Đệ Nhất Thi Thê

Chương 362 - Hiện thực (2)

Trước Sau

break
Mộ Nhất Phàm vừa nhìn thấy Triệu Vân Huyên, liền ngẩn người tại chỗ, đến khi lấy lại tinh thần liền thốt lên: “Triệu Vân Huyên.”

Nụ cười trên môi Triệu Vân Huyên không đổi mà đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, đột nhiên giơ tay lên véo tai Mộ Nhất Phàm, giận dữ nói: “Vừa gọi cái gì cơ?”

Mộ Nhất Phàm kêu oai oái: “Mẹ, mẹ, mẹ của con, đau, đau, đau quá, mẹ buông ra đi.”

Triệu Vân Huyên buông cái tai bị véo đến đỏ ửng ra: “Mẹ hỏi sao lâu lắm rồi mày không về? Con gái nhà người ta gả đi còn biết một tuần về thăm mẹ một lần, còn mày thì sao? Dọn ra ngoài một cái, nửa tháng trời vẫn không biết đường về nhà lấy một lần, càng ngày càng quá phận, gần một tháng rồi mẹ không được gặp mày.”

Mộ Nhất Phàm xoa xoa lỗ tai, oan ức nói: “Con, con nhớ lần trước con tới thăm mẹ, mẹ với bố đi du lịch, mãi hôm qua mới về.”

Lúc này Triệu Vân Huyên mới nhớ ra là vợ chồng họ quên mất nghĩa vụ làm cha mẹ mà vi vu bên ngoài du lịch suốt một thời gian dài không về gặp con, mất tự nhiên mà khẽ ho một tiếng: “Con trai yêu quý chưa ăn gì đâu nhỉ, chúng ta vào nhà ăn đi.”

Mộ Nhất Phàm hỏi trong vô thức: “Mẹ không bỏ độc vào đấy chứ?”

Triệu Vân Huyên tức giận nói: “Hạ độc chết mày thì mẹ được cái gì.”

“Mộ Nhất Hàng có thể thừa kế toàn bộ gia sản.”

Triệu Vân Huyên trợn trắng mắt: “Nó mới không thèm ấy, còn hận không để mẹ hạ độc chết nó, như vậy thì chẳng phải lo chuyện công ty nhà họ Mộ nữa, cả mày ấy, bao nhiêu tuổi đầu rồi còn không biết đường tới công ty đỡ đần anh mày.”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề.

Ban nãy anh có hơi “lậm” trong thế giới tiểu thuyết.

Nghĩ tới chuyện trong tiểu thuyết, ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối xuống, không biết sau khi chết người bạn đời của anh thế nào, có vì anh mà cứ mãi đau lòng tiếc thương không.

“Chào buổi sáng, mẹ.” Trên tầng vang lên một giọng nói êm ái.

Mộ Nhất Phàm nhìn lên tầng, bóng người xinh đẹp khiến anh không khỏi sửng sốt: “Dung.. khụ, chị.”

Mộ Nhất Tuyết ưu nhã bước xuống tầng, giơ tay lên véo véo mặt Mộ Nhất Phàm, đau lòng nói: “Em xem em kìa, ngày nào cũng thức đêm viết tiểu thuyết, quầng mắt đen thù lù thế này, lát nữa qua phòng chị lấy hai miếng dán bọng mắt mà dán vào, nghe chưa?”

“Vâng.”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm có chút gượng gạo khi Mộ Nhất Tuyết quan tâm tới mình.

Ngay sau đó, trên tầng truyền tới một giọng nói trầm trầm từ tính: “Mộc Mộc, về rồi đó à.”

Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn bóng người dong dỏng cao trên tầng, trong mắt hiện lên nỗi phức tạp: “Anh.”

Mộ Nhất Hàng đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, khẽ chau mày lại, nói toạc móng heo: “Không vui à?”

Trước đây mỗi lần Mộ Nhất Phàm thấy anh thì cũng đều bổ nhào tới, mà lúc này đây lại chỉ sững người tại chỗ, rõ là có vấn đề.

Mộ Nhất Phàm không thừa nhận: “Đâu có đâu.”

Mộ Nhất Hàng nheo mắt lại, không tin lời anh nói: “Hai hôm nữa bố với mẹ lại đi Ý du lịch, em có muốn đi cùng giải sầu không?”

Mộ Nhất Phàm chau mày, đang định từ chối, Mộ Nhất Tuyết đã nói: “Tháng này với tháng sau bố với mẹ không được đi du lịch.”

Triệu Vân Huyên thắc mắc: “Tại sao?”

Mộ Nhất Tuyết nở nụ cười xinh đẹp đầy tự tin: “Cuối tháng sau con với Bắc Thiên làm lễ cưới rồi.”

Nghe vậy, trái tim Mộ Nhất Phàm liền nhói lên, nghĩ tới Chiến Bắc Thiên bây giờ không phải người bạn đời của mình, liền cười nói: “Chúc mừng chị, cuối cùng cũng có thể kết hôn với người mình thích.”



Mộ Nhất Hàng chau mày: “Em và Bắc Thiên cưới nhau á?”

“Thật á?” Triệu Vân Huyên mừng rỡ nhìn con gái: “Con và Bắc Thiên cưới nhau thật à?”

“Vâng ạ.”

“Hai đứa quyết định từ khi nào vậy, sao mẹ lại không biết? Vậy mẹ phải tranh thủ thời gian đi liệt kê danh sách bạn thân để mời mới được.”

“Mẹ, đừng vội, trước mắt mẹ chọn cho con mấy bộ lễ phục đẹp đẹp đi, phải rồi, con có mang mấy quyển ảnh chụp áo cưới từ công ty Kỳ Hạ về, đi, mình ra ghế sofa xem.”

Mộ Nhất Tuyết ôm lấy cánh tay Triệu Vân Huyên, kéo mẹ ra ghế sofa.

Mộ Nhất Hàng nhìn Mộ Nhất Phàm cười đầy gượng gạo, càng chau mày chặt hơn, xoa xoa đầu Mộ Nhất Phàm: “Đêm nay ở lại nhà đi, nghe chưa?”

“Vâng.” Mộ Nhất Phàm nhìn lên trên tầng: “Anh, chị dâu với Khả Khả đâu rồi?”

Chị dâu mà anh nói là vợ của Mộ Nhất Hàng, Liễu San, còn Khả Khả là con gái của họ, đương nhiên, lúc Mộ Nhất Hàng và Liễu San yêu nhau, Liễu San cũng từng ăn không ít giấm của Mộ Nhất Phàm.

Bởi mỗi lần họ hẹn hò, Mộ Nhất Phàm cũng đều tò tò đi theo làm bóng đèn sáng chói, hơn nữa, dù ăn gì xem phim gì, Mộ Nhất Hàng cũng đều hỏi ý kiến của Mộ Nhất Phàm trước tiên, cho nên khi đó bọn họ hẹn hò xem không ít phim hoạt hình, cũng toàn đến những khu vui chơi.

Còn sau khi sinh con xong, Liễu San cũng phải ăn giấm của Mộ Nhất Phàm, bởi vì Mộ Nhất Hàng đối xử với con còn không tốt bằng một nửa với Mộ Nhất Phàm.

Thế nhưng cũng là chuyện đương nhiên, ai bảo sau khi Triệu Vân Huyên sinh con xong, liền quăng Mộ Nhất Phàm cho con trai cả Mộ Nhất Hàng chứ.

Mộ Nhất Hàng một tay dọn phân một tay dọn nước tiểu mà nuôi Mộ Nhất Phàm lớn nên người, ngoài lúc đến trường học ra, gần như lúc nào cũng dẫn theo bên cạnh, coi như con trai mình, nên đến khi sinh con gái đầu lòng, con gái Khả Khả đều đã có Liễu San chăm, hiển nhiên không thể giống như Mộ Nhất Phàm.

Đương nhiên, Liễu San cũng chỉ nói ghen ngoài miệng vậy thôi, chứ thương yêu Mộ Nhất Phàm so với Mộ Nhất Hàng chỉ hơn chứ không có kém.

“Chị em với Khả Khả đang ở nhà ngoại rồi, phải hai hôm nữa mới về.” Mộ Nhất Hàng nhìn đồng hồ treo trên tường: “Công ty còn có việc, không nói chuyện nhiều với em được.”

“Anh, anh không ăn sáng à.”

“Thôi khỏi.”

Mộ Nhất Hàng vội chào mấy người Triệu Vân Huyên rồi rời khỏi Mộ gia.

Mộ Nhất Phàm không muốn nghe Mộ Nhất Tuyết nói tới chuyện kết hôn, bước nhanh lên tầng, quay trở về căn phòng thuộc về anh.

Căn phòng của anh được bày trí rất đặc biệt, cũng vô cùng rộng rãi, dường như chiếm phần lớn diện tích của biệt thự, hơn nữa, không những dùng để ngủ, mà còn có rất nhiều đồ giải trí khác.

Ngoài ra, trên tường còn treo rất nhiều ảnh chụp, ngoài anh và người nhà, nhiều nhất là ảnh chụp của anh cùng Bắc Thiên, mà bức nào anh cũng cười đến vô cùng rạng rỡ.

Mộ Nhất Phàm lặng lẽ nhìn bức hình trước mặt, thất thần lâu thật lâu, đó là bức anh và Chiến Bắc Thiên tới câu lạc bộ bắn súng tập bắn, trong ảnh họ đều mặc trang phục dã chiến, còn đi giày quân nhân, đầu đội mũ, rất giống dáng vẻ của một quân nhân.

Cũng bởi vì như vậy, khiến anh nghĩ tới Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết.

Anh không khỏi cong môi cười, trong nụ cười ngọt ngào lại có một chút ưu buồn.

Không biết anh đứng trước ảnh chụp bao lâu, đột nhiên cửa phòng có người gõ.

Mộ Nhất Phàm thu hồi ánh mắt, nhạt giọng nói: “Hôm nay con không ăn sáng đâu.”

“Mộc Mộc, là anh đây.” Ngoài cửa lại vang lên giọng của Chiến Bắc Thiên.

Mộ Nhất Phàm giật mình, rảo bước tới cửa, thế nhưng, không lập tức mở ra ngay.



Chiến Bắc Thiên ở bên ngoài đợi mãi mà không thấy Mộ Nhất Phàm đáp lại, ánh mắt tối xuống, đưa tay đặt lên cửa, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên mặt cửa, thể như vuốt ve má người mình yêu, động tác hết sức dịu dàng.

“Xin lỗi, tối hôm qua anh uống say, anh…” Hắn cụp mi mắt, hít sâu một hơi, dường như dùng hết sức lực trong người, mới nói hết câu phía sau ra: “Coi em thành chị gái em, cho nên, mong em có thể tha thứ cho hành vi thất lễ của anh tối qua.”

Câu nói này khiến trái tim Mộ Nhất Phàm quặn đau.

Anh vội vàng ôm ngực đang đau đớn mãnh liệt, không ngừng nhỏ giọng an ủi mình: “Đây không phải Bắc Thiên của mày, đây không phải Bắc Thiên của mày.”

Chiến Bắc Thiên không nghe thấy tiếng động bên trong, chợt nắm chặt bàn tay, giọng khàn khàn: “Anh đi đây, điện thoại của em anh để ngoài cửa phòng.”

Mộ Nhất Phàm nghe tiếng bước chân rời đi, nhất thời mất hết sức lực, cả người trượt xuống đất, gương mặt mờ mịt, không biết nên làm gì thì mới tốt.

Anh rất sợ chuyện anh xuyên vào tiểu thuyết chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ nhắc nhở rằng anh thích người trúc mã của mình, nếu thật sự như vậy, vậy anh cứ giấu mãi tình yêu này trong lòng sao? Cứ trơ mắt nhìn Chiến Bắc Thiên và chị mình kết hôn sao?

Không, đương nhiên không thể được, anh không thể chắp tay trao người mình yêu cho người khác, dù đối phương có không thích anh, anh cũng không làm được.

Thế nhưng, nếu như anh chạy đi theo đuổi Chiến Bắc Thiên, vậy nhỡ chuyện xuyên vào tiểu thuyết là sự thật, vậy chẳng phải là anh có lỗi với Chiến Bắc Thiên đã vì anh mà đau lòng khổ sở trong tiểu thuyết hay sao.

Cho nên, trong lòng anh lúc này rất mâu thuẫn, không biết nên làm gì thì mới tốt.

Lúc này, điện thoại ở ngoài cửa đổ chuông.

Mộ Nhất Phàm do dự một lúc, mới mở cửa phòng cầm điện thoại lên, thấy là Thẩm Khâm Dương gọi tới, vội bắt máy.

“Mộc Mộc, không phải tiểu thuyết của ông hôm qua kết thúc rồi sao? Sao không thấy ông gọi tôi với Tử Duyệt đi hẹn hò?”

“Tử Duyệt?” Mộ Nhất Phàm hơi sửng sốt, nghĩ tới Trang Tử Duyệt trong tiểu thuyết, liền vội vàng hỏi: “Tử Duyệt, cậu ấy có ổn không?”

“Ổng là đại thiếu gia, ăn ngon mặc đẹp, có gì mà không ổn? Tui nói sao ông chỉ biết quan tâm tới ổng, sao không quan tâm gì tới tui?”

Mộ Nhất Phàm trêu chọc anh ta: “Chẳng phải ông cũng là đại thiếu gia, ăn ngon mặc đẹp hay sao, có gì mà bất ổn chứ, hôm nay tôi đang rảnh, giờ hai người có muốn ra ngoài ngồi một chút không?”

“Giờ luôn á?” Thẩm Khâm Dương nhìn đồng hồ đã sắp tới chín giờ: “Trưa nay đi, gặp nhau ở chỗ cũ nhé, ok không?”

“Cứ như vậy đi.”

Mộ Nhất Phàm cúp máy, nhìn màn hình di động là ảnh anh chụp chung cùng Chiến Bắc Thiên, khẽ giật mình, muốn đổi bức ảnh khác, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, hơn nữa, trong điện thoại chủ yếu là ảnh của anh với Chiến Bắc Thiên, đột nhiên anh cảm thấy hai người trước đây giống như đôi tình nhân, không có việc gì làm là lại lấy máy ra chụp chung.

Anh cất điện thoại vào túi, đi xuống tầng, xin phép ra ngoài với mọi người đang ngồi ăn sáng.

Triệu Vân Huyên lắc đầu thở dài: “Cái thằng bé này, sao vừa về đã lại chạy ra ngoài rồi.”

Mộ Nhất Tuyết nhìn chiếc xe lái đi qua cửa sổ, cười cười: “Mẹ, hôm qua thằng bé nó vừa viết xong tiểu thuyết, giờ chắc đi tìm bạn bè tụ tập rồi.”

Mộ Duyệt Thành chau mày: “Nếu viết xong tiểu thuyết rồi, thì nên tới công ty nhà ta giúp Nhất Hàng quản lý công ty, hơn nữa, nó cũng lớn rồi, nên tìm đối tượng để kết hôn, chứ dựa vào chút tiền viết tiểu thuyết như vậy, sao đủ để nuôi cả gia đình.”

Mộ Nhất Tuyết gắp một cái quẩy sang cho Mộ Duyệt Thành: “Bố, bố không phải lo cho nó đâu, nói không chừng sau này người ta nuôi nó ấy.”

Mộ Duyệt Thành khẽ cười: “Nếu sau này có ai chịu nuôi nó, bố lập tức đóng gói Mộc Mộc gửi qua.”

Mộ Nhất Tuyết cười: “Chỉ sợ đến lúc ấy bố lại không nỡ.”

Triệu Vân Huyên cười nói: “Giờ mẹ cũng coi nó như đứa con trai phải gả đi.”

Mộ Nhất Tuyết cười mà không nói.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc