Đệ Nhất Thi Thê

Chương 104 - Bảo ông ấy chuẩn bị tốt tâm lý

Trước Sau

break
Mộ Nhất Phàm vội rút tay về, tiện thể lấy tinh thạch trong túi Chiến Bắc Thiên ra.

Anh nhìn tinh thạch lấp lánh đủ sắc màu, không thể tin mình có thể dễ dàng lấy tinh thạch từ trong tay Chiến Bắc Thiên.

Mộ Nhất Phàm nhìn nhìn Chiến Bắc Thiên ở trước mặt, vịn tay ghế ngồi dậy, dùng giọng xác nhận hỏi, “Anh đưa tinh thạch cho tôi thật à?”

“……….” Chiến Bắc Thiên mím môi liếc nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Anh đưa cho tôi rồi, không phải là muốn nhân lúc tôi đang hút năng lượng trong tinh thạch, sau đó.. cho một đòn trí mạng đấy chứ? Như thế sẽ tiêu đời luôn đấy.”

Chiến Bắc Thiên: “….”

“Không thì là cái gì? Anh cho tôi dễ dàng như vậy, tôi lo lắm.”

Khóe miệng Chiến Bắc Thiên giật một cái: “……..”

“Anh nói thật đi, anh không nói gì chắc chắn, lúc nào tôi cũng sẽ bứt rứt lo nghĩ không biết liệu anh có chạy tới hại mình hay không.”

Chiến Bắc Thiên: “………..”

“Anh….”

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên xoay người, thẳng tay cướp tinh thạch trong tay Mộ Nhất Phàm về.

Mộ Nhất Phàm sửng sốt, tinh thạch bị lấy đi rồi.

Anh liền lấy lại tinh thần, gào lên một tiếng, cuống cuồng nhào tới chỗ Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, anh đã đưa tinh thạch cho tôi rồi, đâu thể đòi lại được, anh không được nói lời mà không giữ lời~~~~~~”

Mộ Nhất Phàm ra sức vùng vẫy cái tay, muốn lấy tinh thạch về.

Chiến Bắc Thiên tránh trái né phải, nhanh chóng tránh được bàn tay nhào tới, cầm tinh thạch, vươn tay ra ngoài cửa sổ.

Mộ Nhất Phàm thấy thế, thiếu điều quỳ xuống mà cầu xin nói: “Đại ca ơi đại ca à, em sai rồi, em nhận sai rồi vẫn chưa được sao? Em biết mình không nên nghi ngờ lòng tốt của anh, không nên nghi ngờ người quân nhân trung với đảng hiếu với dân như anh.”

Khóe miệng Chiến Bắc Thiên nhếch lên một cái, trong mắt hiện lên ý cười, nhận ra trêu chàng trai này rất thú vị.

Hắn thu tay về.

Mộ Nhất Phàm liền nhào lên, không may đụng mạnh vào cánh tay đang giữ vô lăng của Chiến Bắc Thiên.

Vô lăng xoay một cái, nhất thời xe bị quay ngoặt.

Chiến Bắc Thiên biến sắc, liếc mắt nhìn xe sắp đụng vào phía trước, vội ôm chặt người trong lòng, nhanh chóng đạp chân phanh.

Ngay sau đó, rầm một tiếng, xe không nặng không nhẹ đụng phải một chiếc xe khác.

Mộ Nhất Phàm chột dạ nhìn gương mặt lạnh tanh của Chiến Bắc Thiên: “Không phải tôi cố ý đâu.”

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ trong tòa nhà vang ra, sau đó, một đội quân hơn trăm người từ trong tòa nhà chạy ra đường cái.

Bọn họ mặc quân trang màu xanh lam, tay cầm súng tiểu liên, vừa chạy ra khỏi tòa nhà đã lập tức giơ súng nhằm về bốn phía.

Mộ Nhất Phàm liền đoạt lấy tinh thạch trong tay hắn, ngồi dậy nhìn: “Quân nhân kìa, anh mau ra xem một chút đi.”

“………..” Chiến Bắc Thiên đỡ anh ngồi dậy, mở cửa xe đi ra.

Nhóm quân nhân kia nghe thấy tiếng, vội xoay người chĩa súng về nơi phát ra tiếng động.

“Là người hay là tang thi?”

Một người trong tòa nhà hỏi, sau đó, có một người cầm súng lục đi ra.

Chiến Bắc Thiên thấy có một sĩ quan cấp cao từ trong tòa nhà đi ra, nhíu mày lại, nhạt giọng nói: “Trung tá Phạm.”

Phạm Kinh Long trông thấy chàng trai anh tuấn lạnh lùng đứng phía trước chiếc xe lụp xụp gọi chức vị quân đội của mình, ngẩn người, nhìn kỹ lại, lập tức nhận ra đối phương: “Chiến thiếu tướng.”



“Ừ.”

Phạm Kinh Long ngạc nhiên đi về phía Chiến Bắc Thiên: “Trời ạ, không ngờ có thể gặp anh ở chỗ này, anh có biết, Chiến lão quân ủy phó thác cho tôi tới thành G, dặn đi dặn lại, bảo khi nào tôi gặp anh, muốn anh quay trở về thành B ngay lập tức.”

Mi tâm Chiến Bắc Thiên chau lại: “Về thành B? Có phải ở thành B xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có, chỉ là sau khi đại dịch tang thi bùng phát, Chiến lão quân ủy không nhận được tin tức gì của anh, vô cùng lo lắng, cho nên, lúc quân đội phái các đoàn đi thiêu hủy thi thể, liền phân phó cho một vài cấp dưới, để khi nào họ gặp anh, liền bảo anh nhanh quay về thành B một chút, đến khi ấy ông mới yên tâm được.”

Phạm Kinh Long nói tới đây, cười nói: “Ai mà chẳng biết, Chiến lão quân ủy thương người cháu này nhất, nếu anh xảy ra chuyện gì, Chiến lão quân ủy sẽ rất đau buồn.”

Chiến Bắc Thiên nhớ tới ông nội yêu thương mình từ nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng nhất thời dịu đi nhiều: “Tạm thời tôi không muốn quay về thành B, sau khi anh về, giúp tôi báo một tiếng bình an với ông nội là được rồi, nói một thời gian nữa tôi sẽ về.” Chiến Bắc Thiên nói tới đây liền đổi đề tài: “Mọi người ở đây làm gì?”

Phạm Kinh Long quay đầu nhìn đội của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Bọn tôi đang thu thập vật tư, giờ vật tư vô cùng khan hiếm, nếu người trong quân đội không đi ra tìm vật tư về, những người trong khu an toàn sẽ không có gì để ăn.”

Chiến Bắc Thiên nói một cách đơn giản: “Bảo người trong khu an toàn tự ra tìm vật tư đi.”

Phạm Kinh Long cười nhạt: “Để họ đi tìm vật tư? Có thể sao? Nhưng mà, quân đội cũng không thể nuôi họ cả đời, để họ đi tìm vật tư cũng là chuyện không sớm thì muộn thôi.”

Anh ta nhìn quanh một lúc: “Chiến thiếu tướng, đây không phải chỗ nói chuyện, anh muốn đi đâu, tôi đưa anh quay về.”

“Không cần, tìm cho tôi một chiếc xe là được rồi, chỗ tôi cách hơi xa nơi này.”

Phạm Kinh Long cười nói: “Muốn xe thì ở đây có nhiều lắm, anh cứ chọn bừa một chiếc đi, tôi bảo lính đưa khóa cho anh.”

Chiến Bắc Thiên khom người, gọi người ở trong xe: “Ra đi.”

Mộ Nhất Phàm vội vã chui ra khỏi xe, ngượng ngùng gật đầu với Phạm Kinh Long.

Phạm Kinh Long không ngờ trong xe lại còn có người khác, không khỏi đưa mắt nhìn theo, ngay cả đứa bé nằm trong lòng cũng phải nhìn mấy cái.

Nhưng anh ta vừa nhìn liền sửng sốt, anh ta phát hiện đứa bé kia rất giống Chiến Bắc Thiên, nếu nói thằng bé không có quan hệ gì với Chiến Bắc Thiên, anh ta không tin.

Thế nhưng, anh ta chưa từng nghe tới chuyện Chiến Bắc Thiên đã kết hôn, càng chưa từng nghe Chiến Bắc Thiên có con với người phụ nữ khác.

Hơn nữa, nếu Chiến Bắc Thiên có con, Chiến lão quân ủy đã sớm loan tin này đi khắp thành B, đưa đứa chắt đi khoe khắp nơi rồi.

Phạm Kinh Long thật sự không nén nổi tò mò, thử thăm dò: “Chiến Bắc Thiên, đứa bé này là con anh sao?”

Mộ Nhất Phàm nghe nói vậy, trong lòng cảm thấy kì kì, dù sao thì đứa bé này cũng từ trong bụng anh chui ra.

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn Mộ Kình Thiên: “Ừ.”

Sau đó nghĩ tới cái gì đó, lại nói: “Ông nội vẫn chưa biết chuyện này.”

Phạm Kinh Long cười ha ha một tiếng: “Nếu Chiến lão quân ủy biết đột nhiên mình có chắt, sẽ vui lắm cho mà xem.”

Chiến Bắc Thiên nói đầy ý vị sâu xa: “Anh quay về nói với ông tôi một tiếng, bảo ông chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Chắc chắn, chắc chắn rồi.”

Chiến Bắc Thiên cũng không nhiều lời, chọn đại một chiếc xe, để lính đưa chìa khóa cho mình, sau đó, lái xe đưa Mộ Nhất Phàm rời khỏi thành G, tăng tốc về nơi đội ngũ của hắn đang tạm dừng chân.

Lần này, Mộ Nhất Phàm không dám làm loạn nữa, cũng không có ý định bắt chuyện với Chiến Bắc Thiên, nếu như lại xảy ra tai nạn xe cộ, sẽ không được may mắn như trước nữa.

Hơn tám giờ sau, Mộ Nhất Phàm mới nhận ra Mộ Kình Thiên có vẻ bất ổn, liền lo lắng nói: “Bắc Thiên, Kình Thiên vẫn chưa tỉnh dậy, liệu có gặp vấn đề gì hay không.”

Trước đó xảy ra động tĩnh lớn như vậy, bé con vẫn không tỉnh lại, ngay cả hơn tám giờ xe chạy, cũng không thấy bé con mở mắt ra, nếu không phải bé con vẫn còn đang thở, có lẽ anh đã nghĩ đứa bé xảy ra chuyện gì rồi.

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn anh, an ủi nói: “Cậu đừng lo lắng, thằng bé không phải đứa bé bình thường, cơ thể không dễ sinh bệnh như vậy, tôi hỏi này, trước đó thằng bé có sử dụng dị năng gì không?”

“Dị năng?” Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn hắn.

Chiến Bắc Thiên mím môi không lên tiếng.



Mộ Nhất Phàm hồi tưởng lại chuyện trong mấy ngày nay: “Chỉ trong một, hai giây mà đột nhiên xuất hiện ở một nơi cách đấy năm mươi mét, có tính là dị năng hay không?”

Anh nghĩ đứa bé chỉ dùng dị năng, mới có thể đột nhiên xuất hiện ở một nơi cách đấy năm mươi mét, đứng trước mặt tang thi cao cấp.

“Tính, thằng bé mới sinh ra được mấy ngày, hiển nhiên cơ thể không chịu được dị năng cường đại, giờ thằng bé ngủ say không tỉnh, là bởi nó mệt mỏi, đợi nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ tự nhiên tỉnh lại thôi.” Chiến Bắc Thiên giải thích.

Mộ Nhất Phàm thở phào một hơi, nghĩ tới vì cứu anh nên bé con mới sử dụng dị năng, trong lòng vừa vui vừa thương xót.

Chẳng trách sau đó bé con không nói gì, mãi tới khi Chiến Bắc Thiên xuất hiện, mới nói được ba câu, sau đó liền ngủ say.

Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của bé con, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi bé.

Đến tận hai giờ đêm, xe mới lái vào trong một thôn nhỏ, đèn pha lớn trước đầu xe khiến đội tuần tra trong thôn nhanh chóng chú ý tới.

Bọn họ thấy có xe lái vào thôn, vội cho một đội đi qua nhìn, thấy Chiến Bắc Thiên đã trở về, hưng phấn mà nói với mọi người ở phía sau rào chắn: “Là thiếu tướng về, là thiếu tướng quay về.”

Nghe xong câu này, lính giữ cửa trong thôn vui vẻ reo hò.

Chiến Bắc Thiên lái xe vào thôn, vừa dừng lại, lập tức có ba người từ trong nhà chạy ra đón.

“Lão đại, lão đại, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Hướng Quốc và Lục Lâm nhìn thấy Chiến Bắc Thiên từ trên xe bước xuống, vui vẻ khỏi bàn, trước đó, họ lo lắng chẳng ngủ được.

Tuy biết lão đại là một người làm việc có chừng có mực, thế nhưng, tới thành G chìm trong khói lửa đạn bom tìm người, đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cho nên, sao họ có thể an tâm được.

Chiến Bắc Thiên từ trên xe bước xuống: “Sau khi tôi đi, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Hướng Quốc cười nói: “Không có chuyện gì ạ, đến tang thi cũng không thấy bóng, ở đây vô cùng an bình.”

Lúc này, Mộ Nhất Phàm từ trong xe đi ra.

Trịnh Quốc Tông vừa đi ra liền thấy Mộ Nhất Phàm an toàn trở về, vui vẻ đón lấy bé con trong lòng anh, quan tâm hỏi: “Mộc Mộc, cậu không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Không sao ạ.”

Hướng Quốc hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh ta bị làm sao thì cũng là tự anh ta rước lấy, biết rõ quân đội sẽ ném bom xuống thành G, còn mang bé con theo chạy loạn khắp nơi. Nếu anh muốn đi thì cứ nói thẳng một tiếng là được rồi, bọn tôi cũng không ngăn anh, sao phải lén lén lút lút ôm bé con chạy đi, hại lão đại phải mạo hiểm đi tìm anh, nếu lão đại gặp chuyện gì, tôi sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho anh!”

“Hướng Quốc, đừng nói nữa.” Lục Lâm nhắc nhở.

Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm đầy áy náy: “Thật sự xin lỗi mọi người, khiến mọi người phải lo lắng rồi.”

Hướng Quốc hừ một tiếng: “Ai thèm lo lắng cho anh.”

Trịnh Quốc Tông vội nói: “Muộn thế này rồi, thôi đừng đứng đây buôn chuyện nữa, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Vừa vào nhà Chiến Bắc Thiên đã nói với Mộ Nhất Phàm: “Cậu với bác sĩ Trịnh lên tầng nghỉ ngơi trước, tôi còn có chuyện muốn nói với đám Lục Lâm.”

Mộ Nhất Phàm gật đầu, cùng Trịnh Quốc Tông lên tầng hai.

Trịnh Quốc Tông dẫn anh vào một gian phòng ở cuối hành lang: “Đây là phòng của cậu và Chiến thiếu tướng, thiếu tướng nói trước mắt chúng ta ở đây nửa tháng, rồi sau đó đi về phía Bắc.”

Ông đẩy cửa đi vào, đặt bé con xuống giường, đắp kín chăn cho bé con, vội hỏi: “Mộc Mộc, cậu có gặp Gia Minh không?”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Cháu không gặp được Gia Minh, lúc cháu tới nhà chú, Gia Minh không ở nhà, nhưng cháu có viết thư để lại cho cậu ấy, nếu cậu ấy về nhà, nhất định sẽ đọc được bức thư của cháu. Lang băm à, chú đừng lo, Gia Minh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nói không chừng sau khi nghe được tin phóng thanh của quân đội, cậu ấy đã rời thành G trước rồi.”

Trịnh Quốc Tông cau mày tỏ vẻ lo lắng.

Mộ Nhất Phàm đổi đề tài: “Lang băm, Chiến Bắc Thiên phát hiện cháu bỏ đi từ khi nào?”

Nói đến đây, Trịnh Quốc Tông liền giận dữ cốc đầu anh một cái: “Nếu không phải tôi biết cậu có chuyện quan trọng phải đi làm, thì tôi cũng muốn mắng cậu một trận rồi, cậu có biết không hả, sau khi cậu lén lút trốn đi, cậu ta nóng ruột tới cỡ nào. Đương nhiên, cậu ta không thể thể hiện hết tâm sự ra ngoài mặt, nhưng từ bộ dạng đứng ngồi không yên của cậu ta, tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu ta lo lắng cho cậu tới cỡ nào. Nhưng mà, cả đội đang đợi cậu ấy bố trí, cho nên sau khi cậu ấy đưa mọi người tới đây, an bài ổn thỏa xong, liền vội vội vàng vàng chạy xe về thành G tìm cậu, không ngủ không nghỉ một chút nào, tôi cũng không biết ngoài để ý tới cậu ra thì còn lý do gì để làm như vậy nữa, cậu nghĩ người như cậu ấy sẽ đối xử với kẻ thù như vậy sao?”

Sau khi Mộ Nhất Phàm nghe xong, im lặng hồi lâu không nói gì.M: Chẳng là có lúc thì tác giả viết là tinh thạch – jingshi, có lúc thì tác giả lại viết là tinh hạch – jinghe nha mọi người ;v;

Nhưng để cho đồng bộ thì mình sẽ sửa lại tất cả thành tinh thạch luôn, vì như vậy cũng hợp với cách miêu tả của tác giả.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc