêu cầu thế nào không?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.”Gia thế nhân phẩm đương nhiên phải số một số hai. Hơn nữa còn có hai yêu cầu, một là võ công cao cường, hai là hình dáng giống Tây Nam Vương.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Bảo bối đâu?”

“Bảo bối gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đầu tiên là không hiểu, nói xong mới nhớ tới. Lúc nãy bản thân có nói qua, nếu như ngày mai hắn hảo hảo ngủ không vào triều sớm thì sẽ đưa một món bảo bối.

Sở Uyên nghiêng người đối diện hắn, chỉ lộ đầu ra ngoài chăn, lập lại lần nữa: “Bảo bối đâu?”

Còn muốn à. Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười, nói: “Ngày mai không đi vào triều ?”

Sở Uyên đáp: “Đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt bị nghẹn một chút.

Sở Uyên xòe tay.

Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế nắm chặt, ghé vào bên miệng hôn lòng bàn tay một cái: “Đợi tương lai đến Tây Nam, ta lại dẫn ngươi đi xem.”

“Cũng biết là ngươi nói xạo.” Sở Uyên bĩu môi, rút tay về.

“Tất nhiên không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Có khi nào ta gạt ngươi chưa?”

Sở Uyên nhắm mắt lại, lòng nói cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể đến Tây Nam, nói không bằng chưa nói.

“Ngày mai ta có thể đi tìm mộc si lão nhân không?” Đoạn Bạch Nguyệt thăm dò.

“Không thể.” Sở Uyên lười biếng cự tuyệt.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Đã nói không được tiếp tục nhúng tay vào chuyện Tái Phan An và Lan Nhất Triển, còn cần Thiên Hồi Hoàn làm gì.” Sở Uyên nói, “Nếu như hắn thật sự là yêu là ma, sẽ gây họa cho dân chúng nhiễu loạn giang hồ, tất nhiên có Đại Lý Tự và Võ Lâm minh đi thảo phạt. Ngươi là một Tây Nam Vương, chạy đi xem náo nhiệt làm gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngoan ngoãn nói: “Cũng được.”

“Học hỏi Kim Thái một chút, trong lúc rảnh rỗi thì đi ăn đi dạo ngắm cảnh chung quanh, rồi đòi trẫm ban thưởng chút bạc, đó mới gọi là Vương ở biên cương.” Sở Uyên nói, “Không được phép đi gặp mộc si lão nhân, bằng không đánh hèo ngươi.”

“Đánh bằng hèo a.” Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng giương lên: “Còn tưởng là muốn đày vào lãnh cung.”

Mặt Sở Uyên không biết lý do tại sao lại đỏ lên.

“Ngủ đi.” Trước khi lại bị đuổi xuống giường, Đoạn Bạch Nguyệt chỉnh lại tóc cho hắn, “Không trêu ngươi nữa.”

“Thân thể ngươi, gần đây sao rồi?” Sở Uyên hỏi.

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi cũng là người tập võ, tất nhiên biết được luyện công thì thường cũng sẽ xảy ra chuyện.”

“Ăn nói linh tinh.” Sở Uyên nhíu mày, “Mặc dù là thủ lĩnh Ma giáo luyện thành tà công, cũng không nghe ai nói mỗi ngày hộc máu.”

“Cái gì gọi là mỗi ngày hộc máu.” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, “Tổng cộng chỉ bị vài lần như vậy, còn vòng vòng là bị ngươi gặp phải.””Nói chung nếu thân thể không thoải mái, thì trở về Tây Nam an dưỡng, đừng mạnh mẽ kiên cường chống đỡ.” Sở Uyên nói, “Bên trong Vương thành vững như tường đồng vách sắt, không ai có thể phạm thượng làm loạn.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: “Ta muốn ở chỗ này là bởi vì có ngươi ở đây, không có liên quan gì đến Vương thành náo loạn hay là an ổn.”

Sở Uyên nắm mũi hắn: “Vậy Tây Nam thì sao, không cần nữa?”

“Không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt dán sát vào bên cạnh hắn, “Không bằng chúng ta làm giao dịch?”

“Giao dịch gì?” Sở Uyên rút tay về.

“Ngươi phái Ôn Liễu Niên kia đến Tây Nam làm quan, còn ta thì tới Vương thành.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cũng không cầu nhà mới, cấp lãnh cung là được.”

Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn: “Ta không nỡ để Ôn ái khanh đi.”

“Vậy thì nỡ để ta đi?” Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn.

Sở Uyên miễn cưỡng nói: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt vuốt lại tóc cho hắn, ấn một nụ hôn lên cái cổ trắng nõn kia.

Sau nửa đêm, mười ngón tay hai người quấn lấy nhau, chẳng biết khi nào thì nắm lấy ở cùng nhau.

Trong mộng, một nơi nở đầy phồn hoa.

Ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên không có đi tìm mộc si lão nhân mà trực tiếp rời khỏi cung.

“Làm sao vậy?” Nam Ma Tà còn đang đi dạo ở gần ngõ hẻm kia, trong tay cầm một bọc bánh bao ăn, “Có lấy được Thiên Hồi Hoàn không?”

“Không.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

“Vậy còn bao lâu nữa?” Nam Ma Tà hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bao lâu cũng không có.”

Nam Ma Tà: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiểu Uyên không cho phép ta nhúng tay vào việc này.”

Nam Ma Tà trợn mắt lên: “Cho nên?”

“Cho nên chuyện này liền chấm dứt ở đây.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đi trở về, “Sư phụ có thể tiếp tục đi ăn bánh bao.”

Sau lưng truyền đến tiếng gió, Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng lắc người né tránh.

Nam Ma Tà nặng nề đập một phát lên gáy của hắn, giận dữ nói: “Ngươi ngay cả thương lượng cũng không thương lượng được thì để sư phụ đi làm chuyện?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này cũng không có liên quan gì đến chúng ta.”

Nam Ma Tà: “...”

“Lúc trước chỉ là muốn biết rõ mục đích của Tái Phan An tìm mộc si lão nhân là gì. Hiện tại nếu đã biết biết rõ, cứ thế từ bỏ kế hoạch cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trừ phi sư phụ cũng muốn làm chuyện nghĩa hiệp, giúp đỡ võ lâm Trung Nguyên diệt trừ tai họa.”

“Vậy cũng không được.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu, rồi lại không cam lòng, “Sư phụ còn chưa chơi đủ.”

Đầu Đoạn Bạch Nguyệt mơ hồ bắt đầu đau.Một lát sau.

“Người trong lòng kia của ngươi không cho ngươi đi, cũng không nói không cho sư phụ đi.” Nam Ma Tà nhét bánh bao vào trong miệng, quyết định chủ ý nói, “Việc này về sau cũng không liên quan với ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Đừng gây chuyện thị phi.”

“Đó là tự nhiên.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bụi trên người, từ trên mặt đất nhặt lên một cây gậy gỗ mục đầu, hừ một điệu dân gian trở về khách điếm.

Đoạn Bạch Nguyệt vốn là muốn trở về cung, ngẫm lại rốt cuộc vẫn là không yên lòng, liền đi theo.

“Ta đã trở về.” Nam Ma Tà đá bay cửa khách phòng.

“Lớn tiếng ồn ào cái gì!” Gã sai vặt bên cạnh Tái Phan An đang ngủ gật, bị dọa một cái giật mình.

“Tìm được vọng nguyệt, cao hứng một chút cũng không được sao?” Nam Ma Tà bất mãn oán giận.

Nghe được đối thoại của hai người, Tái Phan An khoác áo từ nội thất bước ra ngoài, màu môi dưới mặt nạ hơi tái nhợt.

Tái nhợt là đúng rồi. Đêm qua sau khi Nam Ma Tà trở lại, kiếm cớ đi dạo một vòng trong phòng, nhân cơ hội ném con tử thiềm thừ mập mạp kia vào trong bình hoa đặt ở góc tường, tính toán qua một đêm, cổ trùng này không ngừng làm loạn ở trong người, có thể đứng lên được là bất ngờ lắm rồi.

“Vọng nguyệt đâu?” Tái Phan An hỏi.

Nam Ma Tà vội vàng rút cây gậy gỗ kia ra.

...

“To gan!” Gã sai vặt bất mãn.

“Ngươi tiểu oa nhi này không biết nhìn hàng.” Nam Ma Tà liên tục xua tay, “Vật ấy bản thể chính là thượng hào lăng tiêu mộc, phải ở trên đường dãi gió dầm mưa hút lấy tinh hoa nhật nguyệt, mới có thể mục nát ra linh tính, bằng không ngươi nghĩ vì sao phải gọi vọng nguyệt?”

Trong mắt gã sai vặt vẫn như trước tràn ngập hoài nghi.

“Nếu đã tìm được vọng nguyệt, vậy thì mau mau đi chế Thiên Hồi Hoàn.” Tái Phan An nói, “Nếu như lại xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách ta không khách khí!”

“Đương nhiên sẽ không.” Nam Ma Tà nhét cây gỗ mục đầu kia vào bao bố, liền đi tới sát vách. Vừa nãy, Tái Phan An kia tuy nói mặc áo bào rộng tay, khi nói chuyện vẫn như cũ có thể mơ hồ nhìn thấy tay, không giống như dáng vẻ trẻ trung lúc trước, mà là đã trải đầy gân xanh.

Chỉ chút đạo hạnh ấy, còn có gan đi ra ngoài giả thần giả quỷ. Nam Ma chậc chậc lắc đầu, sau khi uống một bình trà thì nằm ở trên giường ngáy rung trời, một bộ tiêu dao khoái hoạt.

“Tiên sinh.” Gã sai vặt kia ở bên cạnh hầu hạ Tái Phan An vài năm, vẫn chưa từng thấy hắn như vậy, vì vậy lo lắng đỡ lấy người, “Có cần trở về thôn quỷ không?”

Tái Phan An đẩy hắn ra một cái, lảo đảo tiến vào nội thất, cưỡng ép tĩnh tọa vận công, muốn để cho cổ trùng nóng nảy bất an trong cơ thể khôi phục lại yên tĩnh.

Mà có tử thiềm thừ ngồi xổm trong bình hoa, đừng nói là cổ trùng, cho dù là cổ vương, chỉ e cũng sẽ bị dọa cho hoảng loạn.Trong cơ thể dường như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, khóe miệng Tái Phan An tràn ra máu tươi, rốt cục ý thức được sự tình tựa hồ không đơn giản giống như lúc trước mình nghĩ. Cổ trùng này đã yên lặng ngủ đông trong cơ thể nhiều năm, từ lâu đã hòa làm một thể với máu thịt, bây giờ lại giãy dụa chạy trốn tứ phía, rõ ràng thấy được là có người âm thầm làm loạn.

“Tiên sinh.” Gã sai vặt thay hắn bưng nước nóng tiến vào, lại bị bóp cổ họng một cái, vì vậy hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn người có gương mặt cực kì xấu xí phía trước.

Mặt nạ dĩ nhiên đã gỡ ra ném trên đất, trên mặt Tái Phan An trải đầy gân mạch màu đỏ, hai mắt lồi ra ngoài giống y như ác quỷ ở âm giới.

“Khụ khụ.” Mặt tiểu tư đỏ lên ho khan.

“Là ngươi bỏ thuốc vào trong nước?” Giọng nói Tái Phan An khàn khàn.

Tiểu tư đã nói không ra lời, chỉ biết liên tục lắc đầu, thần trí đã hướng tới mơ hồ.

Tái Phan An giơ tay muốn đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn, nhưng bị người che mặt chặn lại.

Đoạn Bạch Nguyệt che mặt đứng ở trong phòng, ngữ điệu lạnh như băng: “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

Tái Phan An dùng tay áo che mặt, từ trong cửa sổ nhảy xuống.

Dân chúng trên đường đang nói chuyện phiếm, đột nhiên liền thấy có người từ trên trời giáng xuống, nhất thời đều bị dọa hết hồn. Ngự Lâm quân vẫn luôn canh giữ ở phụ cận khách điếm thấy thế trong lòng biết có biến, phóng đạn tín hiệu lên trời cũng tập kết đuổi theo.

Khinh công Tái Phan An vô cùng tốt, mặc dù cổ trùng trong cơ thể tàn phá bừa bãi, cũng rất nhanh liền bỏ lại hơn một nửa binh lính truy ở phía sau, chỉ còn lại một người.

Đi tới một chỗ rừng núi, Đoạn Bạch Nguyệt dồn hắn vào đường cùng, rút đao ra khỏi vỏ gác ở cổ hắn.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai.” Tái Phan An âm thanh khàn khàn.

“Ta là ai không quan trọng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Các hạ là cừu kích Lan Nhất Triển năm đó?”

“Không phải!” Tái Phan An phủ nhận, một khắc cũng không do dự.

“Không phải thì không phải, chuyện này đối với ta mà nói cũng không quan trọng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá các hạ nếu biết được tàn cục Đốt Tinh, lại quan tâm Cửu Huyền Cơ như vậy, nghĩ đến cũng xác định biết được bí mật giữa Đốt Tinh cục và Đốt Tinh.”

“Không có bí mật.” Tái Phan An hô hấp ồ ồ, cổ họng hơi sưng.

“Đây là lam yến thảo, có thể lệnh cổ trùng xao động trong cơ thể tạm thời hôn mê.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy ra một cái lọ, “Nếu ta là ngươi, thì sẽ hai năm rõ mười trả lời tất cả vấn đề, bởi vì đây là đường sống duy nhất.”

Ánh mắt Tái Phan An tham lam nhìn chằm chằm vào bình sứ: “Thật sự là lam yến thảo?”

Đoạn Bạch Nguyệt mở nút lọ, đổ ra mấy viên thuốc.

“Được rồi, ngươi muốn hỏi chuyện gì?” Tái Phan An rất thức thời.

“Đốt Tinh rốt cuộc là vật gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tại sao lại phát sáng.””Đốt Tinh ở trong tay ngươi?” Tái Phan An nghe vậy sắc mặt đại biến.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến ngươi.”

“Không thể, thế gian này người có thể làm cho Đốt Tinh phát sáng, toàn bộ đã chết ở Triều Nhai.” Hai mắt cừu kích thất thần, “Ngươi đang nói dối.”

“Triều Nhai?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

“Không thể, không thể!” Tái Phan An phất tay một chưởng đẩy hắn ra, như là bị kích thích rất lớn, mà ngay cả thuốc giải cũng không cần, xoay người nhảy xuống vách núi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng chạy lên hai bước, cũng chỉ kịp nắm lấy một ống tay áo. Mà Tái Phan An kia sau khi lao xuống vách núi nhưng chưa thẳng tắp rớt xuống, mà là nắm lấy mấy dây leo, ẩn vào trong một mảnh mây mù mênh mông.

“Sao rồi?” Nam Ma Tà đuổi theo ở phía sau.

“Nhảy xuống vực.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sư phụ có nghe qua Triều Nhai chưa?”

“Nghe ngược lại là nghe qua rồi, tục truyền là ở trong một mảnh ảo cảnh tại Nam Hải.” Nam Ma Tà nói, “Tổ tông gọi lão tổ Triều Nhai, đều nói nơi đó ở không phải là người, mà là tiên nhân.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Tái Phan An kia vừa mới nói hắn đến từ Triều Nhai hả?” Nam Ma Tà hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Lúc đầu hắn còn một lòng muốn thuốc giải, sau khi nghe được Đốt Tinh sẽ phát sáng thì nổi điên nói không thể, còn nói người có thể làm cho Đốt Tinh phát sáng đã toàn bộ chết ở Triều Nhai, sau đó liền giống như bệnh thần kinh nhảy xuống vách núi, bất quá may mắn nắm được dây leo, không biết chết hay là chưa chết.”

Nam Ma Tà: “...”

“Gã sai vặt kia đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Bị Dao nhi mang đi, tạm thời nhốt ở trong khách điếm.” Nam Ma Tà nói, “Quan binh cũng đến khách điếm điều tra, bất quá muộn hơn chúng ta một bước.”

“Đi thôi, trước tiên đi xem thử.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ít nhất có thể biết rõ, nơi mà Tái Phan An nói rốt cuộc đến từ nơi nào.”

Trong khách điếm, Đoạn Dao đang chống quai hàm, nhìn chằm chằm gã sai vặt.

“Tiểu thiếu gia tha mạng a.” Gã sai vặt khóc ròng ròng, “Ta không dám chạy nữa.”

“Ầy, đây là tự ngươi nói đó, chạy nữa cũng đừng trách ta không khách khí.” Đoạn Dao vươn tay, lấy con nhện trên trán hắn xuống.

Gã sai vặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

“Giống nhau đều là muốn sống, sao lại không tìm chủ nhân tốt một chút.” Đoạn Dao bĩu môi, “Đi theo người thối nát vậy làm gì.”

Gã sai vặt tiếp tục thút tha thút thít đáp.

Đoạn Bạch Nguyệt và Nam Ma Tà đẩy cửa tiến vào.

“Người đâu?” Đoạn Dao nhìn ra phía sau hai người, “Tái Phan An kia đâu? Sao không mang về?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chết rồi.”

“Tại sao lại chết rồi.” Đoạn Dao bất mãn, “Đuổi theo ra ngoài cũng khiến người ta chết.”

Gã sai vặt cảm thấy bụng dưới tỏa nhiệt một trận, rất vui mừng vừa rồi mình không có chạy trốn.”Biết được cái gì thì tự mình nói ra xem.” Nam Ma Tà ngồi xổm ở trên ghế, “Bằng không nếu là bị đem ra luyện cổ độc thì sẽ rất khó chịu.”

Gã sai vặt cả kinh suýt nữa nhảy dựng, vừa nãy thảm trạng cổ trùng ăn sâu vào não của Tái Phan An còn rõ ràng trước mắt, dù là ai cũng sẽ không muốn thử một lần.

Vì vậy hắn đến nơi đến chốn, đem tất cả chuyện mình biết được rõ ràng mười mươi nói ra.

Lúc trước Tái Phan An một mực sống ở thôn quỷ. Nói là thôn quỷ, kỳ thực chính là toàn thôn bị nhiễm ôn dịch mà không được chữa trị cho nên chết hết. Thôn bên cạnh tránh còn không kịp, ngày thường không ai quấy rối, nếu là gan lớn lại thích thanh tĩnh, trụ ở bên trong ngược lại cũng rất thích hợp.

Gã sai vặt vốn là một tiểu tặc, khi bị thôn dân đuổi đánh không cẩn thận xông vào quỷ thôn, ngất ngất ngây ngây trúng độc sương mù. Khi tỉnh lại, trong thân thể bị hạ cổ trùng, đành phải ở lại bên cạnh Tái Phan An hầu hạ hắn, ở một lần chính là bốn năm.

“Ngày ngày ở bên trong không có chuyện gì làm, không phải luyện công chính là nghiên cứu ván cờ?” Đoạn Dao nhíu mày.

“Đúng vậy.” Gã sai vặt nói, “Thủ hạ như là có không ít người, thường xuyên sẽ có người bịt mặt đến trong nhà, cũng không biết là lấy bạc ở chỗ nào mang đến.”

“Bốn năm qua, hắn có từng tháo mặt nạ ra chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Gã sai vặt lắc đầu: “Một lần cũng chưa.”

“Vậy hắn có từng nhắc qua với ngươi núi Ngọc Quan, Lan Nhất Triển, hay là tên cừu kích không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

“Có.” Gã sai vặt nói, “Từ trước đến giờ hắn rất quan tâm đến trình trạng núi Ngọc Quan, cách mỗi một khoảng thời gian sẽ dặn dò ta ra ngoài tìm hiểu tin tức. Thường xuyên còn kêu ta lặp lại, nói cừu kích là đại hiệp đỉnh thiên lập địa, là đệ nhất võ lâm Trung Nguyên. Còn Lan Nhất Triển, ngược lại là rất ít nhắc tới.”

Đoạn Dao nghe vậy rất là sùng bái, nếu như người này thật sự là cừu kích, ngày ngày muốn nghe người khác ca tụng mình, đầu óc cũng là có bệnh không nhẹ.

“Ván cờ kia mỗi ngày hắn đều xem, nhưng lần nào cũng xem không hiểu, nhìn chăm chú quá lâu thì sẽ nhập ma.” Gã sai vặt tiếp tục nói, “Lúc nghe hắn nói phải ra ngoài tìm người đến phá cục, ta còn rất vui vẻ, cảm thấy ván cờ này nếu là được phá giải, về sau cũng sẽ không cần tiếp tục lo lắng đề phòng lo lắng.”

“Đốt Tinh và Triều Nhai thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có từng nhắc qua không?”

Gã sai vặt mờ mịt lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

“Không vội vàng được.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bả vai hắn, “Không bằng sư phụ đến núi Ngọc Quan xem thử?”

Đoạn Bạch Nguyệt do dự.

“Nói không chừng Lan Nhất Triển kia thật sự đã khởi tử hoàn sinh.” Nam Ma Tà nói, “Nếu thật sự như vậy, hẳn là có thể hỏi ra không ít bí mật, dù sao cũng tốt hơn ở đây xoay vòng vòng.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta tiến cung một chuyến.”

Nam Ma Tà gật đầu: “Đi đi, nơi này có sư phụ và Dao nhi nhìn chằm chằm.”

Đoạn Bạch Nguyệt quay người rời khỏi khách điếm.

Sau khi Đoạn Dao đánh ngất gã sai vặt kia nhốt vào sát vách, tiếp tục đó hỏi: “Người trong lòng ca ca rốt cuộc là ai?”

Nam Ma Tà liếc mắt nhìn một cái: “Như vậy, còn đoán không được?”

Đoạn Dao thành thực lắc đầu.

Nam Ma Tà thở dài, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu hắn để sát vào một chút.

Đoạn Dao vô cùng kích động, vội vàng dán sát lỗ tai qua.

Nam Ma Tà gằn từng chữ: “Thẩm-Thiên-Phàm.”

Đoạn Dao mạnh mẽ vỗ bàn một cái, như là trút được gánh nặng nói: “Ta biết ngay là Thẩm tướng quân mà!”

Nam Ma Tà cười hiền lành, vươn tay sờ sờ đầu hắn.

Trong cung, Sở Uyên đang ở bên cạnh bàn tâm thần không yên đi qua đi lại, Tứ Hỉ công công ở bên cạnh khuyên: “Hoàng thượng không cần lo lắng, nói không chừng Tây Nam Vương lát nữa sẽ tới.”

Sở Uyên mạnh mẽ ngồi ở long y, giữa mày có chút sốt ruột. Lúc nãy Đào Nhân Đức đến báo Tái Phan An phá cửa sổ chạy ra ngoài, còn nói đã có người đuổi theo, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tứ Hỉ công công rót cho hắn một chén trà hạ hỏa.

“Đi tìm Hướng Liệt đến.” Sở Uyên dặn dò, “Trẫm muốn mang người ra khỏi thành!”

“A?” Tứ Hỉ công công bị kinh ngạc nhảy dựng.

“Ra khỏi thành làm gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa tiến vào.

Thấy hắn bình yên vô sự, tâm Sở Uyên cuối cùng cũng coi như thả xuống bụng.

Tứ Hỉ công công cũng rất muốn niệm a di đà phật, nhanh chóng khom người lui ra ngoài, đóng cửa lại giúp hai người.

“Lúc trước nói rõ là không quản, vì sao lại muốn đuổi theo ra khỏi thành?” Sở Uyên lập tức hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lưu loát trả lời: “Bởi vì sư mệnh khó trái.”

Sở Uyên: “...”

Nam Ma Tà ở khách điếm nhảy mũi.

“Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ít ra trước tiên chờ nói xong chính sự.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi ở bên cạnh bàn, “Sau đó nhận đánh nhận phạt, nguyện theo ý ngươi.”

“Chính sự gì?” Thái độ Sở Uyên hòa hoãn lại một chút.

Đoạn Bạch Nguyệt nói trọng điểm việc Tái Phan An một lần, lại nói: “Ngươi có nghe qua Triều Nhai chưa?”

Sở Uyên do dự một chút, gật đầu: “Nghe qua rồi.”

“Nói thử một chút xem.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Thấy môi hắn hơi khô, Sở Uyên đẩy trà lạnh qua rồi nói: “Vào năm ta bảy tuổi, có mấy vị thần nhân tiến vào trong cung, xưng là đến từ Triều Nhai. Lúc nãy ngươi không nói, ta cũng không nhớ ra được, cũng là sau khi bọn hắn đi, thỉnh thoảng mẫu hậu sẽ nhắc tới Đốt Tinh, nghĩ đến cũng là từ đây biết được.”

“Vì sao là thần nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

“Lúc đó ta còn nhỏ, cũng không có quá nhiều ấn tượng, chỉ biết bọn họ có thể đoán thiên tượng, còn có thể đoán được giới tính cái thai trong bụng phi tần trước khi ra đời của phụ hoàng.” Sở Uyên nói, “Về sau cũng không ấn tượng, chỉ nhớ rõ trước khi rời đi, mang theo không ít trân bảo trong cung, thoạt nhìn rất được phụ hoàng coi trọng.”

“Về sau, người Triều Nhai còn đến qua không?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.

Sở Uyên lắc đầu: “Lúc trước khi bọn họ rời đi, từng ước định mười năm sau trở lại

Mà mười năm sau bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, cũng không thấy xuất hiện, sau lần đó thì càng không dính líu.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật gật đầu, suy tư.

“Đốt Tinh đâu?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn: “Ở khách điếm.”

“Vứt đi.” Sở Uyên nói, “Không giống như là vật mang đến điềm lành.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nắm chặt hắn tay nói: “Còn một chuyện nữa, ngươi nghe có lẽ là sẽ tức giận, mà ta vẫn là phải nói.”

Sở Uyên nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Cho ta một cái Thiên Hồi Hoàn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trong núi Ngọc Quan có bí mật, không biết rõ, ta không yên lòng.”

Sở Uyên trầm mặc hất tay hắn ra.

“Ngươi xem, ta đã nói ngươi sẽ tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ, “Cũng không phải là ta tự mình đi, gia sư cảm thấy hứng thú với chuyện này, thoạt nhìn còn nhiều hơn ta mấy phần.”

“Sao Nam tiền bối lại hứng thú với chuyện này?” Sở Uyên nói, “Đừng có nói bậy.”

“Lừa ngươi làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt đạo, “Có lẽ là bởi vì Lan Nhất Triển kia với hắn đều sẽ khởi tử hoàn sinh, cho nên muốn đi nhận người thân.”

“Thật sự không phải là ngươi muốn đi?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta nơi nào cũng không đi, ở trong cung bồi ngươi.”

Sở Uyên còn đang do dự.

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu không, không cần ngươi đưa, ta tự mình đến phòng tịnh thân.”

Sở Uyên lòng buồn bực.

Không thể ghi nhớ chỗ khác được sao??
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc