"Ngươi dám tiến một bước thì đừng trách ta không khách khí!"
Tức giận, Vãn Thanh mò tới mò lui cuối cùng tìm ra túi hương, biết tính tình Phong Huyền Dịch ác liệt, nếu thật sự phát điên hắn sẽ làm ầm lên cũng không chừng.
Đứng trước giường, khuôn mặt Phong Huyền Dịch tràn đầy tức giận, suy nghĩ một chút vẫn xoay người ra ngoài, giọng nói cắn răng nghiến lợi.
"Bổn vương ở bên ngoài chờ ngươi!"
Đợi Phong Huyền Dịch đi ra ngoài, Vãn Thanh vội gọi Bảo Cầm vào, bảo nàng trông coi người bên trong thật kĩ không để bất luận kẻ nào đi vào. Phong Huyền Dịch giận đùng đùng đứng ở lương đình trong sân đi tới đi lui, thấy Vãn Thanh tới, đôi con ngươi sắc bén một khắc cũng chưa buông tha nàng.
"Cho dù không chịu nổi tịch mịch thì ngươi cũng không được phép vụng trộm trong vương phủ của Bổn vương!"
Phong Huyền Dịch cực kỳ tức giận, câu chữ cũng thiếu linh hoạt.
"Nếu như ngươi thật muốn đi, an phận đợi trong vương phủ, với tư chất như ngươi, Bổn vương sớm muộn gì cũng sẽ hưu, cần gì vội vã như thế!"
"Sớm muộn cũng sẽ hưu ta, vậy ngươi cần gì tức giận như thế! Ta vụng trộm thật thì sao nào?! Chẳng lẽ trong vương phủ trừ ta ra không có nữ nhân nào khác sao?!!!"
Không chịu yếu thế đáp trả, sắc mặt Phong Huyền Dịch cũng càng thêm khó coi.
Vãn Thanh dừng một chút, lúc trước đã muốn nói hai câu này với hắn, không cam lòng nhưng vẫn cúi đầu.
"Ta không muốn tranh chấp với ngươi, lại chỉ có thể nói rằng chuyện ngươi thấy hôm nay là hiểu lầm. Ta với hắn không có gì cả, chỉ là hắn không có nhà để về, ta lại sợ dẫn hắn vào phủ sẽ để lại tiếng xấu mới tạm thời để hắn ở chỗ của ta."
"Nói thật dễ nghe! Ngươi cho rằng Bổn vương sẽ tin sao?"
"Có tin hay không là tùy ngươi… nếu không tin ngươi có thể trực tiếp đi bẩm báo Thái hậu cho người đến tra rõ là được."
Trong lòng vẫn không yên lòng về nam tử kia, Vãn Thanh xoay người muốn đi vào, lại bị Phong Huyền Dịch kéo lại.
Hắn rất tức giận, cũng không biết bởi vì sao, tay dùng sức lực lớn vô cùng, Vãn Thanh bị đau muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại gắt gao giữ chặt không buông.
"Ngươi thật sự cho rằng Bổn vương không dám sao, chỉ là người nọ, ngươi dám làm chuyện này sau lưng Bổn vương, Bổn vương vốn không muốn buông tha cho ngươi, nhưng nể tình ngươi còn có thể giúp Bổn vương chút ít, cũng được, Bổn vương bỏ qua hiềm khích lúc trước, chỉ cần ngươi chịu giúp chuyện sứ thần, Bổn vương sẽ coi chuyện này chưa từng xảy ra!"
Sắc mặt Phong Huyền Dịch lạnh lùng vô sỉ như cũ, Vãn Thanh đẩy tay hắn ra, vốn không định để tâm, Bảo Cầm đúng lúc này lại hốt hoảng chạy ra.
"Vương phi, không xong rồi!"
Vãn Thanh thấy nàng hốt hoảng liền mơ hồ đoán được chuyện gì, cũng không quản Phong Huyền Dịch ngăn trở, vội vàng chạy vào, vừa sờ trán ‘hắn’, quả nhiên nóng hơn, khuôn mặt đỏ đến doạ người, toàn thân từ cổ trở xuống đều như vậy, ‘hắn’ vẫn không có ý thức như cũ, chỉ thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, thấy ‘hắn’ như thế, Vãn Thanh nhất thời không có chủ ý gì, Phong Huyền Dịch lặng yên không tiếng động đi theo vào, thanh âm tràn đầy giễu cợt.
"Tình lang của ngươi cũng thật phúc bạc, cuối cùng cũng sắp chết rồi."
Thanh âm chế nhạo còn chứa giấm chua, Vãn Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn miệng vết thương của ‘hắn’, không nhiễm trùng, nhưng tại sao triệu chứng lại càng ngày càng nghiêm trọng.
"Nếu muốn cứu tính mạng hắn thì phải đi cầu xin hoàng huynh mới được! Trong Hoàng cung thái y vô số, nếu ngươi có lòng trợ giúp hoàng huynh một tay, hỏi ý huynh ấy cho thái y tới cứu sống hắn, rất đơn giản!"
Nghe hắn nói cũng có chút đạo lý, Hoàng đế là thiên tử, đại phu tốt nhất nhất định đều ở trong cung, chỉ là nhìn bên ngoài, sắc trời đã tối, lúc này đi trong lòng Vãn Thanh vẫn có chút hoảng hốt .
"Bổn vương đã cho ngươi đủ mặt mũi, ngươi chớ ngông cuồng vô lễ, ngươi là vương phi bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, coi như muốn cứu nam nhân này, cũng nên nhanh chóng dời hắn đến phòng riêng đi!"
Phong Huyền Dịch quát lớn một tiếng, gặp Vãn Thanh không động, liền phân phó tùy tùng sau lưng, không bao lâu sau đã tới mấy hạ nhân muốn động thủ chuyển ‘hắn’ đang bệnh đến hôn mê.
Dĩ nhiên Vãn Thanh lấy người chặn lại, thấy bộ dáng ngông cuồng của Phong Huyền Dịch càng thêm không cam lòng.
"Ta đáp ngươi… ngươi lập tức dẫn ta vào cung, mau mau đem ngự y mời tới!"
Nghe thấy lời nói của Vãn Thanh, trên mặt Phong Huyền Dịch cũng không xuất hiện nụ cười hài lòng, hừ lạnh một tiếng xoay người đi ra ngoài.
Dặn dò Bảo Cầm chăm sóc ‘hắn’ thật tốt, Vãn Thanh cũng không tiện lưu lại lâu hơn nữa, vội theo hắn đi ra ngoài.
Trước cửa đã sớm có xe ngựa đứng đợi, Phong Huyền Dịch lập tức lên xe trước, ý bảo Vãn Thanh cùng ngồi chung, nàng ngồi đối diện hắn. Vãn Thanh có chút nghi ngờ, mấy ngày nay ngược lại rất thanh tịnh, không thấy Tử Cơ có động tĩnh gì, lúc trước đều ước gì người trong phủ ai ai cũng biết Phong Huyền Dịch dành tất cả vinh sủng cho nàng ta.
Xe ngựa chạy một đường đến hoàng cung, Vãn Thanh trầm mặc cả quãng đường, nửa đêm vào cung cùng Phong Huyền Dịch, tuy có phần không tiện nhưng lại dễ dàng gặp được Hoàng đế.
Hiển nhiên Hoàng đế cũng không ngủ, thời điểm thấy hai người vẫn một thân trang phục bình thường, Phong Huyền Dịch bàn luận ý kiến với hắn, Vãn Thanh cũng không tham dự cuộc đối thoại của hai người, nhưng trong lòng lại rất gấp gáp, nghĩ sớm nói với hắn chuyện muốn truyền ngự y, cũng không biết Phong Huyền Dịch vô tình hay cố ý, giờ khắc này lại dài dòng dây dưa, Vãn Thanh muốn phá vỡ đối thoại của hai người, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, ngượng ngùng thu lại.
Trống báo canh tư đã vang lên, rốt cuộc Vãn Thanh không kiên nhẫn được nữa, tiến lên ngăn Phong Huyền Dịch còn muốn nói ra một đống chuyện.
"Hoàng thượng, thần nữ có một bằng hữu tốt bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, còn ở trong vương phủ chờ đại phu, ta tới đây, một là vì tương trợ hoàng thượng, hai là muốn hỏi ý hoàng thượng có thể thỉnh mấy vị ngự y có y thuật tốt trở giúp ta một lát được không?"
Giao tình cùng hoàng đế cũng không nhiều, trong lòng Vãn Thanh vẫn không yên, sắc mặt Hoàng đế không đổi, nhưng cũng không nói lời nào.
"Mấy ngày trước đây thần nữ cùng Thanh Yên vô tình gặp gỡ, nói chuyện hợp ý liền kết làm bằng hữu với nhau, Thanh Yên từng nói với thần nữ, xưa nay hoàng thượng là Đế Vương hiền đức nhất, cho tới bây giờ không hề để dân chúng chịu đau thương tai ương."
Nâng mắt nhìn động tĩnh của hoàng đế, quả nhiên sắc mặt hắn biến đổi, ánh mắt nhìn Vãn Thanh cũng nhu hòa hơn.
Không tiếp tục nói hết, trong lòng đã biết hắn hiểu được ý tứ của nàng.
"Tiểu Thuận Tử! Mang Mạc thái y đi vương phủ xem xét, cần phải chữa khỏi cho bằng hữu của vương phi!"
Tâm tư Hoàng đế dĩ nhiên rất kín đáo, Vãn Thanh nói vậy hắn liền hiểu ý tứ của nàng, Phong Huyền Dịch đứng một bên liếc mắt, trên gương mặt đầy vẻ không vui
Phái người rời khỏi đại điện, Hoàng đế mới bảo hai người ngồi xuống bàn, lấy ra một xấp giấy.
"Mấy thích khách kia ép hỏi thế nào cũng không nói, có mấy kẻ đã cắn lưỡi tự sát, mấy kẻ khác không muốn chết nhưng đều miệng kín như bưng, trẫm cảm thấy bọn chúng đều được huấn luyện kín đáo, hỏi nữa cũng không được gì, hiện giờ chỉ có nam nhân này mới moi được tin tức, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng tin người của chúng ta, nhất là vương phi, nên lọ dược này, đợi đến thời điểm thích hợp thì hãy cho vào rượu của hắn, trẫm sẽ phái người chờ ở cửa, chỉ cần hắn vừa nói ra ý định làm phản, trẫm sẽ lập tức đem vương phi ra ngoài, lá gan phải lớn một chút, nếu chuyện này thành, trẫm phong vương phi làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!"