【 Chương 28: Mộc si lão nhân 】 Bát Hoang trận pháp
***
Chờ đến khi hai người chạy đến, rối loạn trên lôi đài cũng đã khôi phục lại. Tái Phan An như trước khép hờ hai mắt, ngồi ở trên đài giống như lão tăng nhập định chờ người kế tiếp lên giải ván cờ, giống như vừa nãy chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi người bên cạnh mới biết thì ra là có người đến đây cướp vàng. Bất quá còn chưa xông lên đài thì đã bị Tái Phan An một chưởng đánh rớt xuống, nằm trên mặt đất giãy giụa nửa ngày không thể đứng lên, vừa rồi đã bị quan binh tuần phố mang đi.
“Dưới chân thiên tử, lại có nhiều dân chúng vây xem như vậy, kẻ nào lại to gan như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt cau mày.
“Cũng không biết, tính toán là nghèo điên rồi cho nên vừa nhìn thấy vàng thì nổi cơn thèm.” Hậu sinh kia nói, “Chỉ là mọi người đều không nghĩ tới, người trên võ đài này nhìn nhã nhặn gầy yếu nhưng lại còn có chút công phu quyền cước. Ta còn chưa thấy rõ là xảy ra chuyện gì, tên trộm kia cũng đã hộc máu bay xuống.”
Nếu thật sự là như vậy thì không đơn thuần là sẽ có chút công phu quyền cước, mà phải là cao thủ mới đúng. Đoạn Bạch Nguyệt bước lên liếc mắt nhìn trên đài, rồi cùng Sở Uyên một đường ra khỏi đoàn người đông đúc đến một nơi yên tĩnh.
“Có lời muốn nói?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta muốn đi xem tên trộm kia là kẻ nào.”
“Loại chuyện nhỏ này tự có quan phủ làm.” Sở Uyên chọt chọt lồng ngực hắn, “Cũng không nhọc đến Tây Nam Vương phí tâm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi thôi.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Tây Nam Vương phủ, thích nhất chính là quản việc không đâu. Đừng nói là người bên ngoài đánh nhau, coi như là hai người cãi nhau tất nhiên cũng phải nghe góc tường một chút.”
Sở Uyên bất đắc dĩ: “Thật sự muốn đi hả? Vậy nói rõ trước, ta chỉ dẫn ngươi đến phủ nha, muốn nhìn thì tự mình đi nhìn.” Dù sao dựa theo suy nghĩ người bình thường, vào giờ phút này Đoạn Bạch Nguyệt hẳn là đang nghỉ ngơi dưỡng sức ở Vân Nam, chuẩn bị hành động tấn công lên Bắc mưu nghịch lần nữa mới đúng. Kiên quyết không nên xuất hiện tại Vương thành, trong tay còn cầm một cây chong chóng.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Sở Uyên dẫn hắn xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, đưa tay chỉ một chỗ vách tường cao: “Nhảy qua đây chính là nhà giam. Lúc này tính toán Trương Chi Xán đã trở về phủ, một tên trộm không coi là chuyện lớn, cho nên muốn thẩm tra cũng là ngày mai mới thẩm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Một mình ta đi?”
Sở Uyên: “...”
Bằng không thì sao?
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cùng nhau đi.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt sét đánh không kịp bưng tai kín đáo đưa chong chóng cho hắn, sau đó ôm eo thả người nhảy vào bên trong, vững vàng rơi vào trong viện.Sở Uyên giơ tay đánh một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại cũng không tránh, che ngực mặt đầy thống khổ.
Sở Uyên dùng chong chóng gõ gõ đầu hắn: “Giả vờ!”
Đoạn Bạch Nguyệt cười ra tiếng.
Nơi này giam giữ đều là một vài tên trộm côn đồ lưu manh, cũng không sợ sẽ có người tới cướp ngục, vì vậy quan binh tuần tra cũng không nhiều. Hai người thoải mái vòng qua quản ngục ngủ gật, không coi ai ra gì tiến vào nhà giam. Nơi giam giữ phạm nhân, hoàn cảnh không nghĩ cũng biết sẽ không tốt. Cho dù là mùa hè, mùi chua thối muốn có bao nhiêu gay mũi thì có bấy nhiêu gay mũi, Đoạn Bạch Nguyệt đúng lúc móc từ trong ngực ra một cái khăn mặt, chặt chẽ che mũi miệng của hắn lại.
Sở Uyên dở khóc dở cười nói: “Thủ pháp này của ngươi ngược lại là có thể so với bọn cướp.”
Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, sau đó lặng lẽ nới lỏng khăn che mặt ra một chút.
Sở Uyên đưa ngón tay chỉ phía trước: “Phạm nhân mới tới chưa thẩm tra đều sẽ nhốt ở nơi này.”
Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên thì thấy một loạt có bốn gian lao ngục, chỉ có hai gian áp trứ phạm nhân. Một người trong đó là một tên mập mạp, đang nằm trên đất ngáy rung trời, nhìn qua cũng không có bị thương, còn ngủ rất ngon. Còn tên còn lại thì lại đang nằm nghiêng co rúc ở trên đất, trên trán bị tét một đường, nhìn qua đầu đầy máu rất là thê thảm, cũng không thấy rõ mặt mũi. Chỉ khi lật người, mới lộ ra hình xăm màu xanh lam trên cánh tay trái.
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
Sở Uyên thấy vẻ mặt hắn khác thường, mới dự định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì bị ra hiệu đi ra ngoài trước rồi nói.
Hai người trở lại hẻm nhỏ lúc trước, không khí cũng đỡ hơn nhiều. Sở Uyên nói: “Ngươi nhận ra người kia?”
“Nếu ta đoán không lầm, hắn hẳn là Độn Thổ Hầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trong chốn giang hồ nổi danh đạo tặc, từng bị vây quét qua mấy lần nhưng đều không có kết quả mà kết thúc.”
“Công phu cao như thế?” Sở Uyên không rõ.
“Cũng không phải là công phu cao, mà là lúc trước người này đã bái dị nhân làm sư phụ cho nên biết thuật độn thổ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mọi người thường xuyên hao tổn tâm trí đẩy hắn vào góc chết, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt thì biến mất không còn tung tích.”
“Nếu thật sự là như vậy thì người bày lôi đài kia cũng là một cao thủ mới đúng.” Sở Uyên nói, “Bằng không sao có thể thoải mái đả thương người.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Trong chốn giang hồ tựa hồ cũng không có danh hào người này, về sau ta sẽ để ý hắn nhiều hơn.”
“Chỉ là bày lôi đài giải ván cờ mà thôi, coi như là công phu cao, cũng chưa quấy nhiễu gây chuyện với dân chúng.” Sở Uyên nói, “Để ý hắn làm gì?”
“Chuyện xảy ra khác thường tất nhiên có nguyên do. Nếu là chờ hắn gây sự rồi mới phái người đi bắt, e là không kịp nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Huống hồ đây là dưới Hoàng thành, một chút nhiễu loạn cũng không thể có.””Mặc kệ ngươi.” Sở Uyên nhìn sắc trời, “Sáng mai còn phải vào triều, ta nên về rồi.”
“Đưa ngươi về.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên đạp đá nhỏ trên đường, một đường chậm rãi đi trở về.
Đoạn Bạch Nguyệt đi vài bước đến bên cạnh hắn, sóng vai tắm dưới ánh trăng.
Thân ảnh bị kéo càng dài, từ từ trùng trùng điệp điệp quấn lấy nhau.
Sự vụ trong triều phức tạp, Sở Uyên cũng không để Tái Phan An kia ở trong lòng. Ngày hôm sau, sau khi lâm triều xong thì gọi mấy vị thần tử lại nghị sự, rồi về Ngự thư phòng phê sổ con, đợi đến chuyện trong tay xử lý xong, ngẩng đầu lên bên ngoài đã là một mảnh tối đen.
“Hoàng thượng, nên dùng bữa tối rồi.” Tứ Hỉ nhẹ giọng nói.
Sở Uyên vừa định nói không muốn ăn thì nhớ tới buổi trưa tựa hồ cũng chỉ ăn một bát cháo, vì vậy nói: “Truyền thiện đi.”
Tứ Hỉ đỡ hắn rời khỏi Ngự Thư phòng, vừa đi vừa nói: “Hôm nay Tây Nam phủ có đưa tới một ít đồ gia vị chua cay hương lá cỏ lau, nếu gần đây Hoàng thượng muốn ăn chua cay, không bằng ngày mai lại đổi chút khẩu vị?”
Sở Uyên dừng một chút: “Cái này cũng phải ngàn dặm xa xôi đưa tới?”
“Đúng a.” Tứ Hỉ nói, “Còn có một xe cá khô.”
Sở Uyên buồn cười: “Sao có thể dùng hết một xe, chia cho các đại nhân còn lại đi.”
Tứ Hỉ gật đầu đồng ý, quay người liền đi phân phó xuống.
Lúc này các vị đại nhân đã có kinh nghiệm, sau khi nhận được cá khô thì lập tức tìm dây xâu lại móc dưới mái hiên, cũng không ai ăn -- dù sao qua thêm mấy canh giờ nữa, nghĩ đến Hoàng thượng cũng sẽ phái người thu trở về.
Dùng xong bữa tối, Sở Uyên còn chưa kịp uống một chén trà, Thái phó đại nhân đã vội vội vàng vàng tiến cung cầu kiến.
Tứ Hỉ công công trong lòng liên tục thở dài. Hoàng thượng thật vất vả mới rảnh rỗi được một chút, còn tưởng là tối nay có thể nghỉ ngơi sớm. Tại sao lại có việc?
“Hoàng thượng.” Đào Thái phó dọc đường đi hơi gấp, cũng có chút thở hổn hển, nhìn qua ngược lại là thật sự giống như có việc gấp, “Không biết Hoàng thượng có biết gần đây trong Vương thành, có người bày lôi đài so cờ không?”
Sở Uyên gật đầu: “Ái khanh là nói Tái Phan An kia?”
“Quả thật là hắn.” Đào Nhân Đức nói, “Bàn cờ kia tuyệt đối không giống như là xuất phát từ đam mê, mà là tàn cục cắn tâm.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
“Tàn cục tên là Đốt Tinh cục, mới nhìn có lẽ sẽ không thấy dị thường, nhưng nếu là chuyên tâm nghiên cứu sâu thì sẽ bị ván cờ nuốt chửng tâm trí rơi vào ma đạo.” Đào Nhân Đức nói.
“Đốt Tinh cục, Đốt Tinh?” Sở Uyên đứng lên.
“Hoàng thượng nghe qua bàn cờ này rồi?” Đào Nhân Đức bất ngờ.
Sở Uyên lắc đầu, lại ngồi trở về long ỷ: “Ái khanh nói tiếp.”
“Hôm qua vi thần đi một chuyến đến Đại Lý Tự điều tra rõ hơn về năm mươi năm trước, trong chốn giang hồ có một cao thủ tên là Lan Nhất Triển. Bởi vì ván cờ Đốt Tinh này rơi vào ma đạo, phạm phải vô số sát nghiệt, cuối cùng bị người giam cầm ở núi Ngọc Quan.” Đào Nhân Đức nói, “Về sau, hết thảy các sách dạy đánh cờ đều bị thiêu huỷ, thế gian này vẫn chưa có ai gặp qua Đốt Tinh. Vi thần cũng là bởi vì khi còn trẻ si mê đánh cờ, cho nên mới tìm lật xem không ít sách dạy chơi cờ, mới có thể biết tàn cục này.””Vậy ái khanh thử nói xem người nọ là có ý gì?” Sở Uyên hỏi.
Đào Nhân Đức nói: “E là đối phương tuyệt đối không phải người lương thiện.”
“Ngày ngày trên đường Thái Từ người đến người đi, Tái Phan An kia võ công cao cường. Nếu như hắn thật sự muốn gây chuyện, tất nhiên sẽ đả thương tới người vô tội.” Sở Uyên lắc đầu, “Nếu ái khanh biết được tàn cục Đốt Tinh này, thì phụ trách tra rõ việc này đi, nhớ kỹ cần phải bảo vệ dân chúng chu toàn.”
“Dạ.” Đào Nhân Đức lĩnh mệnh, khom người rời khỏi Ngự Thư phòng.
Sở Uyên tựa lưng vào ghế, chân mày hơi nhíu lại như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tứ Hỉ đứng ở bên cạnh hắn, cũng không dám lên tiếng quấy rối.
“Đi mời Tây Nam Vương tới đây.” Một lát sau, Sở Uyên đột nhiên nói.
“A?” Tứ Hỉ công công chưa lấy lại tinh thần.
“Đừng để người bên ngoài nhìn thấy.” Sở Uyên đứng lên, cũng không quay đầu lại ra cửa, “Trẫm ở tẩm cung chờ hắn.”
“Dạ dạ dạ.” Tứ Hỉ công công vỗ bụng một cái, vui vẻ đi thông truyền.
Thuở nhỏ Sở Uyên được Tứ Hỉ hầu hạ quen rồi, sau khi lớn lên mặc dù là đăng cơ kế vị cũng không thêm nội thị cung nữ bên cạnh, bởi vậy trong tẩm cung rất là yên tĩnh. Bóng đêm nặng nề gió thổi lay động, trong viện vắng vẻ chỉ có một cây mai.
Cửa phòng bị người đẩy ra, Sở Uyên đang ngồi ở bên cạnh bàn xuất thần.
“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh hắn hỏi, “Còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì.”
“Là xảy ra chuyện, bất quá không quan trọng.” Sở Uyên nói, “Có liên quan đến Đốt Tinh.”
“Đốt Tinh?” Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là bất ngờ, “Sao vậy? Làm mất rồi?”
Sở Uyên đưa tay ra, một hạt hạt châu đang oánh oánh phát sáng.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Cho nên?”
“Hôm nay Thái phó đại nhân đến Ngự Thư phòng, nói Tái Phan An kia bày ra tàn cục, cũng gọi là Đốt Tinh.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Đốt Tinh?”
Sở Uyên thuật lại chuyện Đào Nhân Đức vừa mới nói một lần.
“Ban đầu ta muốn Đốt Tinh, chỉ là nghe mẫu hậu tình cờ nhắc qua. Nói là vật thượng cổ mang đến điềm lành, chỉ thế mà thôi.” Sở Uyên nói.
“Người trong giang hồ đổ xô tới cũng muốn, nhưng nói là bởi vì nó có thể làm cho người chết sống lại.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy Đốt Tinh từ trong lòng bàn tay hắn, “Bất quá dù như thế nào, trước khi chưa làm rõ chân tướng, vẫn là cách nó xa một chút.”
Sở Uyên cong khóe miệng: “Đồ tặng cho người khác rồi, còn có thể lấy lại?”
“Hôm nào bù cho cái khác là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Về phần Đốt Tinh này, nếu như xác định nó cũng không có nguy hiểm thì ta sẽ trả lại.””Cũng được.” Sở Uyên nói, “Sắc trời không còn sớm, nếu như không có việc gì khác -- “
“Đến quá vội, không kịp mang rượu ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười, “Bất quá coi như Sở Hoàng cần kiệm, trong hoàng cung này lớn như vậy, rượu ít nhất nên có một vò.”
Sở Uyên lắc đầu: “Ngày mai ta còn phải vào triều sớm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lại nữa.”
“Trong Ngự Thư phòng còn có một chồng sổ con.” Sở Uyên gục xuống bàn, “Nếu là đêm nay say rồi, ngày mai sợ là sẽ có một đám lão thần tới nháo.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Nếu ta có thể giúp, ngược lại thật sự là muốn làm giúp ngươi.”
Sở Uyên nghe vậy bật cười: “Đã nói bên ngoài lưu truyền không sai, lòng muông dạ thú, phê sổ con cũng muốn làm giúp?”
“Bên ngoài lưu truyền xác thực không sai, Tây Nam Vương xác thực lòng muông dạ thú.” Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào hắn, ngữ điệu có chút ái muội, “Bất quá không nghĩ muốn giang sơn xã tắc, mà là...”
“Này!” Sở Uyên lắc người né tránh hắn.
“Hả?” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh giơ tay, lấy xuống một cái bình trên kệ phía sau lưng hắn, “Lấy đồ mà thôi, hoảng loạn cái gì?”
Sở Uyên nghẹn lời, mạnh mẽ liếc hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc bình trong tay: “Rất thơm, là cái gì?”
Sở Uyên nói: “Tiêu Túy.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
HẢ?
“Đoạn vương có muốn uống một chén không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt chần chờ mở ra, cũng thật là... Tiêu Túy. Hai chữ trên lọ nét chữ đầu bút cứng cáp, hiển nhiên là tự tay viết.
Thế nhưng vật ấy...
Đoạn Bạch Nguyệt liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thiên nhân giao chiến.
Đáy mắt Sở Uyên khá có thâm ý.
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay muốn kéo hắn, ngược lại bị đánh một cái: “Suy nghĩ lung tung cái gì!”
“Hả?”
“Đây là thuốc an thần Tiểu Cẩn phối, đặt một cái tên lung tung mà thôi.” Sở Uyên buồn cười, “Ngươi còn thật sự tin.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Loại tên này cũng có thể đặt lung tung sao?
Sở Uyên thu hồi bình lại: “Uống thuốc này, buổi tối có thể ngủ an ổn một chút.”
“Ngủ không an ổn là bởi vì trong lòng có chuyện, ngày ngày uống thuốc cũng không phải biện pháp.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Tất cả mọi việc cũng không cần phải để trong lòng.”
“Nếu là vua của một nước, còn có thể giao chuyện cho ai?” Sở Uyên lắc đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nói chuyện đương nhiên: “Tất nhiên là đám đại thần trong triều kia rồi. Nếu đã nhận bổng lộc thì tất nhiên phải tận lực làm việc, bằng không dưỡng để làm gì? Lại không dễ nhìn, còn có quá nhiều tật xấu.” Thường xuyên sẽ muốn khuyên can chuyện này chuyện kia y như là nhập ma. Hên là tốt số sinh ở Vương thành, nếu đổi thành Tây Nam phủ, chỉ sợ chưa tới ba ngày thì sẽ bị Đoạn Dao nhét cả đống trùng vào miệng.Sở Uyên cười nhìn hắn.
“Được rồi, không muốn uống rượu thì không uống, nhưng cũng đừng tiếp tục đến Ngự Thư phòng nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nghỉ ngơi sớm một chút, còn Đốt Tinh và Đốt Tinh cục, ta tự sẽ phái người đi thăm dò.”
Sở Uyên gật đầu: “Đa tạ.”
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn nhìn hắn tiến vào bên trong điện, rồi mới quay người rời đi. Sau khi trở lại khách điếm, lại lấy Đốt Tinh kia ra, nó đã khôi phục dáng vẻ lúc trước, lu mờ ảm đạm, dường như chỉ là một viên trân châu không đáng tiền.
Mấy ngày sau, Ngự Lâm quân và người Tây Nam phủ đều vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm toà lôi đài kia, nhưng cũng chưa phát hiện có gì khác thường. Vẫn nLlhư trước ngày ngày có người lên đài phá ván cờ, nhưng mỗi lần cũng là thất bại mà về, chỉ có thể giậm chân đỏ mắt nhìn hoàng kim.
Sáng sớm hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt đang ở trong phòng uống trà, thì nghe trên thang lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân, cùng với thanh âm mừng rỡ của Đoạn Niệm: “Nam sư phụ, Tiểu vương gia!”
Cửa phòng 'Ầm' một tiếng bị mở ra, Đoạn Dao hoan hoan hỉ hỉ nói: “Ca.”
“Dao nhi.” Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay gõ gõ đầu hắn, ngược lại là có chút bất ngờ -- còn tưởng là sẽ khóc huhu chạy đến, dù sao trong lòng cũng là cực kì không cam nguyện.
Nam Ma Tà vươn tay cầm một khối điểm tâm ăn, sau đó nhìn chung quanh tán thưởng: “Thật không hổ là Vương thành, một gian khách phòng so với ở Tây Nam còn lớn hơn.”
“Đoạn đường này có phát sinh chuyện gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt rót một chén trà cho hắn.
“Một chút việc cũng không phát sinh.” Ngữ điệu Nam Ma Tà rất là thất vọng, như là phi thường chờ đợi có thể xảy ra chút nhiễu loạn.
Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu nói: “Chuyện nói rõ trước, nếu như muốn quấy rối thì lập tức trở về Tây Nam. Ở trong Vương thành phải yên tĩnh một chút.”
“Tất nhiên tất nhiên, sư phụ còn đang chờ ngươi cưới vợ thì sao sẽ làm mất mặt được.” Nam Ma Tà mở bao phục ra, ào ào ào lăn ra một đống đồ vật, “Đoạn đường đến đây, còn cố ý mua cho người trong lòng kia của ngươi không ít lễ vật.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Thức ăn thịt khô trứng vịt muối; đĩa đồng; ấm trà; lọ hoa; vật trang trí nạm ngọc, ngược lại là thật sự mua toàn bộ những đặc sản khi đi ngang qua các thị trấn lớn nhỏ.
Nam Ma Tà nói: “Thấy sao?”
Đoạn Dao ở bên cạnh than thở, đã nói lúc này sư phụ ở trong mộ chôn lâu quá, mấy thứ ngoạn ý rách nát như thế sao có thể lấy ra tặng cho người ta. Mất mặt xấu hổ, ca mình lớn nhỏ gì cũng là một Vương gia, hơn nữa Tây Nam phủ cũng không thiếu tiền.
“Đây là thứ gì?” Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay cầm lên một cái đồ chơi nhỏ làm bằng gỗ.
“Đây là của Dao nhi.” Nam Ma Tà nói, “Hôm qua trên đường đến Vương thành gặp một lão nhân, y phục rách rưới xin cơm ăn, Dao nhi liền cho hắn mấy cái bánh bao, đổi được cơ quan nhỏ này làm tạ lễ.””Cơ quan?” Đoạn Bạch Nguyệt giật mình.
“Đúng a.” Đoạn Dao ngậm điểm tâm lên miệng, lại đến biểu diễn một phen cho hắn xem. Sau khi ấn xuống một cái nút tròn tròn nho nhỏ nhô ra, nhất thời liền có năm cây ngân châm từ trong lỗ tối bắn ra 'bụp bụp' xuyên thấu cây cột.
Tuy nói hình dáng không giống nhau lắm, nhưng đại khái khá giống hộp gỗ quỷ ngày đó, nói: “Lão nhân kia hiện tại ở nơi nào?”
“Làm sao ta biết được.” Đoạn Dao sợ hết hồn, “Ngày hôm qua gặp được ở đầm nước trên núi Lộc Minh, cũng không có hỏi hắn muốn đi đâu, cho bánh bao xong thì đi.”
“Theo ta vào núi!” Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn một đường đi ra ngoài, “Dù thế nào cũng phải tìm được người!”
Đoạn Dao đột nhiên không kịp đề phòng, bị xách cổ áo suýt nữa bị nghẹt thở.
Nam Ma Tà ngược lại là rất vui vẻ, cao hứng đi theo, chỉ lo sẽ không xem được náo nhiệt.
Một đạn tín hiệu phóng lên trời, dân chúng trong thành nhìn thấy cũng không để ý, còn tưởng là môn phái nào đó đang phát lệnh. Các nơi Tây Nam phủ ẩn nấp tại Vương thành lập tức nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy về phía đạn tín hiệu bay lên.
Đoạn Niệm đang canh giữ ở lối vào sơn đạo, sau khi tập hợp nhân mã thì đồng thời dẫn vào núi tìm người!
“Mộc si lão nhân?” Đoạn Dao vừa đi vừa tràn ngập hiếu kỳ, “Ngươi tìm hắn làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không biết.”
Đoạn Dao bị nghẹn một chút, hơi ai oán.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không rảnh rỗi an ủi đệ đệ, bởi vì hắn thật sự không biết.
...
Người Tây Nam phủ không hề ít, núi Lộc Minh cũng không hề lớn. Huống hồ dựa theo lời Đoạn Dao nói, lão nhân hôm qua đã có chút tuổi tác, đi đứng cũng không nhanh nhẹn, hẳn là cũng không đi được bao nhanh. Vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt dặn dò mọi người tăng nhanh tốc độ, cần phải tìm ra.
Thời gian loáng một cái thì qua một ngày. Buổi tối, Đoạn Niệm đang đi vài vòng bên đầm nước, vẫn chưa phát hiện có bóng người. Vừa mới dự định chuyển sang nơi khác, dư quang lại quét thấy trong bụi cỏ bên cạnh hơi động như là có người, vì vậy quyết định rất nhanh đuổi tới.
“Đại hiệp tha mạng a!” Thấy có người truy mình, người trong bụi cỏ lập tức ôm đầu kêu to.
“Lão nhân đừng sợ.” Đoạn Niệm chận lại nói, “Tại hạ cũng không phải là thổ phỉ.”
“Không phải thổ phỉ ngươi truy ta làm gì.” Lão nhân đầy mặt dơ bẩn, hai mắt tràn ngập đề phòng.
“Không phải không phải không phải không phải.” Lão nhân lắc đầu liên tục.
Đoạn Bạch Nguyệt đã nghe tiếng chạy tới.
“Ta thật sự không phải a, ta chỉ là một lão ăn mày.” Lão nhân khụt khịt mũi, xoay người muốn đi.
Đoạn Dao từ phía trên nhảy xuống, chặn ở trước mặt hắn.”Ý? Tại sao là tiểu công tử ngươi.” Lão nhân rất là bất ngờ.
“Ca ca ta muốn tìm mộc si lão nhân, rốt cuộc ngươi có phải là hắn không?” Đoạn Dao hỏi.
“Không phải không phải không phải không phải.” Tiếp tục lắc đầu.
“Nếu không phải mộc si lão nhân, thì sao biết được cơ quan tinh diệu cỡ này?” Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên, trong tay cầm lên một cái đồ chơi bằng gỗ hôm qua hắn đưa cho Đoạn Dao.
“Đây chỉ là một đồ chơi nhỏ, nơi nào xem như là cơ quan tinh diệu.” Lão nhân lắc đầu không ngừng, tay phải không động thanh sắc thò vào bao phục, sét đánh không kịp bưng tai móc ra một món ám khí.
Nhưng Đoạn Dao lại nhanh hơn hắn ba phần.
Sau khi bị đè ở trên bãi cỏ, lão nhân khóc ròng nói: “Ngươi tiểu oa nhi này không tử tế, ta có lòng tốt tặng đồ vật phòng thân cho ngươi, ngươi lại mang người đến bắt ta.”
“Ta cũng không muốn.” Lòng Đoạn Dao tràn ngập khổ bức, “Mà ca ca ta thật sự không phải là người xấu, nói không chừng chỉ muốn hỏi vài chuyện rồi sẽ thả ngươi đi.” Phải đối với cuộc sống tràn ngập hi vọng.
Lão nhân ngồi xếp bằng dưới đất, nổi giận nói: “Vậy ta không đi bộ, phải có người cõng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đoạn Niệm!”
Đoạn Dao lập tức tránh ra, hoàn hảo không kêu ta cõng.
Đoạn Niệm rất là sầu khổ, hợp đao vào vỏ tiến lên cõng lão nhân.
“Người trẻ tuổi, vẫn là quá khinh địch a.” Lão nhân nằm úp sấp ở trên người hắn lắc đầu, “Không sợ ta nhân cơ hội hạ độc sao?”
“Này thật sự không sợ.” Đoạn Dao đứng ở bên cạnh, từ nội tâm phát ra lời nói, “Người trong nhà ta, lớn nhỏ đều là ăn độc trùng lớn lên.”
Lão nhân: “...”
Sau khi trở lại khách điếm, Đoạn Bạch Nguyệt hai tay đưa cho lão nhân một chén trà: “Hôm nay quấy nhiễu, kính xin mộc si tiền bối thứ lỗi.”
“Nói đi, tìm ta làm gì?” Mộc si lão nhân chấp nhận thân phận của mình.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Tại hạ không biết.”
Mộc si lão nhân: “...”
Có bệnh thì phải mau trị a.
“Muốn tìm tiền bối không phải tại hạ, mà là một người bằng hữu của tại hạ.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Mộc Si lão nhân liếc mắt nhìn hắn: “Người trong lòng a?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mày.
“Hậu sinh các ngươi thật là...” Mộc si lão nhân liên tục lắc đầu, “Lần trước cũng có một yêu nữ tới bắt ta, nói là muốn cầm đổi Hồi Xuân đan, nghĩ đến người trong lòng ngươi cũng cùng một con đường với nàng, vẫn là kịp thời phân rõ thì tốt hơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn xin tiền bối cùng ta đồng thời đi gặp hắn.”
Mộc si lão nhân cất tay hừ hừ: “Bắt cũng bị bắt rồi, ta từ chối có hữu dụng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vô dụng.”
Trên mặt mộc si lão nhân tràn ngập 'Ta biết ngay là sẽ như vậy mà', ngồi xổm ở trên ghế than thở.
Người vào trong cung truyền tin rất nhanh liền trở về, nói Hoàng thượng đang ở phía sau hoa viên chờ.
Đoạn Bạch Nguyệt mang theo mộc si lão nhân, thừa dịp bóng đêm tiến vào trong cung.
Đoạn Dao và Nam Ma Tà cũng muốn đi theo, kết quả bị Đoạn Niệm miễn cưỡng chặn ở trong phòng, nói nếu là không chặn nổi thì tự vẫn tạ tội, không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối uống trà.
Bên trong hoa viên rất là yên tĩnh, chỉ có một toà thiên điện nằm ở lãnh cung, ngày thường cũng sẽ không có ai đến.
Tứ Hỉ công công đang ở một đầu tường viện khác chờ, sau khi đón hai người thì đồng thời dẫn vào trong điện.
Xa xa nhìn thấy Sở Uyên, mộc si lão nhân dụi dụi mắt, sau đó thấp giọng nói: “Người trong lòng này của ngươi lớn lên cũng cao to ghê, nữ tử lớn lên thành như vậy, có thể coi là rất khác biệt.” Mà thẩm mỹ này của ngươi cũng coi như là hơi khác người.
Sở Uyên võ công cao cường, nhĩ lực tất nhiên cũng tốt, vì vậy sắc mặt cứng đờ.
Đoạn Bạch Nguyệt cau mày nói: “Đừng có nói bậy, hắn là hoàng thượng.”
Hoàng thượng? Mộc si lão nhân nháy mắt phấn chấn tinh thần, nhanh chân chạy tới, tốc độ quả thật là rất nhanh.
Đoạn Bạch Nguyệt bị sợ hết hồn.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng!” Mộc si lão nhân quỳ rạp dưới đất, hành lễ cực kỳ long trọng.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Lúc nãy còn không tình không nguyện, vì sao trong nháy mắt lại trở nên nhiệt tình như thế.
“Quả nhiên là Hoàng thượng a.” Mộc si lão nhân lệ rơi đầy mặt, tha thiết hỏi, “Không biết về sau tại hạ có thể ở lâu dài trong cung không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên bật cười: “Nếu lão nhân gia nguyện ý, tất nhiên có thể, trẫm cầu cũng không được.”
Mộc si lão nhân tiếp tục khóc ròng nói: “Hoàng thượng có điều không biết, bên ngoài ai ai cũng muốn bắt ta, sống rất khổ a.” Rất cần thiết tìm một chỗ dựa để nương tựa một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt thực sự nhìn không vừa mắt, tiến lên cưỡng ép kéo hắn ra: “Có chuyện gì, tiền bối vào nhà ngồi nói cũng không muộn.” Chỉ cần đừng có thời thời khắc khắc nắm tay không buông là được.
Mộc si lão nhân còn đang rơi lệ cảm khái, khóc lóc kể lể bản thân ở bên ngoài bị người đuổi theo thảm cỡ nào. Nếu như có thể trụ ở trong cung, thì không thể tốt hơn, dù sao coi như là giặc cướp có to gan cỡ nào, cũng không dám tới nơi này đoạt người.
Tứ Hỉ phụng mệnh đưa trà nóng tiến vào, rồi bưng thêm vài món điểm tâm khác nhau. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy mộc si lão nhân này, thì cảm thấy hắn rất đói bụng.
“Đa tạ vị công công này.” Trong mắt mộc si lão nhân tràn ngập ước ao nhìn về phía Tứ Hỉ, bụng lớn như vậy, vừa nhìn thì biết không có ai truy sát, ngày nào cũng được ăn no.
“Có cần ta tránh mặt không?” Đoạn Bạch Nguyệt chần chờ hỏi. Kỳ thực hắn đối bí mật của Sở Uyên cũng không có ý tìm tòi nghiên cứu, cũng không muốn nghe lén. Mà mộc si lão nhân này cứ nói lải nhải không ngừng, cũng không biết sẽ gây ra loạn gì, thực sự không yên lòng để hai người bọn hắn cùng một chỗ.
“Không cần, nghe cũng không sao.” Sở Uyên nói, “Trẫm là muốn hỏi lão nhân gia, có thể tái hiện Bát Hoang trận pháp không?”