"Đừng ầm ĩ, ca ca còn bận chuyện khác, sao có thể luyện cùng con." Nam nhân giận dữ mắng một tiếng, vẻ mặt áy náy nhìn Tư Mã Lưu, "Thật sự xin lỗi công tử, tiểu nữ hơi tùy hứng, không cần để ý đến nó, công tử đã cứu nữ nhi của ta, nếu nguyện ý cũng có thể lưu lại ở vài ngày, đến lúc Đại hội võ lâm sẽ lưu lại cho công tử một địa điểm tốt, được không?"
"Sao có thể, sao ta có thể yên tâm để nàng lại một mình." Nghiêng đầu cười áy náy, Tư Mã Lưu Vân nói: "Xin lỗi Minh Chủ, thật sự không tiện."
"Không sao, nếu đã thế thì cũng đành vậy, đa tạ công tử mấy ngày nay đã chăm sóc tiểu nữ ta, nếu không ngại ăn cơm tối rồi hẵng về."
Tư Mã Lưu Vân nhìn Vãn Thanh một chút, thấy Vãn Thanh gậ đầu hắn mới ngẩng đầu cười nói.
"Đa tạ, nhưng Đại hội võ lâm, nếu Minh chủ thuận tiện, cũng thỉnh lưu lại một vị trí tốt."
"Không thành vấn đề."
Vương Xúc Anh mếu máo nhìn mấy người trước mặt, “Oạch” một tiếng nhảy xuống từ trong ngực Vương Nguyên Bá, trên khuôn mặt phấn nộn đầy vẻ bá đạo.
"Không cần, ta sẽ không để ca ca đi."
"Xúc Anh, đừng náo loạn!"
Thân thủ mạnh mẽ kéo nàng lại, Vương Nguyên Bá giam cầm nàng trong tay.
"Minh Chủ."
Một nam nhân hắc y tiến lên cúi chào, ghé vào bên tai hắn biết gì đó, rõ ràng sắc mặt Vương Nguyên Bá biến thành khó coi.
"Thật xin lỗi công tử, hôm nay ta có chút việc gấp, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi sẽ mời cậu thăm quý phủ một chuyến? Hai người ở đâu?" Vương Nguyên Bá xin lỗi, kín đáo đưa Vương Xúc Anh cho nam nhân hắc y, "Vô Yên, tốt nhất ngươi nên chăm sóc Xúc Anh cho tốt, chớ lại để nó chạy."
"Vâng"
Nam nhân hắc y gật đầu, mang Vương Xúc Anh đang không ngừng giãy giụa lui xuống.
"Không sao, mấy ngày nữa chúng ta lại tới cửa bái phỏng, đã để Minh Chủ phí tâm, nếu đã có việc gấp, chúng ta xin cáo từ trước."
"Quản gia, thay ta tiễn khách." Vương Nguyên Bá mỉm cười, xoay người đi hướng khác.
Ra khỏi phủ Minh chủ với Tư Mã Lưu Vân, lại gặp cảnh đường xá hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn sắc trời mới tới trưa, trong lòng Vãn Thanh nhàm chán.
"Sao vậy, muốn đi về?" Tựa hồ nhìn ra tâm trạng của Vãn Thanh, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân đầy vẻ hiểu rõ.
"Cũng không phải là, chính là quá rỗi rãnh."
"Có hối hận khi đã rời đi hay không?"
"Không."
Vãn Thanh mỉm cười, mặc dù trong lòng khó chịu với chuyện của Dung Chỉ cùng nữ nhân kia, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng vẫn tin tưởng Dung Chỉ , cho dù nữ nhân kia có mối quan hệ gì với hắn, chác chắn cũng sẽ không là loại tình cảm thân mật đó.
"Trở về đi."
"Ừ."
Cùng Tư Mã Lưu Vân trở về khách điếm, đã ba ngày nhưng Dung Chỉ vẫn không đến tìm nàng giải thích hoặc nói gì, ngược lại Tư Mã Lưu Vân khắc khắc bám lấy nàng, từ sáng đến tối, một tấc cũng không rời, hắn tiếp cận vô tình hữu ý bày tỏ tâm ý, Vãn Thanh chỉ giả ngốc không biết, nhiều lần như vậy cũng rất khó chịu.
Nhìn cửa phòng Dungg Chỉ đóng chặt, Tư Mã Lưu Vân vừa mới rời đi, trong phòng còn lưu lại mùi hương của hắn, tối nay là đêm trăng tròn, khách điếm cách đường phố không xa, có thể nghe thấy âm thanh huyên náo từ bên ngoài truyền vào, mơ hồ nghe thấy gian phòng cách vách truyền đến một tiếng vang lớn, Vãn Thanh sửng sốt một phen nhưng lại không đi ra ngoài xem, tò mò hại chết mèo.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vãn Thanh quay đầu lại tưởng là Tư Mã Lưu Vân, lại thấy người tiến vào là Dung Chỉ, sắc mặt hắn khá hơn nhiều, mặt mày hồng hào có huyết sắc, Vãn Thanh mỉm cười với hắn, chẳng biết lúc nào giữa hắn và nàng đã có phần lạnh nhạt.
Hắn quay đầu khóa trái cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng từ từ bước đến bên giường Vãn Thanh, Vãn Thanh tựa vào đầu giường nhìn hắn, hắn ngồi ở mép giường, trường bào đỏ thẫm xõa trên người Vãn Thanh, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mấp máy môi, đột nhiên nở nụ cười.
"Đều đã kết thúc, chúng ta trở về đi."
"Trở về?"
"Nàng muốn đi đâu thì đi đó." Thanh âm Dung Chỉ dịu dàng khó có được, sắc mặt cũng cực kỳ nhu hòa, đưa tay nắm lấy cổ tay Vãn Thanh, ánh mắt nghiêm túc, "Nàng ấy là sư muội ta."
"Ừ."
"Nàng không ghen?" Giống như không cam tâm, sắc mặt Dung Chỉ cũng kéo xuống, đôi con ngươi yêu mị hơi uy hiếp.
"Nàng nói đi?"
Trừng mắt liếc hắn một cái, Vãn Thanh trở tay nắm lấy tay hắn, "Ta hiểu biết rõ ngươi sẽ nói cho ta."
Hai cặp mắt tha thiết nhìn nhau, nhìn nửa phút, Dung Chỉ dịu dàng ôm lấy nàng.
"Vậy người nói cho ta biết đi, mấy ngày nay nàng ta ở trong phòng ngươi làm gì."
"Bọn ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên bên cạnh sư phụ, sư phụ vì đề phòng chúng ta phản bội, hạ Vân độc vào cơ thể ta, nếu ba năm không có thuốc giải, sẽ thất khiếu chảy máu mà chết (thất khiếu: miệng, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi), lúc trước chúng ta đều ba năm trở về một lần, nhưng hai năm trước sư phụ bị kẻ xấu mưu hại mà chết, cũng không có người biết cách điều chế thuốc giải, sư muội vẫn đi theo sư phụ, ta nghĩ nàng ấy biết chút gì đó, nên mới dẫn nàng đến tìm nàng ấy."
"Sau đó thì sao?"
"Ta phát hiện nàng ấy đã giải được Vân độc, nên xin nàng hiệp trợ bức Vân độc của ta ra." Dung Chỉ thở dài, "Nhưng sư muội cũng khó thỏa hiệp, ta chỉ có thể bắt tình lang của nàng."
"Người nào?"
"Vừa đi rồi."
Vãn Thanh cau mày, khó trách lúc hắn ăn cơm đều mang hai suất, thì ra không phải của nữ nhân kia.
"Vậy người không sao chứ?"
"Đã không còn đáng ngại, độc này ở trong cơ thể ta đã nhiều năm, muốn nhất thời thanh trừ sạch sẽ nào có dễ dàng như vậy." Cúi đầu nhìn Vãn Thanh, Dung Chỉ vẻ mặt áy náy, đây cũng là lần đầu tiên hắn có vẻ mặt như thế. "Nàng không trách ta chứ?"
"Trách người làm gì?"
"Mấy ngày nay lạnh nhạt với nàng."
"Ngày sau bù lại là được." Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Dung Chỉ, trong cặp mắt yêu mị của hắn lóe lên ý cười, kinh ngạc khi Vãn Thanh hiểu cho hắn.
Khuôn mặt trắng nõn càng lúc càng gần, Vãn Thanh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Dung Chỉ, đột nhiên “A” một tiếng.
"Sao vậy?" Dung Chỉ cau mày, mỗi lần ở lúc mấu chốt đều sẽ bị cắt đứt.
"Loại độc này thật khó hiểu, vậy của ta thì sao?" Cúi đầu nhìn cổ tay của mình, vẫn còn nốt chấm đỏ, "Mau cho ta thuốc giải!"
"Sao ta nỡ nhẫn tâm hạ độc nàng, chỉ cho chút thuốc màu vào mà thôi, nàng dùng ít nước thuốc rửa lại là được." Dung Chỉ cúi đầu cười, nhìn Vãn Thanh đang đăm chiêu, trong lòng không khỏi vui vẻ.
"Vậy sao người lại gạt ta?"
"Nếu không lừa nàng, sao nàng chịu ở lại bên cạnh ta."
"Bây giờ người nói cho ta biết thì không sợ ta chạy?" Híp híp mắt, trong mắt Vãn Thanh hiện mấy phần uy hiếp.
"Nàng dám?" So sánh với Dung Chỉ, khí thế Vãn Thanh sao sánh bằng, lập tức biến mất không còn một mống, một ánh mắt của hắn cũng khiến người ta thấp thỏm.
"Không dám."
Đứng dậy rót cho hắn một ly trà, nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ, "Có muốn ra ngoài dạo phố một chút không? Người đã buồn bực trong phòng mấy ngày, cũng sắp mốc meo rồi đó."
"Chỉ cần đi cùng nàng là được." Dung Chỉ cười khẽ, giống như nhớ tới gì đó, sắc mặt rất khó coi.
"Sao vậy?"
"Mấy ngày nay, ngược lại nàng cùng Tư Mã Lưu Vân rất gần gũi." Có thể nghe thấy giọng điệu bất mãn của hắn, Vãn Thanh cười khổ.
"Còn không phải người không để ý đến ta." Đẩy cửa đi ra ngoài, muốn giải thích dọc đường đi, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thất Tư Mã Lưu Vân đang bưng điểm tâm đứng ngoài cửa.
"Ngươi… ngươi sao lại đứng ở đây?!" Vãn Thanh lúng túng, đến tột cùng hắn đã đứng đây bao lâu.
"Đưa chút điểm tâm tới cho nàng, sao vậy, Dung Chỉ sư phụ, mỹ nhân xinh đẹp kia không cần ngươi nữa? " Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, sắc mặt rất không tốt, ánh mắt nhìn Dung Chỉ mười phần ghen tỵ.
"Sao quan trọng bằng Thanh Nhi." Dung Chỉ đứng bên cạnh Vãn Thanh, cánh tay trắng nõn khoác lên đầu vai nàng."Hồi lâu không gặp Thanh Nhi, Thanh Nhi cũng rất nhớ ta, có phải hay không?"
Cúi đầu có phần uy hiếp trừng mắt nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh xoay đầu giả bộ không nhìn thấy, dù sao mấy ngày nay có Tư Mã Lưu Vân làm bạn, hắn cùng rất ôn nhu đối đãi nàng, nàng không muốn tổn thương hắn.
"A, xem ra là có người đơn phương rồi, Thanh Nhi, có muốn nếm thử ít điểm tâm ta tự làm hay không?" Nhét đĩa điểm tâm vào tay Vãn Thanh, cặp mắt đen của Tư Mã Lưu Vân tỏa sáng.
Vãn Thanh rối rắm, nhưng vẫn đưa tay nếm thử, dù sao nếu bây giờ để Tư Mã Lưu Vân chịu đả kích, nếu sau này Dung Chỉ có chuyện gì, sau này không có ai nguyện ý đi cùng nàng.
"È hèm, ăn ngon chứ?"
Rõ ràng cảm thấy bên hông xuất hiện một bàn tay đang bóp chặt hông nàng, Vãn Thanh ẩn nhẫn, nhưng vẫn gật đầu, "Ngươi đặt ở trong phòng ta đi, ta có việc muốn đi ra ngoài, lát trở lại lại ăn."
"Vậy ta đi cùng với nàng, cũng tránh cho vài người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Ngược lại Tư Mã Lưu Vân tuyệt không để ý, bỏ mâm điểm tâm vào trong phòng lại từ giữa đẩy hai người ra.
Rõ ràng cảm thấy trên trán Dung Chỉ đã nổi gân xanh, Vãn Thanh cũng rối rắm, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, nhất định dọc đường sẽ chứng kiến một màn võ mồm đặc sắc.
"Nếu không thì lần sau lại đi, đột nhiên ta nhớ ra còn có một số việc cần phải làm."
"Lần này đi đi."
Khó được dịp trăm miệng một lời, Dung Chỉ cùng Tư Mã Lưu Vân chán ghét nhìn nhau, mỗi người một tay kéo Vãn Thanh xuống lầu, cơ hồ bị hai người nhấc khỏi mặt đất, trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, nhìn trời tự nhủ hôm nay lại không xong rồi.
Không giống với dự đoán của Vãn Thanh, vẫn cho là Dung Chỉ đã đủ trầm tĩnh, không ngờ tính trẻ con lại không phân cao thấp với Tư Mã Lưu Vân, bị hai người kéo đi đến hai chân ê ẩm, Vãn Thanh ngồi ở một quán ven đường, nhìn hai người phía trước vẫn không ngừng tranh chấp, cảm thấy rối rắm, không biết ba người có thể đi cùng nhau được bao lâu?
"Tiểu ca, cho một bát mì."
Mơ hồ nghe thấy một thanh âm quen thuộc, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn người đối diện, trường bào màu rám nắng vừa người, tóc đen suôn dài, mày kiếm mắt sáng, màu da khỏe mạnh.
Phong Huyền Dịch.
"Ngươi! Sao ngươi lại ở chỗ này?!"
Trăm miệng một lời, cũng đều ghét bỏ lẫn nhau, Phong Huyền Dịch lườm nàng, giọng nói khinh thường.
"Hừ, thật đúng là năm hạn gặp lắm bất lợi!"
"Vương gia, có thể chuyển vị trí không, ta tính thích sạch sẽ!" Nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt tức giận, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng khó coi hơn.
"Tại sao?!"
"Ta ngồi ở đây trước."
"Ngươi trước? Ai có thể chứng minh?" Khinh thường cười một tiếng, lão bản đã bưng mì lên, hắn trừng mắt nhìn Vãn Thanh, cúi đầu ăn mì.
Bên cạnh không có thị vệ đi theo, cũng khiến Vãn Thanh kỳ quái, nhưng cũng mặc kệ hắn, Tư Mã Lưu Vân cùng Dung Chỉ bên kia cũng đã tiến lại.
"Thanh Nhi." Tư Mã Lưu Vân tiến đến gần, cũng mơ hồ cảm thấy bóng dáng Phong Huyền Dịch của có phần quen thuộc, lại gần mới giật mình hô một tiếng.