Đôi chân của Ngụy Quân Xương khẽ run run, từng bước đi đều mang theo cơn đau rát như lưỡi dao cứa vào da thịt. Cả người chàng như bị một cỗ xe nghiền nát, đôi chân tê dại đến mức gần như không đứng vững.
Tấm áo gấm thêu chỉ vàng rủ xuống, che đi những vết hằn trên thân thể. Mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương, lặng lẽ chảy dọc xuống cổ áo.
Mấy ngày nay, biên cương Tây Vực bất ổn, việc nước chồng chất. Vị Thiên tử quyền uy cao ngất kia chưa từng chợp mắt, hết ngày này sang ngày khác vùi đầu vào núi tấu chương. Chủ thượng mệt mỏi u ám, thân là nô tài, e rằng khó tránh khỏi tai ương.
Hai ngày qua, Ngụy Quân Xương không chỉ ngày đêm hầu hạ mà còn phải chịu đựng những cơn thịnh nộ bất chợt của thánh thượng. Như trưa hôm nay, chỉ vì nước trà có chút nóng hơn bình thường, chàng đã bị kéo vào vòng tay mạnh mẽ kia, trở thành nơi trút bỏ tất cả những cảm xúc dồn nén, bị người nọ tùy ý mà hành hạ.
“…”
Ngụy Quân Xương đau đớn đến tận tâm can, nhưng chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn, gục đầu lên thân thể của Vũ Văn Hằng, hơi thở dồn dập không sao kiềm chế nổi.
Thường ngày, Vũ Văn Hằng vì những chuyện nhỏ chưa vừa ý mà trừng phạt chàng, tùy ý nhét vào thân thể chàng đủ loại vật dụng kỳ quái. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã vượt quá giới hạn chịu đựng, Ngụy Quân Xương mơ hồ cảm thấy bản thân sẽ thực sự chết dưới thân nam nhân này.
Không nghe được âm thanh mình mong muốn, Vũ Văn Hằng lập tức sa sầm nét mặt, ra tay lại càng thêm tàn nhẫn.
"Ah… Chủ tử…"
Ngụy Quân Xương không thể chịu nổi sự tra tấn này, cả hai chân run rẩy không ngừng, tiếng rên rỉ khàn đặc không cách nào ngăn lại, tràn ra từ cổ họng.
Lúc này, Vũ Văn Hằng mới cảm thấy hả giận, lại vung tay lên vỗ xuống người chàng hai cái: "Những gì bổn tọa đã dạy ngươi, đều quên sạch cả rồi sao? Đến lúc nên kêu thì lại câm như hến, có phải muốn quay về tịnh thân phòng học lại từ đầu không?"
Nghe đến Tịnh thân phòng, toàn thân Ngụy Quân Xương chấn động, lập tức vội vã thốt lên: "Nô tài biết sai rồi…"
Cái gọi là "Tịnh thân phòng" trong miệng Vũ Văn Hằng, không giống nơi hoạn quan bị đưa đi thiến ngoài cung, mà chính là mật thất trong tẩm cung của hắn. Công cụ hành hình không phải dao kéo mà chính là thân thể của hắn.
Ngày ấy, Vũ Văn Hằng từng trói chàng trên chiếc giường trong mật thất suốt một tháng. Ngụy Quân Xương không dám mở mắt, vì mỗi khi tỉnh lại, thứ chờ đón chàng chính là những thủ đoạn sỉ nhục mới lạ chưa từng thấy.