【 Chương 23: - Tòa núi vàng ở ngoài thành 】 Lam Cơ ở khách điếm Nhạn Hồi
***
Không thể không nói, lúc này nội công tâm pháp Nam Ma Tà đưa tới tuy nói nhìn hoang đường, ngược lại là có chút hữu dụng. Sau khi luyện qua, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy quanh thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả nội lực cũng vững vàng hơn so với lúc trước.
Đoạn Niệm cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cả đêm, chỉ lo sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Bên trong xa hành Ngô gia vẫn như trước người đến người đi, Đoạn Bạch Nguyệt tìm một chỗ ngọn cây bí mật, liên tục nhìn chằm chằm toà khách viện đổ nát kia. Liên tiếp qua hai ngày, quả nhiên lại có một chiếc xe ngựa chạy vào, vẫn là tiểu nhị lúc trước, đầu tiên là khiêng từng rương hàng trên xe xuống, rồi lại vác từng cái lên trên lưng đi vào, đều là linh kiện bằng gỗ tất nhiên không nhẹ, thoạt nhìn mệt muốn chết.
Chờ sau khi hắn khiêng một rương hàng vào, Đoạn Bạch Nguyệt cũng nhân cơ hội nhảy vào trong viện, liếc mắt nhìn xuyên qua chấn song cửa sổ vào bên trong, thì trông thấy được quả nhiên có nơi ra vào ám đạo, ngày thường bị mấy tấm gỗ nát che, nếu như không để ý kĩ, thì sẽ dễ dàng bị bỏ qua.
Đơn giản tính toán một chút, thời gian tiểu nhị kia qua lại một chuyến, trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt nảy sinh ra chủ ý, dự định xuống xem một chút bên trong rốt cuộc có gì cổ quái.
Còn lại ba rương cuối cùng trong viện, tiểu nhị nhấc lên một hơi, dùng sức vác hàng lên trên vai, dọc theo bậc thang ám đạo chậm rãi đi xuống. Đoạn Bạch Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau hắn, đi ước chừng khoảng chén trà nhỏ, mới tới mặt đất phẳng, cũng không biết rốt cuộc là lòng đất đào sâu bao nhiêu.
Địa đạo tối tăm có đủ tia sáng, trên vai tiểu nhị lại vác một cái rương lớn, nhìn cũng không giống như là có võ công, bởi vậy hắn cũng không phát giác có người sau lưng. Chỉ là tự mình đi về phía trước, chờ xuyên qua một đoạn địa đạo dài, đằng trước mới xuất hiện chút ánh sáng, cùng với tiếng nói chuyện và thanh âm thợ khéo.
Thấy tiểu nhị đến, người bên trong lập tức chào hỏi hắn, sau đó liền cúi đầu tiếp tục làm chuyện trong tay. Đoạn Bạch Nguyệt ẩn ở trong bóng tối, nhìn tình hình bên trong, chân mày hơi nhíu lại. Đại sảnh dưới địa đạo nói ít cũng có hơn trăm người, gần chỗ vách tường dựng thẳng mấy cái kệ, phía trên chất đầy các loại linh kiện gỗ, thợ thủ công phân chia nhau mà làm, ngay ngắn ngồi thành ba hàng, phối hợp ăn ý không có kẽ hở, thoạt nhìn đã rèn luyện được một thời gian.
Tiểu nhị kia sau khi đặt hộp gỗ xuống, thì lau mồ hôi trở ra ngoài nhấc hai cái còn lại. Đoạn Bạch Nguyệt vẫn chưa theo hắn cùng nhau ra ngoài, liền lưu ý quan sát chốc lát, xác định thành phẩm sau cùng chính là cất vào trong cái hộp gỗ kia, quét lên một tầng nước sơn, sau đó lại chồng đến góc tường, chờ được vận chuyển đến nơi khác.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa, như có như không, rất là quen thuộc. Lúc trước khi Đoạn Dao nuôi cổ trùng thường xuyên sẽ dùng để luyện cổ, gọi là Điệp Dực Lan, xem như có công dụng là làm thuốc dẫn. Một góc địa đạo khác truyền đến tiếng dây xích, là tiểu nhị kia vác đến một cái rương cuối cùng, Đoạn Bạch Nguyệt như cũ đi theo phía sau hắn, một đường rời khỏi ám thất.Bên trong dịch quán, Sở Uyên đang xem sổ con, liền nghe Tứ Hỉ công công ở bên ngoài bẩm báo, nói là Đoạn vương đến.
“Xem ra là có phát hiện.” Sở Uyên nhìn hắn, “Bằng không sẽ không trở về sớm như thế”
“Nếu như tiếp tục không có phát hiện, vậy Từ Chi Thu không khỏi cũng quá cẩn thận không chút lỗ hổng.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, “Hôm nay lại có một nhóm linh kiện mới được đưa tới khách viện hoang phế, ta cũng xuống ám đạo xem một chút.”
Sở Uyên sững sờ: “Ngươi cũng đi xuống ám đạo?”
“Không thể đi cùng à?” Đoạn Bạch Nguyệt hiển nhiên không lý giải được ý tứ của hắn.
Sở Uyên cau mày, lại không lên tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi cười: “Đang lo lắng cho ta à?”
Bên tai Sở Uyên ửng đỏ, đáy mắt có chút giận dỗi -- giống như là đang tức giận mình hơn, vừa mới nghe được thì không nén được tức giận.
“Nếu dám đi theo xuống, ta tất nhiên có chừng mực.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, chủ động kéo đề tài trở về, “Tiểu nhị kia như là không biết công phu, vẫn chưa phát hiện ra cái gì. Ám thất trong lòng đất được đào rất sâu, bên trong giống như những gì chúng ta suy đoán lúc trước, ước chừng có khoảng một trăm thợ thủ công, ngay ngắn phối hợp có thứ tự. Nghĩ đến chính là những người được gọi là 'Đi ra ngoài làm ăn lớn', khiến hàng xóm đỏ mắt.”
“Chừng một trăm người, nhiều như vậy hả?” Sở Uyên hỏi, “Đang làm những gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không biết, thoạt nhìn giống như là làm một loại cơ quan nào đó, toàn bộ được chứa bên trong hộp gỗ chúng ta thấy ngày đó, hơn nữa tựa hồ còn có cổ độc.”
“Phức tạp như vậy?” Sở Uyên nhíu mày.
“Mặc dù không biết là cái gì, bất quá hình dáng linh kiện đại khái là gì, ta cũng nhớ được thất thất bát bát.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “E là phải tìm người hỏi một chút.”
“Tìm ai?” Sở Uyên nói, “Thiên Vũ hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Tuy nói tuổi tác hắn còn nhỏ, nhưng là thợ mộc giỏi nhất trong thành này, ngày thường thích nghe kể chuyện xem cố sự, nói không chừng thật sự biết được.”
Sở Uyên đồng ý: “Được.”
“Giữa ban ngày nhiều người nhãn tạp, buổi tối ta lại mang người đến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thời gian còn sớm, bên ngoài đang diễn đèn đuốc, có muốn đi xem không?”
“Ra ngoài à?” Sở Uyên hỏi, “Nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy, có ai quy định Hoàng thượng không thể ra cửa xem diễn trò?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bật cười, “Ta dịch dung là được.”
Ở trong phòng nguyên một ngày, thật sự có chút buồn chán, Sở Uyên cũng không cự tuyệt nữa.
Bên ngoài sắc trời đã se se lạnh, vừa ra đến trước cửa, Đoạn Bạch Nguyệt mang áo choàng tới, nhẹ nhàng khoác ở đầu vai cho hắn. Tứ Hỉ công công vui vẻ hớn hở nghĩ, Tây Nam Vương quả nhiên là biết săn sóc, còn cố ý chọn một cái thật dày.
Cái gọi là diễn đèn đuốc, đơn giản chỉ là thủ pháp dân gian nghệ nhân dùng để dỗ hài tử mà thôi, đáp cái đài xả khoái bố, thổi kèn xô na một hơi, có thể diễn ra thiên tiên xứng. Mọi người trong thành cơm nước xong không có chuyện gì làm, lúc đi ngang qua cũng sẽ nghỉ chân xem vài lần, đông người, cũng náo nhiệt.
Diễn trò là không có gì đáng xem, nhưng Sở Uyên lại rất thích đứng ở trong đám người. Không ai phát hiện Hoàng thượng đang đứng ở bên cạnh mình, mọi người đều đang cười cười nói nói cắn hạt dưa, nụ cười thân thiện chất phác.
Vì vậy đáy mắt Sở Uyên cũng là nhuộm ý cười.
Đoạn Bạch Nguyệt mua bao hạt dưa, đưa cho hắn: “Bỏ thêm muối tân phấn, ngọt.”
“Sợ gì, những lão thần trong triều cũng không thấy được.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Sẽ không có ai nhảy ra nói 'còn ra thể thống Hoàng gia gì nữa.'”
Sở Uyên nhận bao hạt dưa từ trong tay hắn, thảnh thơi chậm rãi cắn.
Trên đài a a a a, dùng tiếng nói khàn khàn hát diễn. Chờ có hữu người sẽ thành thân thuộc, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm động, đều nói là một đoạn giai thoại.
Sở Uyên cũng ném lên trên đài một mảnh vàng vụn: “Đi thôi, trở về.”
Đoạn Bạch Nguyệt kéo chặt áo choàng cho hắn, dùng cánh tay tách đoàn người ra, cùng hắn một đường trở về dịch quán.
Tứ Hỉ công công cười mở cửa giúp hai người, trong lòng nói hiếm khi thấy Hoàng thượng như vậy, trong ánh mắt đều sáng.
“Nếu như thích, lần sau lại dẫn ngươi đi xem cái khác.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn để áo choàng ở một bên.
Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”
“Canh giờ cũng không còn sớm, ta đi mang Thiên Vũ tới.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Hướng Liệt ở đây.” Sở Uyên nói, “Để hắn đi là được.”
Tựa hồ đây vẫn là lần đầu tiên, hắn chủ động giữ mình lại bên cạnh.
Sở Uyên nói: “Chỉ là một nghệ nhân, lúc trước chưa từng thấy ngươi, đỡ phải hoảng sợ.”
“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo ghế ngồi ở bên cạnh hắn, “Ta tựa hồ rất hung ác, vẫn là không cần chạy loạn thì tốt hơn.” Ngữ điệu rất là đứng đắn.
Sở Uyên coi như không nghe thấy, vươn tay rót chén trà.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thiên Vũ được Hướng Liệt âm thầm mang đến dịch quán. Lúc trước đã gặp qua Hoàng thượng một lần, biết được người rất hiền lành, vì vậy lúc này đã thả lỏng rất nhiều.
Sở Uyên cầm qua một tờ giấy bên cạnh, gọi Tứ Hỉ đưa cho hắn: “Tiểu tiên sinh có biết đây là vật gì không?”
Đoạn Bạch Nguyệt chưa tháo dịch dung, đứng ở phía sau hắn giả làm thị vệ.”Cái này à?” Thiên Vũ lật nhìn hai trang, lắc đầu, “Không có ấn tượng.”
“Đừng gấp.” Sở Uyên nói, “Từ từ xem.”
Thiên Vũ nghe vậy cũng không dám qua loa, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, mới giật mình nói: “Chẳng lẽ là hộp gỗ quỷ?”
“Hộp gỗ quỷ là vật ra sao?” Đây là lần đầu tiên Sở Uyên nghe được vật ấy.
“Đây chính là hộp cơ quan mà tổ tông nghiêm cấm bằng sắc lệnh.” Thiên Vũ hơi do dự, “Bất quá thảo dân cũng nói không chính xác rốt cuộc có phải là nó hay không, lúc trước chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả bản vẽ cũng không có, chỉ nghe lão nhân khi kể chuyện cho hài tử thì có nhắc qua.”
“Vì sao phải nghiêm cấm bằng sắc lệnh?” Sở Uyên hỏi.
“Chuyện này...” Thiên Vũ quỳ trên mặt đất, “Lão nhân đều nói, tổ tiên vốn chỉ muốn chế tạo một món ám khí, có thể giết người trong vô hình, ở trong lúc nguy cấp bảo vệ mạng sống. Vì vậy liền chuyên tâm nghiên cứu nhiều năm, ai biết cuối cùng từ từ ma chướng, trước khi lâm chung rốt cục tạo ra được hộp gỗ quỷ. Khi sử dụng mở ra, bên trong liền có vạn cây kim phóng ra cùng lúc, kim nhọn tẩm độc, bên trong lỗ kim ẩn giấu cổ trùng. Mở một cái hộp gỗ quỷ ra, coi như đối diện có bảy mươi, tám mươi nam tử cũng khó có thể chống đỡ, bất kể là ai, chỉ cần bị cổ trùng xâm nhập, thì lập tức sẽ bị mất mạng.”
“Thâm độc như vậy?” Sở Uyên cau mày.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng ở trong lòng lắc đầu, nếu như Từ Chi Thu thật sự đang âm thầm chế tạo ra vật ấy, thì thật sự đáng chết.
“Hộp gỗ quỷ cũng từng phong quang qua một trận, thẳng đến về sau tộc nhân bởi vì vật ấy mà tự giết hại lẫn nhau, gây ra thảm án diệt môn mấy lần, mới bị một vị tổ tiên đức cao vọng trọng hạ lệnh, đem tất cả hộp gỗ quỷ đều lụi tàn theo lửa, ngay cả bản vẽ cũng bị người toàn tộc nhìn kỹ hóa thành tro.” Thiên Vũ nói, “Sau chuyện đó, thành Đại Nhạn mới chấn chỉnh lại, chế tạo vài phụ kiện bàn ghế xe ngựa giường, từ từ có tổ sư thợ mộc danh tiếng, mà hộp gỗ quỷ cũng thành lời đồn, cũng không có xuất hiện nữa.”
“Thì ra là như vậy.” Sở Uyên nói, “Cho nên sau kiếp nạn đó, hẳn là sẽ không có ai gặp qua hộp gỗ quỷ mới đúng.”
“Lẽ ra nên như vậy.” Thiên vũ gật đầu.
“Làm phiền tiểu tiên sinh rồi.” Sở Uyên ra hiệu Tứ Hỉ, dẫn hắn đi lĩnh thưởng.
“Công công xin yên tâm.” Thiên Vũ nhét ngân phiếu vào trong tay áo, “Thảo dân biết được, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Tứ Hỉ công công cười ha ha, để Hướng Liệt âm thầm đưa hắn về.
Người thông minh, đi tới đâu cũng được người ta yêu thích.
“Tám chín phần là nó rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hôm nay khi ta đến ám thất trong lòng đất, xác thực ngửi được chút mùi hương Điệp Dực Lan, hoa này sinh ra từ Tây Nam, chỉ có khi luyện cổ mới có thể dùng.”
“Vô liêm sỉ!” Ánh mắt Sở Uyên lạnh như băng, hiển nhiên rất tức giận.
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong lòng thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn: “Tức giận cũng vô dụng, chuyện đã đến nước này, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mới là chuyện nên làm nhất.”Số lượng hộp gỗ quỷ nhiều như vậy, hiển nhiên không phải là được người trong giang hồ mua. Nguồn tiêu thụ mộc cụ thành Đại Nhạn vô cùng tốt, ngay cả thương nhân Nam Dương cũng muốn tranh giành, nếu là muốn giấu mấy ngàn vạn hộp gỗ bên trong hàng hóa bình thường, cũng là việc dễ như ăn cháo -- bên trong một nhóm tủ gỗ thông tử đàn, có thể thần không biết quỷ không hay, nhét thêm mấy trăm hộp gỗ quỷ.
Mà nước khác nguyện dùng số tiền lớn mua vật phẩm ấy, mục đích là gì, không cần nói cũng biết.
Một hộp gỗ quỷ, thì có thể là tính mạng của mấy chục tướng sĩ Đại Sở, nghĩ đến đây, Sở Uyên chỉ hận không thể băm vằm Từ Chi Thu ra ngàn đao.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở phía sau hắn, hai tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng đặt lên hai mắt hắn.
Sở Uyên cứng đờ.
“Đáy mắt không cần có sát khí.” Thanh âm Đoạn Bạch Nguyệt rất thấp, “Việc giết chóc này, để ta làm là được.”
“Từ Chi Thu, hắn ở đâu có gan lớn như vậy?” Sở Uyên mạnh mẽ đứng lên.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bị mê hoặc không tính ngạc nhiên, đây chính là một tòa núi vàng.”
Sở Uyên nói: “Bất luận lúc trước hắn bán được nhiều hay ít, bắt đầu từ hôm nay, vật ấy kiên quyết không thể đưa ra ngoài thành.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Khi hai người đang nói chuyện, Tứ Hỉ công công liền ở bên ngoài báo, nói Hướng thống lĩnh có chuyện quan trọng cầu kiến.
“Tuyên!” Sở Uyên ngồi trở lại bên cạnh bàn, ra hiệu Đoạn Bạch Nguyệt tạm thời tránh sau tấm bình phong.
“Hoàng thượng.” Hướng Liệt sau khi đi vào hành lễ, “Nha phủ đầu kia có động tĩnh.”
“Động tĩnh gì?” Sở Uyên hỏi.
“Người Ma giáo đi tìm Từ Chi Thu, hai bên đạt thành thỏa thuận, buổi trưa ngày mai muốn lên núi lấy vàng.” Hướng Liệt nói.
“Từ Chi Thu muốn đích thân tới đó?” Sở Uyên lại hỏi.
Hướng Liệt gật đầu: “Vâng.”
“Hướng thống lĩnh vất vả rồi.” Sở Uyên nói, “Tiếp tục theo dõi hắn, xem đống vàng kia rốt cuộc là có bao nhiêu.”
Hướng Liệt lĩnh mệnh rời đi, trong lòng vẫn như trước buồn bực.
Vì sao phía sau tấm bình phong lại có người.
Đây rốt cuộc là ai, sao mỗi ngày đều ở trong phòng Hoàng thượng.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta cũng đi nhìn thử xem?”
“Cũng không cần, có Hướng Liệt là đủ rồi, nhiều người ngược lại dễ dàng đánh rắn động cỏ.” Sở Uyên nói, “Xem trước một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước người hắn, “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi?”
Sở Uyên lắc đầu, buồn bực mất tập trung.
“Liền biết.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Vừa nãy còn không cảm nhận được, bây giờ thấy ngươi như vậy, ta ngược lại thật sự muốn làm thịt Từ Chi Thu.””Nếu thật sự có luật, thì sẽ có Đại Lý Tự xử lý hắn.” Sở Uyên nói, “Quốc pháp lớn hơn trời, không ai có thể thoát được.”
“Ngươi xem, đạo lý ngươi cũng hiểu, nhưng cố tình không vượt qua được chính mình.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, sửa lại cổ áo cho hắn, “Coi như đêm nay không ngủ, ngoại trừ khiến thân thể mệt mỏi ra, tựa hồ cũng không có gì khác.”
Sở Uyên nói: “Trẫm không muốn nghe ngươi nói đạo lý.”
Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Không muốn nghe đạo lý, vậy muốn nghe cái gì, tình thoại được không?”
Sở Uyên nghe vậy ngẩn ra, cảm thấy chính mình tựa hồ nghe sai cái gì rồi.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt mang ý cười nhìn hắn, dưới ánh nến, mặt mày tràn ngập ôn nhu.
Sau đó Tứ Hỉ công công liền nghe trong phòng 'loảng xoảng' một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt từ bên trong phòng bước ra, ngồi ở trên bậc thang ngắm trăng.
Tứ Hỉ công công dùng ánh mắt khá có thâm ý nhìn hắn.
Tính tình Hoàng thượng như vậy, không vội vàng được, không vội vàng được.
Ngày hôm sau vừa dùng cơm xong, Từ Chi Thu quả nhiên liền lén lén lút lút, ngồi lên xe ngựa ra khỏi thành.
Tuy nói có Hướng Liệt nhìn chằm chằm, bất quá Đoạn Bạch Nguyệt vẫn là một đường theo phía sau, ở dịch quán cũng không có chuyện gì làm, không bằng ra ngoài giải quyết vấn đề -- đỡ phải có người vì thế ngày đêm phiền lòng, không ngủ không nghỉ.
Xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành, Từ Chi Thu liền tự mình xuống dưới đi một đoạn đường, thất quải bát quải lên núi xuống dốc, cuối cùng mới đứng ở một chỗ bên dưới vách núi.
Nơi đó có hai nữ tử đang đứng đợi, Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại cũng nhìn quen mắt, đều là thị nữ Lam Cơ, còn ở trong rừng đoạt lấy Đoạn Dao.
Nhìn thấy Từ Chi Thu, một thị nữ trong đó cười nói: “Đại nhân quả thật là người rộng rãi.”
Từ Chi Thu lòng đau như cắt, cũng không có tâm tình trêu đùa nàng, chỉ là mạnh mẽ ném chìa khóa qua.
Thị nữ kia ngược lại cũng không giận, nhặt chìa khóa lên cắm vào cơ quan núi đá, một trận nổ mơ hồ ở bên dưới nền đất truyền đến, trên vách núi vốn mọc đầy dây leo, dĩ nhiên chậm rãi nứt ra một khe hở.
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng lắc đầu, quả thật là có cơ quan, ngay cả chỗ tàng trữ tài sản riêng cũng thiết kế tinh diệu như vậy.
Phía trên mặt trời sáng loáng, từ phương hướng của Đoạn Bạch Nguyệt nhìn sang, bên trong ánh sáng lộng lẫy chói lóa, nói là núi vàng núi bạc, cũng không tính là khoa trương.
Hướng Liệt cũng ở trong lòng chậc chậc, Từ lão gia thực sự là đáng thương, sợ là sắp mất con rồi. Loại tham pháp này, mười cái đầu cũng rơi không đủ.
Thị nữ vào động kiểm tra một vòng, cũng cực kỳ thoả mãn, nhìn Từ Chi Thu nói: “Sau lần này nơi này sẽ không liên quan đến đại nhân, đợi sau khi giáo chủ nhà ta lấy được đồ, thì sẽ trả lại chìa khóa cho đại nhân.”
“Tiền là ta cho, giáo chủ nhà ngươi đã đáp ứng chuyện của ta, tốt nhất là nên làm được!” Từ Chi Thu hung tợn nhổ bãi nước bọt.
“Đại nhân không cần lo lắng, Thiên Sát giáo ta trước giờ đã nói thì sẽ làm.” Thị nữ kia âm thanh giòn tan, Đoạn Bạch Nguyệt sau khi nghe âm thầm buồn cười, da mặt yêu nữ này ngược lại cũng dày ghê, Ma giáo cũng dám tự xưng nói lời giữ lời.
Từ Chi Thu liên tục thở dài, cũng không muốn nhiều lời nữa, quay người liền trở về nha phủ, Hướng Liệt cũng một đường đi theo, sợ sẽ có người nửa đường hạ sát hắn. Đoạn Bạch Nguyệt thì lại là theo chân hai thị nữ kia, trở về khách điếm Nhạn Hồi ở thành Đại Nhạn.
“Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ.” Thị nữ ở ngoài cửa nói, “Đồ đã lấy được.”
Trong phòng truyền đến cười khanh khách, Lam Cơ tự mình mở cửa: “Hai vị hộ pháp cực khổ rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong bóng tối kinh ngạc, lúc trước ngược lại là không nghĩ tới, Lam Cơ dĩ nhiên sẽ đích thân đến đây.
Chờ trở lại dịch quán, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Sở Uyên vừa mới nghe Hướng Liệt báo xong chuyện hôm nay, còn đang ở trong phòng uống trà.
“Hôm nay Vương gia đến hơi trễ.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói, “Ngay cả bữa tối Hoàng thượng vẫn chưa dùng, vẫn một mực chờ a.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, sau khi nói đa tạ, liền vươn tay đẩy cửa phòng ra.
Sở Uyên đặt ấm trà trong tay xuống: “Hôm nay đi đâu vậy?”
“Khách điếm Nhạn Hồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lam Cơ ở đó.”
“Giáo chủ Thiên Sát giáo?” Sở Uyên nói, “Vậy có thấy mộc si lão nhân, hay là lão nhân còn lại trong thiện đường không?”
“Tìm toàn bộ từ trên xuống dưới, tựa hồ không có.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Sở Uyên thở dài: “Cũng không biết người rốt cuộc bị giấu ở đây.”
“Nếu là nhốt không phải giết, thì nói rõ còn có tác dụng, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chậm rãi tìm là được.”
“Tìm thấy cả đống vàng rồi, ăn một bữa ngon ngon được không?” Đoạn Bạch Nguyệt đáy mắt thành khẩn.
“Đầu tiên vàng là của Từ Chi Thu, hôm nay là Thiên Sát giáo, có liên quan gì tới ngươi.” Sở Uyên ngữ điệu mang theo ý cười, vươn ngón tay gõ gõ mũi hắn, “Nhiều lắm là một bát mì, có muốn ăn không.”