Mộ Hạo Phong không phải là người thích uống rượu nên tửu lượng không được tốt cho lắm.
Sau khi bị Đàm Kiệt chuốc hết hai chai rượu vang, khi anh ta quay trở lại, bước chân của anh ta đã lắc lư rồi.
"Sao lại thế này? Tại sao lại để anh ấy uống thành như thế này?" Cố Cơ Uyển tới nơi này được hai năm rồi nhưng chưa từng thấy Mộ Hạo Phong say.
"Tôi không biết nữa, có lẽ là vì vui mừng khi gặp tôi nên vô tình uống quá nhiều."
Đàm Kiệt cười hơi gượng, anh ta nói dối vân tệ như vậy.
"Chà, dù sao tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại rất hào hứng khi gặp tôi, tôi ... Tôi hơi mệt, Cơ Uyển, tôi ngủ trong phòng Hạo Phong, cô hãy chăm sóc tốt cho Hạo Phong nhé."
"Đúng rồi, tôi giúp cô dìu anh ta vào."
Mộ Hạo Phong thật ra không phải hoàn toàn say, bước chân không vững, nhưng ít nhất anh ta vẫn còn có chút tỉnh táo.
Được Đàm Kiệt đỡ, anh ta vẫn tránh né theo bản năng, muốn anh ta dùng cách thức như vậy để đối xử với Cơ Uyển, anh ta không quen.
Tuy nhiên, những lời của Đàm Kiệt vẫn lởn vởn trong tâm trí anh ta.
Hai năm rồi, anh ta không chủ động, chẳng lẽ, thật sự một người phụ nữ chủ động sao?
Người ta nói, thời gian có thể làm phai nhòa hết thảy, có lẽ, Cơ Uyển đã không còn mê luyến Mộ Tu Kiệt như trước?
Có lẽ, anh ta thực sự có cơ hội chăng?
Rượu có thể thêm can đảm.
Sau khi bị Đàm Kiệt ném lên giường Cố Cơ Uyển, anh ta lật người lại, vừa vặn thấy Cố Cơ Uyển đang đứng bên giường, anh ta sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, vì sợ cô nhìn thấy mình vẫn còn thức.
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không có nhìn anh ta, cô nhìn chằm chằm Đàm Kiệt đang chuẩn bị đi ra ngoài: “Anh đừng đi, anh phải ở lại chăm sóc anh ấy."
Hạo Phong say thành như vậy, Đàm Kiệt chuyển anh ta đến đây thì e rằng đêm nay cô ấy sẽ phải dành thời gian cho đứa nhỏ.
Đàm Kiệt chợt nhớ ra hình như mình diễn chưa đủ.
Nếu anh ta tỉnh táo, trách nhiệm chăm sóc Hạo Phong đương nhiên sẽ đổ lên đầu anh ta.
"... Thôi, tôi chăm sóc... Tôi chăm sóc anh ấy..." Đàm Kiệt nheo mắt, như muốn quay lại.
Nhưng không biết làm thế nào, anh ta liên đập vào ghế một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
Hạo Phong nằm trên giường suýt nữa nhịn không được mà thốt nên lời, không ngờ kỹ năng diễn xuất của tên này cũng không tệ.
"Anh sao thế? Anh không sao chứ?” Cố Cơ Uyển hoảng sợ, cuống quýt đi qua và đỡ anh ta.
"Không sao, tôi thì có chuyện gì được chứ? Tửu lượng của tôi tốt lắm, cô tưởng tôi là Hạo Phong sao?”
Bước đi của Đàm Kiệt trở nên loạng choạng, không cẩn thận lại vô tình va vào góc bàn, đau đến mức ôm thắt lưng gào thét.
"Anh đừng chạy lung tung.” May mà lúc trang hoàng đã chọn vật liệu có khả năng cách âm tốt, nếu không chắc sẽ đánh thức bọn trẻ.
Cố Cơ Uyển quay tới quay lui.
Sau khi nhìn lại Mộ Hạo Phong đang nằm trên giường, cô do dự mãi, rốt cục vẫn là thỏa hiệp.
"Để tôi đỡ anh qua kia ngủ." Xem ra để hai người này ngủ đây không được rồi.
"Không cần, không cần tôi chăm sóc Hạo Phong sao? Tôi có thể, tôi có thể, tôi thực sự có thể!" Đàm Kiệt không chịu.
"Đúng đúng đúng, anh rất giỏi, anh là lợi hại nhất."
Cố Cơ Uyển thực sự không nói nên lời, cả hai người đều say thế này, muốn an toàn trở về cũng không dễ dàng chút nào.
"Tôi thật sự có thể mà!"
"Tôi biết, mau trở về ngủ đi!"
Khoảng mười phút sau, Cố Cơ Uyển mới từ phòng của Đàm Kiệt đi ra.
Trở lại phòng mình, thấy Hạo Phong vẫn còn nằm trên giường, cô thở dài và đi tới giúp anh cởi giày.
Sau đó, vắt chiếc khăn ấm để lau mặt và tay cho anh ta.
Đang định rời đi, thì cổ tay cô bỗng nhiên bị siết chặt, hóa ra là bị anh kéo lại.
"Hạo Phong?” Tỉnh lại nhanh vậy sao?
Nhưng nhìn bộ dạng anh ta thế này, e rằng không hề tồn tại chuyện tỉnh hay không.
"Hạo Phong, trước tiên buông em ra để em đi giặt khăn mặt..."
Nhưng chiếc khăn trên tay cô đã bị anh giật mất trong tích tắc.
Mộ Hạo Phong thản nhiên giơ tay lên, và chiếc khăn không biết bị anh ta quăng đâu nữa.
Anh từ trên giường ngồi dậy, nắm tay Cố Cơ Uyển, dù sao anh cũng hơi lờ đờ vì, với anh mà nói thì uống như vậy là nhiều rồi.
"Cơ Uyển." Đàm Kiệt nói, rượu có thể thêm can đảm, Mộ Hạo Phong cũng không biết có phải hay không.
Chỉ biết là, đêm nay, suy nghĩ trong lòng cứ chộn rộn.
Sau hai năm im lặng thì tình cảm trong anh lại càng chộn rộn hơn.
"Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Cố Cơ Uyển vươn tay kia sờ trán anh xem thế nào.
Nhiệt độ quả thực có chút cao, nhưng cũng không phải do sốt cao mà có lẽ là do uống rượu.
Cô vừa định rút tay lại thì không ngờ Mộ Hạo Phong giơ tay và nắm chặt tay cô trong tay mình.
"Hạo Phong?” Đêm nay, sao Mộ Hạo Phong lạ vậy nhỉ?
"Cơ Uyển, anh... Anh có chuyện muốn nói với em.”
"Anh muốn nói cái gì?” Sự lưỡng lự chẳng giống tính cách của anh ta chút nào.
Mọi người đã quen biết nhiều năm như vậy, anh ta làm việc gì cũng dứt khoát, gọn gàng, chưa bao giờ anh ta như thế này.
Mộ Hạo Phong cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa và anh ta chưa bao giờ làm những việc như thế này.
Nhưng chỉ là vài câu đơn giản thôi mà, tại sao không cách nào thốt nên lời chứ?
"Có phải gặp được Đàm Kiệt, anh lại muốn quay về Bắc Lăng không?" Kỳ thật, đừng nói là Mộ Hạo Phong, kể cả Cố Cơ Uyển cũng vậy.
Vào lúc nhìn thấy Đàm Kiệt, khuôn mặt của tất cả bạn bè ở Bắc Lăng lập tức hiện lên ở trong đầu.
Cô ấy cũng muốn quay lại, gặp mọi người, cùng nhau ăn uống, cùng nhau tâm sự, cùng nhau làm việc và phấn đấu.
Nhưng, cô ấy không thể, cô ấy có quá nhiều thị phi.
Nếu trở về, bọn nhỏ làm sao bây giờ?
"Hạo Phong, em biết bắt anh ở lại đây thật sự đã làm khó anh rồi."
Kỳ thật chuyện này, Cố Cơ Uyển đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Cô đã đề cập với anh vài lần trước đây, bây giờ lũ trẻ đã lớn hơn một chút, Thiên Hiếu còn có thể đi mẫu giáo như một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi.
Cô ấy có thể một mình chăm sóc hai đứa trẻ, cùng lắm thì thuê bảo mẫu.
Sau hai năm trì hoãn Hạo Phong đã đến lúc để anh ta tự do.
"Cảm ơn vì đã chăm sóc mẹ con em trong hai năm qua, Hạo Phong, nếu bây giờ anh muốn quay về..."
"Em đến bây giờ vẫn còn tính chuyện bỏ rơi anh rồi dắt con ra ở riêng à?"
Giọng của Mộ Hạo Phong hơi nặng nề và cũng có chút khàn khàn.
"Tại sao lại thành là em bỏ anh?" Cố Cơ Uyển không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, muốn thu tay vê, nhưng tay vẫn cứ bị anh nắm chặt.
Hành vi kiểu này có vẻ hơi ái muội.
Trong hai năm qua, giữa bọn họ chưa từng có hành động như vậy.
"Hạo Phong, em không thể tiếp tục liên lụy anh nữa."
Mặc dù thật sự rất tốt cho bọn trẻ khi có anh ở bên cạnh, nhưng anh đã hai lăm tuổi và nên có cuộc sống của riêng mình.
"Hạo Phong..."
"Em nhìn nhận về anh như vậy sao?” Ở cùng cô là bị liên lụy ư?
Mộ Hạo Phong nhíu mày, rõ ràng có chút không vui: “Anh ở cùng với mẹ con em, chúng ta một nhà bốn người ở cùng nhau tôi có vui hay không lẽ nào em không biết?”
Cố Cơ Uyển sững sờ, rốt cuộc anh ta có ý gì?
Mộ Hạo Phong cảm thấy nếu không nói rõ ràng lời nói của mình thì cô gái này vẫn còn muốn vứt bỏ anh!
Anh tự điều chỉnh hơi thở, trong lúc Cố Cơ Uyển còn đang rối rắm thì anh ta đột nhiên trâm giọng nói: "Cơ Uyển, Anh... Anh thích em, anh muốn bên em."