Ôn Liễu Niên tới tìm Sở Uyên chỉ vì một việc, nói là ám tuyến phái đi Bạch Tượng quốc tra xét tình hình ở đó đã trở về rồi, trong thành không có nhiều biến động, dân chúng đều định vài ngày sau tới bờ biển nghênh tiếp Nạp Ngõa hồi cung. Niếp Viễn Sơn thì cáo ốm nằm trên giường, cũng luôn ở trong phủ Thừa tướng đóng cửa không ra ngoài, các quan viên còn lại thì làm những việc mình nên làm, cũng không thấy người của Sở Hạng xuất hiện.
” Đích xác là vậy.” Ôn Liễu Niên nói: ” Vi thần cũng cảm thấy có chút kì quái, nhưng không đoán ra được đối phương rốt cuộc muốn làm gì.” Đã đến lúc này rồi, ai cũng biết rõ Hoàng thượng tất nhiên sẽ không lên bờ, thậm chí căn bản là sẽ không tới gần Bạch Tượng quốc, trừ khi Sở Hạng có thể bố trí cơ quan ám khí chết người dưới đáy biển thì mới có thể giải thích được tất cả chuyện này, nhưng đó gần như là chuyện không có khả năng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Liễu Niên lại nói ra một suy đoán: ” Chẳng lẽ đối phương muốn đối phó không phải là Hoàng thượng, mà là những người hộ tống Nạp Ngõa trở về?”
” Trẫm nhiều nhất cũng chỉ phái ra hai nghìn tinh binh, mà khẩu vị của Sở Hạng cũng không phải chỉ có chừng đó.” Sở Uyên nói: ” Có tra được chuyện gì từ kẻ giả mạo Nạp Ngõa kia không?”
” Bẩm Hoàng thượng, hôm qua vi thần và Tây Nam Vương đã thẩm tra.” Ôn Liễu Niên nói: ” Hắn đích xác không phải là tâm phúc gì của Sở Hạng, bị bỏ đói ba ngày thì đã chiêu nhận tất cả, nhưng cũng không có được tin tức hữu dụng nào, chỉ là một quân cờ trong chuyện thế thân mà thôi.”
Diệp Cẩn bưng chén thuốc, từ ô cửa sổ nhìn vào trong phòng. Sở Uyên đi tới mở cửa: “Tìm trẫm có việc gì ư?”
” Ôn đại nhân cũng ở đây sao?” Diệp Cẩn nói: ” Ta nấu chút thuốc phòng bệnh cho người phải tiếp xúc với khí ẩm lâu, thừa dịp uống khi còn nóng mới có hiệu quả. Nếu đại nhân muốn thì tới phòng bếp đi, vẫn còn.”
” Ái khanh cũng lấy thuốc uống đi.” Sở Uyên nói: ” Quản hắn muốn giở trò gì, dù sao mấy ngày nữa là có thể nhìn thấy rồi, chỉ cần cẩn thận một chút là được.”
Ôn Liễu Niên nhận lệnh lui ra ngoài. Diệp Cẩn hỏi: ” Lại đang nói chuyện Sở Hạng sao?”
” Giả thần giả quỷ.” Sở Uyên nói: ” Bàn về làm chuyện xấu xa đen tối thì thật sự không ai có thể vượt qua được hắn.”
” Vừa rồi ta gặp Diệu Tâm đại sư.” Diệp Cẩn nhìn Sở Uyên uống thuốc: ” Hắn nói hắn muốn đích thân đưa Nạp Ngõa hồi cung.”
” Thật ư?” Sở Uyên đảo đảo nguyên liệu dùng để nấu thuốc trong chén: ” Nếu hắn muốn thì vậy cũng được.”
” Vị đại sư kia….” Diệp Cẩn châm chước tìm từ một chút, nhỏ giọng nói: ” Có phải là có chút lục căn bất tịnh hay không?”
Lục căn: trong Phật giáo đùng dể chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể và ý thức.
Lục căn bất tịnh: ý nói lục căn không tinh khiết thanh thuần như quy củ người xuất gia nên có.
Sở Uyên bất đắc dĩ trách cứ hắn: ” Hồ nháo, những lời này không được phép nói lung tung.”
” Ai hồ nháo chứ.” Diệp Cẩn nói: ” Mấy ngày trước hắn còn tới tìm ta, bảo ta khuyên ngươi mau chóng lập hậu nạp phi, còn nói Hoàng gia lẽ ra nên có thật nhiều con nối dòng, như vậy thì giang sơn mới có thể vĩnh viễn kiên cố. Còn quản rộng hơn cả phương trượng của Hộ Quốc Tự nữa, Đào Thái phó thì còn lâu mới đuổi kịp.”
Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ: ” Thật vậy sao?”
” Ta lừa ngươi làm chi.” Diệp Cẩn ù ù cạc cạc không hiểu gì: “Không phải hắn đã tới tìm ngươi trước rồi ư?” Vậy thì sao lại chạy tới tìm ta? Ta cũng không phải là một người dễ nói chuyện a, chẳng lẽ thật sự có người tin tưởng bảng xếp hạng hiền lương thục đức rách nát lưu truyền trong chốn giang hồ kia?
Sở Uyên nhíu mày.
” Mong ngóng thiên tử đại hôn như vậy, không lẽ ở quê nhà hắn cũng có một cữu cữu đang bị tống giam trong ngục?” Diệp Cẩn suy đoán.
Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Ngươi a.”
Diệp Cẩn bĩu môi: ” Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ta tới phòng bếp dọn dẹp một chút.”
Sở Uyên đưa chén rỗng trong tay cho Diệp Cẩn, tiếp tục suy nghĩ chuyện Diệu Tâm. Một lúc sau Đoạn Bạch Nguyệt trở về, thấy hắn đang ngồi bên bàn ngẩn người, vì vậy kề sát vào hỏi: ” Đang nghĩ về ta ư?”
Sở Uyên đáp: ” Đang nghĩ về Diệu Tâm.”
Đoạn Bạch Nguyệt : “….”
AI?
” Vừa rồi Tiểu Cẩn tới đây tìm ta.” Sở Uyên nói: ” Nghe nói mấy ngày trước Diệu Tâm đã tới tìm hắn, ngươi đoán xem là vì chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt úp mặt trên bàn, đưa hai tay lên, thong thả – kiên định – che lỗ tai.
” Hắn tìm Diệp Cốc chủ làm cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt nhấc bổng Sở Uyên lên ôm chặt vào lòng, giọng nói chua lét.
Sở Uyên nói: ” Hối thúc ta thành thân.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại có chút ngoài ý muốn: ” Cùng ta ư?” Đầu trọc sáng loáng đã được khai thông rồi sao??
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn, vậy thì cùng ai?
Sở Uyên nói: ” Cùng một lập luận với Đào đại nhân, lập hậu tuyển phi làm đầy hậu cung, sau đó vì hoàng gia khai chi tán diệp.”
Khai chi tán diệp: sinh cành tán lá, ý ở đây là sinh con đẻ cháu đó.
” Ăn no rửng mỡ sao? Liên quan gì đến hắn đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: ” Đám lão đầu chết tiệt trong triều kia làm thế ta còn hiểu được, nhưng hắn chỉ là một người xuất gia, vì sao còn muốn quản rộng như vậy?”
” Hắn không thích ngươi, lại muốn ta mau chóng thành thân.” Sở Uyên nhéo gương mặt Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: ” Cho nên nhất định là do Đào đại nhân dịch dung!”
…..
Sở Uyên bị hắn chọc giận nổi cáu, phất tay một cái đuổi người: “Được rồi được rồi, trẫm muốn yên tĩnh một chút, ngươi lui ra đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười ôm chặt hắn: ” Thấy ngươi mấy ngày nay đều mặt ủ mày chau, muốn đùa một chút cho vui cũng không được ư?”
” Vậy giờ nói chuyện chính sự.” Sở Uyên nói: ” Không cho phép ầm ĩ nữa.”
” Nói chuyện chính sự gì? Diệu Tâm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta cũng không đoán được hắn đang suy nghĩ gì, chỉ muốn để ngươi tránh xa hắn một chút, nhưng chưa chắc ngươi đã đồng ý.”
Sở Uyên giật một lọn tóc của Đoạn Bạch Nguyệt: ” Ngươi không thích hắn thật sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngay lập tức cáo trạng: ” Hắn cũng không thích ta, vì sao ta phải thích hắn?”
Sở Uyên xoa xoa gương mặt của hắn, kề sát vào hôn một cái.
” Sau này nếu ngươi muốn gặp hắn, ta cũng muốn đi theo!” Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội đòi tiện nghi, lại đem người ôm vào trong ngực, vừa hôn nhẹ vừa dụ dỗ: ” Có được hay không, hửm?”
Sở Uyên nhíu mày: ” Ngươi đi theo làm chi?”
Đoạn Bạch Nguyệt dùng cằm cọ cọ lên mặt hắn, giọng trầm thấp khàn khàn vô cùng quyến rũ, còn có vài phần đanh đá: ” Mặc kệ, ngươi phải nói “Được”.”
Sở Uyên bị hắn làm nhột, lại đẩy không ra, vì vậy đau đầu thỏa hiệp: ” Được được được, đáp ứng ngươi là được chứ gì.”
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt rất tốt, đắc ý dào dạt vòng tay ôm thắt lưng hắn. Loại cảm giác thị sủng mà kiêu này a, quả thực là vô cùng tốt!
Chẳng qua là mấy ngày sau đó Diệu Tâm cũng không tới tìm Sở Uyên nữa. Cho tới ngày cuối cùng trước thời gian ước định, lúc mọi người thương nghị hành động thì mới nói lại chuyện muốn tự mình dẫn quân hộ tống Nạp Ngõa hồi cung, sau đó đợi khi diệt sạch loạn đảng ở Bạch Tượng quốc rồi sẽ trở về.
” Ngày mai xem thử rốt cuộc Sở Hạng muốn làm gì đã.” Sở Uyên nói: ” Sau đó quyết định bước tiếp theo cũng không muộn.”
Diệu Tâm cúi đầu: ” Dạ!”
Một đêm này trôi qua rất yên ổn, đội thuyền vẫn đi đúng theo kế hoạch đã định, sáng sớm ngày hôm sau thì tới được hải vực thuộc lãnh địa Bạch Tượng quốc, từ xa xa đã thấy trên bờ biển cát vàng đứng đầy dân chúng, chen chúc đông nghìn nghịt.
” Sở Hoàng.” Người dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc quan phục, cung kính hành lễ, cũng không thấy bóng dáng Thừa tướng Niếp Viễn Sơn đâu.
Triệu Việt đứng trên đài cao nhìn khắp bờ biển một lúc lâu, cũng không phát hiện ra có gì dị thường, vì vậy nhảy xuống boong thuyền, nói: ” Không giống như có quan binh trà trộn vào, hầu hết đều là dân chúng.”
Sở Uyên gật đầu, sai người đi mời Nạp Ngõa ra, về phần Nạp Tây Thích thì tạm thời vẫn chưa được lộ diện. Diệu Tâm dẫn Nạp Ngõa lên một con thuyền nhỏ, hai người rời chiến thuyền chủ từ từ đi về phía bờ biển Bạch Tượng quốc.
Khoảng cách càng ngày càng gần, dân chúng cũng thấy rõ ràng, quốc chủ nhà mình vẫn chưa mất đi cánh tay thiếu đi cái chân nào, vẻ mặt cũng không có vẻ gì là đau đớn thống khổ, có lẽ cũng không bị đối xử thiệt thòi tệ hại, vì vậy đều quỳ xuống đất cúi đầu cung nghênh. Nạp Ngõa nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp một lượt, thấy các quan viên trong triều đều cung kính đứng chờ, trừ Niếp Viễn Sơn ra thì không thiếu bất kì ai, xung quanh cũng không thấy gương mặt xa lạ nào, giống như là tất cả đều cực kì bình thường, rồi lại thực sự rất không bình thường.
Diệu Tâm nắm chuỗi hạt tràng trong tay, vẻ mặt thản nhiên, trong mắt cũng không sóng không gió không dính bụi trần, đợi chiếc thuyền cập bến ổn định thì đưa Nạp Ngõa xuống thuyền.
Các tiểu cô nương quỳ trên mặt đất lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng kinh ngạc, sau đó mặt mày cũng đỏ lên, vị sư phụ tới từ Đại Sở này thật là đẹp mắt a.
” Quốc chủ.” Các đại thần vội vàng tới đón: ” Lần này khổ cực người rồi.”
Trong lòng Nạp Ngõa bây giờ là đủ loại cảm xúc đan xen, quay đầu lại nhìn về phía chiến thuyền của Đại Sở, chỉ thấy Sở Uyên đang đứng trên boong thuyền, cũng đang nhìn mình.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, trong lòng dân chúng đều thấp thỏm lo lâu, không biết chiếc thuyền ngoài xa kia có khi nào sẽ xông vào bờ chỉ sau một khắc nữa hay không?
Nạp Ngõa nắm tay phải đặt lên ngực, hơi khom mình hành lễ. Sở Uyên cười cười, đưa tay ra lệnh cho chiến thuyền Đại Sở rút lui về phía sau, như là muốn chuẩn bị rời đi. Dân chúng thấy vậy tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sau này Bạch Tượng quốc cũng có thể yên ổn mà sống giống như Xiêm Viễn quốc rồi. Nhưng mọi người còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã thấy mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, sau đó tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai.
Mùi thuốc nổ nồng nặc tràn ngập trong không khí, lòng Sở Uyên chợt căng thẳng, bước nhanh vài bước tới đầu thuyền, từ xa nhìn lại chỉ thấy trên bờ biển khói đặc cuồn cuộn bốc lên cao, tiếng nổ mạnh hòa với tiếng kêu gào thảm thiết của dân chúng, không bao lâu sau cả bãi cát vàng cũng bị nhuộm thành màu máu.
Diệu Tâm lập tức ôm lấy Nạp Ngõa, phi thân phóng qua màn khói xông thẳng ra ngoài khơi, lòng bàn chân giẫm lên mặt nước biển hướng về phía đội thuyền Sở quốc lao đi, vững vàng nhảy lên boong thuyền.
” Trên bờ đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên kinh hãi hỏi.
Diệu Tâm lắc đầu nhìn về phía Bạch Tượng quốc. Vụ nổ ngắn ngủi nhưng cực kì thảm thiết khốc liệt đã kết thúc, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng vang vọng trong không trung, có không ít thi thể không toàn vẹn nổi lơ lửng ngoài khơi, trên bờ cát cũng có vô số người đau đớn quằn quại, chỉ trong một cái chớp mắt, cảng biển đông nghìn nghịt những người là người đã biến thành chốn địa ngục Tu La.
Sở Uyên nhìn bờ biển nhuộm đỏ máu, nước biển bị máu tươi tràn ra nhanh chóng đổi thành màu đỏ thẫm u ám, bên tai còn có tiếng dân chúng khóc gào thảm thiết, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, lảo đảo lùi về sau hai bước.
” Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ lấy hắn.
Sở Uyên nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh: ” Không có việc gì, đi cứu người.”
” Đưa Hoàng thượng trở về khoang thuyền đi: ” Diệu Tâm trầm giọng nói: ” Đừng nhìn những cảnh này thêm nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm bàn tay lạnh lẽo như băng của Sở Uyên, hơi chút do dự nhưng rồi cũng mau chóng đưa hắn trở về khoang thuyền.
Diệp Cẩn vội vã gọi Thẩm Thiên Phong dẫn quân y lên bờ hỗ trợ, còn mình cũng quay đầu đi theo tới khoang thuyền, trong lòng vạn phần không hiểu, cảnh tượng này đúng là vô cùng thê thảm, nhưng Sở Uyên đã đông chinh tây chiến khắp nơi, tắm vô số máu tươi rồi mới ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia mà, vì sao vừa rồi ngay cả đứng mà cũng đứng không vững?
Thẩm Thiên Phong rút ra hai nghìn tinh binh, dẫn theo quân y lên bờ, sau khi kiểm tra khu vực xung quanh không thấy có gì dị thường nữa mới giúp những người may mắn còn sống trị thương ngay tại chỗ. Nạp Ngõa nặng nề ngã ngồi trên boong thuyền, thân thể cứng ngắc, nhìn từ xa chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc bằng gỗ, như là vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau khi tận mắt chứng kiến thảm kịch kinh hoàng nhất cuộc đời mình.
Đoạn Dao ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng không biết phải khuyên giải an ủi hắn như thế nào, chỉ hận kẻ chủ mưu phía sau màn này quá hung tàn, tự biết không cách nào đối đầu với Đại Sở được, cuối cùng lấy tính mạng của dân chúng vô tội ra chơi đùa cho hả giận.
” Không có việc gì.” Bên trong khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt Sở Uyên, nhẹ giọng nói: ” Đều giao cho ta, ngươi không được nghĩ tới nữa.”
“Ta không sao.” Sở Uyên nắm chặt ống tay áo hắn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Diệp Cẩn và Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ đành lấy thuốc an thần cho hắn uống trước, mong là có thể bình tĩnh lại được.
” Dừng chân.” Diệp Cẩn quyết đoán ngăn cản hắn, hỏi: ” Vừa rồi vì sao đại sư phải nói Tây Nam Vương đưa Hoàng thượng trở về khoang thuyền?”
Diệu Tâm đáp: ” Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, tất nhiên không thể nhìn mấy cảnh thảm khốc như vậy.”
Diệp Cẩn nói: ” Nếu đại sư không chịu nói thì cũng không cần bước vào.”
Diệu Tâm kiên định nói: ” Dù Cửu điện hạ hỏi thế nào đi nữa thì tiểu tăng cũng chỉ có thể trả lời một câu như vậy. Hiện tại Hoàng thượng bị ám ảnh quấn thân, cầu xin Cửu điện hạ đừng ngăn cản tiểu tăng nữa, chớ để kéo dài thời gian.”
Diệp Cẩn không hiểu: ” Ám ảnh gì?”
Diệu Tâm lắc đầu, vòng qua người hắn bước nhanh vào khoang thuyền.
Sở Uyên uống thuốc an thần xong, lúc này đã nặng nề ngủ say, Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn đặt lên giường, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho hắn, lại cúi đầu khẽ hôn lên khóe mắt ẩm ướt kia: ” Yên tâm ngủ đi.”
Giọng điệu rất nhẹ, cũng rất quen thuộc, ngón tay Sở Uyên khẽ run rẩy, hô hấp từ từ bình ổn trở lại, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay Đoạn Bạch Nguyệt không chịu buông ra.
Diệu Tâm đứng bên giường, ngón tay đè lên mạch đập của Sở Uyên. Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn thẳng hắn.
Một lát sau, Diệu Tâm rũ mí mắt nói: ” Long thể Hoàng thượng tạm thời không có việc gì. Chỉ là có chút chuyện, Tây Nam Vương không cần hỏi tiểu tăng, cũng không cần thiết phải hỏi Hoàng thượng, chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.”