- Vy Vy...mở cửa cho anh!
Nhìn sực nhớ ra nhìn đồng hồ đúng 8h tối....
- Vy Vy.....nghe anh nói không???
Chỉ còn 2 ngày bên anh...!không nên phí thời
gian....cô đứng dậy mở cánh cửa từ từ...cô cúi đầu xuống..
- Đã có chuyện gì với em? (anh nắm cằm cô).Tại sao môi em bị rướm máu? (anh nhìn
chau mày lại)
Đưa tay sờ môi cô...anh hôn nhẹ nhàng lên môi cô chỗ rướm máu đó...
- Đừng có im lặng, anh ghét phụ nữ yếu đuối!
- Nếu còn 2 ngày bên nhau, anh sẽ làm gì? (cô khóc)
- 2 ngày???
- Dạ....2 ngày bên nhau rồi xa nhau mãi mãi....
Cô và anh nhìn chăm chăm vào mắt nhau...anh chắc chắn cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra...sờ má cô đôi tay bỗng ấm áp kì lạ...
- Vậy thì bây giờ...chúng ta bỏ trốn thôi!
Đôi mắt cô long lanh nhìn anh, mắt buồn vô
tận...đẫm nước mắt nhưng không thể rơi thành dòng...cô không muốn anh thấy cô rơi lệ, cô khóc chỉ thể hiện sự yếu đuối trong cô mà thôi...chẳng phải anh yêu cô bởi cô có những điều mà cô gái khác không có? Mạnh mẽ bên anh dù phía chông gai bão tố?
- Làm sao chúng ta có thể bỏ trốn hả anh? Khi em là người thứ 3 xen vào cuộc tình này? Sao em có thể làm vậy? ( nói ra những lời này tim cô vỡ vụn thành 100 mảnh rồi)
Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay còn lại áp chặt vào má cô anh nói:
- Anh đưa tay nắm lấy tay em, là anh cần em...anh muốn em sống thật với con người em, sống thật với cảm giác em đang có với anh...(anh chạm nhẹ vào mắt cô)
- Em....( nghẹn đắng)
- Hãy cứ là em đi Vy Vy...bên anh em không cần phải gồng gánh gì cả...
Giờ cô mới khóc huhu như đứa con nít..anh ôm cô vào lòng...tay xoa tấm lưng mỏng manh yếu ớt như an ủi tất cả...như muốn nói: " có anh ở đây".Lời nói bây giờ có nhiều đến đâu cũng chẳng bằng cái ôm tình ái...
- Nếu thật sự như em nói, 2 ngày nữa xa nhau mãi mãi thì mình đi trốn đi em...chứ làm sao anh và em xa nhau được???
Càng nói càng đau, càng nói mới thấm tình cảm dành cho nhau, nhẹ nhàng thôi….làm sao xa nhau được?
- Em không biết thật sự mình làm vậy đúng hay sai...chỉ cho em đi Minh, nói em không làm sai cho em thanh thản đi, chứ sao em thấy đau quá vậy anh? ( lại khóc rồi)
- Anh yêu em vì em dám sống thật với cảm xúc của mình, yêu em nói yêu, ghét em nói ghét...đi với anh...để anh cho em biết em đúng hay sai!
Đang ôm anh đẩy nhẹ cô ra từ từ...
- Ngày mốt chúng ta đi Sin nha em...
- Đi Sin? Là ở đâu? ( cô không biết thật)
Singapore! Ngày mai anh sẽ lo thủ tục cho em!
- Đi trốn ở Singapore??? Anh đùa hả?
- Uhm...được không Vy Vy? Đi theo anh nhé?
Được không em?
Ánh mắt anh chân thành lắm, cô không nghĩ anh và cô sẽ bỏ trốn thật..cô cứ nghĩ là đùa...anh nói xong ôm cô..
- Em không cần lo gì cả, chỉ cần đi bên anh thôi!
anh bế cô lên lầu, tựa đầu vào ngực anh cô
như người mất hồn.
Lúc này cô cho phép mình tận hưởng hạnh phúc với những ngày còn lại.cô nghĩ rằng...có lẽ mình phải đi thật sao? Đi tìm kiếm nơi mình gọi là hạnh phúc, trốn chạy? Trốn chạy được bao nhiêu lâu? Liệu chúng ta có thể trốn cả đời không?
Liệu mọi người sẽ không tìm ra và liệu con tim có được bình an như mình mong muốn?...!cô chẳng yêu nữa,cô say trong men tình ái,cô lún sâu hơn cả bùn...cô cứ lẩm bẩm...
Tin được không? Tối đó là đêm đầu tiên cô và anh ở bên nhau mà mặc đồ ngủ không va chạm nhau, không hôn nhau, không sờ mó, không tỏ ra [email protected] muốn nhau...vì sao lại thế? Ngay cả bản thân cô cũng thế...giờ cô chỉ cần 1 cái ôm cũng đủ lắm rồi.anh ôm cô phía sau lưng, choàng tay qua ngực cô...cứ ôm như vậy cả 2 im lặng cảm nhận nhau qua từng hơi thở...đôi khi tình yêu không nhất thiết phải mãnh liệt, đôi khi tình yêu không nhất thiết phải vồ vập lấy nhau...chỉ cần trong những lúc yếu đuối hụt hẫng nhất ta vẫn nắm lấy đôi bàn tay nhau thật chặt...có lẽ cũng quá hạnh phúc rồi!
- Vy Vy em ngủ ngon! (anh nói...)
Tay vẫn đan xen bàn tay, 2 người chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay, không biết....
Sáng thức dậy, cô mắt nhắm mắt mở...cô thấy loáng thoáng bóng dáng chị giúp việc....
- Á....(cô la lên)
- Sao vậy cô?
- Trời...sao sáng nay chị lại ở đây? Sao mặc đồ trắng vậy?
- Tôi đang lau dọn mà, thiếu gia nói ngày mốt về Sin rồi...
- Về Sin??? (cô lẩm bẩm)
- Uhm...về Sin!
- Tại sao không phải đi Sin mà về Sin?
- Thiếu gia vốn dĩ ở Sin, ở đây đâu phải là nhà???
Trời...là sao??? Vốn dĩ ở Sin? cô bất ngờ ngồi
thẳng dậy!
- Vậy Khải Minh sống ở Sin là chủ yếu à chị? anh ấy về đây làm gì?
- Cô cứ từ từ khám phá, cô thấy thú vị không?
- .....
- Kể từ khi quen cô thiếu gia mới về đây thường xuyên, vẫn bay đều đều mà cô không biết thôi!
Cô như đang trong giấc mơ...sao người đàn ông ấy lại bí ẩn đến vậy? Cuộc sống anh thật ra nó như thế nào?cô càng lúc muốn bước vào đó...cô muốn biết cách anh sống, anh làm việc...phải chăng khi yêu con người ta như đi từ trang này sang trang khác, càng lật trang mới càng cuốn hút và chẳng bao giờ muốn dừng lại!
- Singapore mới chính là cuộc sống thực thụ của cậu ấy!
- Dạ...
- Tôi làm đồ ăn sáng rồi, cô xuống đi!
Cô vừa bước chân xuống sàn nhà thì chị giúp việc quay lại nói:
- Thiếu gia có nói chuẩn bị ít quần áo đồ đạc của cô để đi..
- Ủa sao chị biết?
- Đừng hỏi mấy câu vô dụng nữa, đồ tôi để góc tủ! Cô chỉ cần xách nó và đi!
Cô bị choáng ngợp hoàn toàn...anh dặn cô kể từ giờ phút này ở nhà không đi đâu, cũng không được lên quán...cô hỏi thì anh bảo thời điểm này cực kì nhạy cảm, cô có thể mất tích bất cứ lúc nào...cô gặng hỏi mà anh không nói lý do.
2 ngày đợi ở nhà để chuẩn bị bay đi Sin...cô như ngồi trên đống lửa, như ngàn cân treo sợi tóc...mắt cô nhìn tấm lịch? Nhìn đồng hồ trôi qua...cô đếm từng giây từng phút thời gian còn lại bên anh...Trình Tuyết Liên nói, cho cô 2 ngày để cô rời xa a...!không thì sẽ cho tất cả mọi người biết việc của cô cả ba mẹ cô..đầu cô đấu tranh rất nhiều.
Nếu đi thì chạy theo con tim mình...chạy theo tình yêu? Còn không đi thì phải RỜI XA KHẢI MINH...nghĩ đến cái việc rời xa đã thấy nghẹn ngào đau đớn rồi! Khổ thân!
Cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó...20/1 chỉ còn gần 1 tháng nữa là tết, 1 tháng nữa là ba mẹ anh và Tuyết Liên sẽ về..
Anh và cô đi ra sân bay để đi Sin...Sáng đó bay chuyến bay sớm nhất sắp hết ngày thứ 2...cô sống trong chuỗi ngày lo sợ! Lúc sắp lên máy bay anh có điện thoại
- Con chuẩn bị bay đây!
- Con biết rồi...
- Đợt này con về Sin 10 ngày!
Cô giật mình nhìn anh...
- 10 ngày??? (cô nhìn anh nói)
Anh nắm tay cô lại...cúp máy cô nói:
- 10 ngày, không được anh ơi...tất cả sẽ loạn mất!
- Em cứ xem những ngày sắp tới là những ngày cuối cùng bên anh đi, dành trọn vẹn cho anh, được không Vy Vy?
- Anh...nói vậy là sao? Vậy có nghĩa...
- Anh nói không rời xa, anh muốn em sống hết mình! Hiểu ý anh không?
Khải Minh nói làm cô suy nghĩ 2 hướng, 1 là nói để cô không nghĩ gì...hết mình bên Dũng những ngày ở Sin...hưởng thụ thật sự, 2 là...ở bên nhau vài hôm rồi phải xa nhau thật sự...nếu có như vậy thật thì cô còn gì để hối tiếc,cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh...nhìn anh cô cười nụ cười thật tươi...!máy bay cất cánh...CÔ VÀ ANH CHÍNH THỨC CHẠY TRỐN SANG ĐẤT NƯỚC SINGAPORE!.