Trong bóng tối, nàng không tìm được phương hướng, nàng chỉ có thể vô lực chạy trong vùng trời hoang vu không nhìn rõ năm đầu ngón tay giơ ra trước mặt. Sau nhiều lần vấp ngã, nàng tiếp tục bò dậy chạy tiếp. Nàng cảm giác được lũ quỷ đang đuổi theo sau nàng, nhưng nàng không có cách nào trốn thoát, dù cho nàng đã dốc hết sức lực, nhưng nàng vẫn quẩn quanh mãi ở một chỗ.
Bóng tối vô biên bao phủ lấy nàng, nàng rất sợ, nàng muốn tìm một nơi để dừng lại, nhưng mãi nàng cũng chẳng tìm được nơi đó.
Đột nhiên, trong bóng đêm có một luồng sáng trắng như sao băng xuyên thẳng về phía nàng.
Ánh sáng chói lóa khiến nàng không mở nổi mắt, khi hoàn hồn nhìn lại, ánh sáng kia đã biến thành mũi tên đâm thẳng vào ngực. Chỉ là nàng không thấy đau, nàng còn đang ngơ ngác nhìn Tuần Dạ cầm trường cung trong tay chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí giống như muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
“A!” Một tiếng hét lớn vang lên, Tô Lạc Tuyết đang chìm trong giấc mộng cũng giật mình tỉnh lại.
Nàng nặng nề thở dốc, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Phải mất một lúc lâu nàng thoát khỏi cơn ác mộng kia, trong tẩm điện u tối chỉ có một ngọn nến mơ hồ truyền tới chút ánh sáng thê lương.
Nàng không nhịn được ôm chặt lấy đống chăn, nàng muốn tìm kiếm sự ấm áp, nhưng cơ thể nàng càng lúc càng lạnh.
Cuối cùng, nàng đẩy chăn ra bước xuống giường, sau khi khoác tạm áo choàng, nàng mở cửa tẩm cung bước ra ngoài.
Cung nữ gác đêm thấy nàng liền cung kính cúi đầu: “Nương nương, đã muộn như vậy người còn định đi đâu?”
“Bản cung muốn đi một mình.” Giọng nàng trống rỗng vô hồn, ánh mắt cứ ngây ngốc nhìn vào dãy hành lang sâu hút hút mà bước đi.
Tết Nguyên Tiêu vốn là ngày tết đoàn viên, thế nhưng trong hoàng cung lại xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa, thân ca ca đã giương cung bắn chết đệ đệ của mình.
Còn nàng, nhìn thấy cảnh tượng kia cũng như nhìn thấu cả hoàng cung này.
Không có nhân tình, không có tôn nghiêm, lại càng không có tình yêu.
Gió bấc rít gào thổi tung mái tóc nàng, trong đầu nàng như tái hiện câu nói của cao tăng trong ngôi miếu cổ kia: “Hoàng thất vinh hiển, nhà lầu mái ngói không phải là may mắn của phu nhân, nếu muốn độ kiếp, chỉ có thể quy y cửa phật.”
Nàng cúi đầu nhìn cây trâm nằm trong lòng bàn tay, cây trâm bị nàng ném gẫy thành hai mảnh ngày đó đã được tu sửa hoàn hảo, nhìn qua hoàn toàn không còn dấu vết.
Ở trong gian bếp nhỏ ngày đó, Tuần Lạc đã cài cây trâm này lên tóc nàng: Thấy hoa này cũng như thấy người.
Là hắn đã sớm đoán được kết cục hôm nay nên mới dùng trâm ngọc để nàng mãi không quên hắn?
Thật ra dù không có cây trâm này, nàng cũng vĩnh viễn không quên được Tuần Lạc, không quên được Phong Ảnh đã lặng thầm ở bên bảo vệ nàng suốt năm năm.
Chuyện ở ngự thư phòng chỉ là một màn kịch, hắn muốn qua màn kịch đó cho nàng biết một sự thật.
Lúc Tuần Dạ giương cung nhắm về phía họ, Tuần Lạc đã lặng lẽ hỏi thầm vào tai nàng: “Ngươi nói, hắn có bắn mũi tên này không?”
Nàng không thể trả lời câu hỏi của hắn, vì nàng hiểu Tuần Dạ biết Tuần Lạc sẽ không làm tổn thương nàng.
Nàng đã nghĩ thông suốt như vậy, nhưng lúc mũi tên của Tuần Dạ xé gió lao tới lại khiến lòng nàng đau như dao cắt, đầu mũi tên và ánh mắt lạnh lẽo kia khiến nàng đau tới không thể kêu la.
Tuần Dạ vẫn rất lý trí .
Còn nàng, nàng vẫn luôn mềm yếu như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ biết tự hại người hại mình.
Nắm chắc cây trâm ngọc trong tay, nàng nhắm chặt mắt lại, trong đầu chỉ có hình ảnh mũi tên hung mãnh, đáng sợ kia.
Có lẽ, có một số việc, nàng thật sự phải buông tay.
Cuối cùng, Tuần Dạ cũng không cho Tuần Lạc được toàn thây, hắn thiêu hủy thi thể, nghiền xương thành tro bụi.
Thái phi Nguyễn Vân Ngọc nghe tin Tuần Lạc liền bệnh không dậy nổi.
Nguyên Dực có công bắt phản tặc được Tuần Dạ ban thưởng, ngợi khen.
Mấy ngày nay, Tuần Dạ tới Tuyết Hoa Cung năm lần thì cả năm lần đều bị Tô Lạc Tuyết lấy cớ từ chối, mỗi một lần tới là một lần cự tuyệt.
Mãi tới lần thứ sáu, Tô Lạc Tuyết mới chịu gặp mặt.
Cho hết đám cung nhân lui xuống, Tô Lạc Tuyết và Tuần Dạ đơn độc bước trên con đường mòn trong hậu viên Tuyết Hoa Cung, mỗi người một suy nghĩ, không gian yên tĩnh tới vắng lặng.
“Nghe Tử Vũ nói sức khỏe nàng không được tốt, suốt mấy hôm tự nhốt mình không ra ngoài, ăn cũng rất ít.” Tuần Dạ không đợi được nàng lên tiếng trước liền mở lời quan tâm.
Tô Lạc Tuyết vẫn im lặng bước về phía trước, ánh mắt mơ hồ chăm chú nhìn về chân trời phía xa.
“Vẫn không quên được cái chết của Tuần Lạc sao?” Không thấy nàng đáp lời, Tuần Dạ khẽ nghiêng đầu nhìn cây trâm ngọc cài trên tóc nàng, màu hoa Bỉ Ngạn kia thật sự rất chói mắt.
“Hắn, đã chết trong lòng ta.” Nàng khàn giọng nói, chỉ có vẻ mặt kia vẫn thản nhiên như cũ.
Hắn hỏi: “Nàng trách ta không cho nó một con đường sống.”
Nàng khẽ mỉm cười: “Nghịch thần tặc tử đương nhiên chỉ có một con đường chết.”
Hắn ảm đạm nghe nàng nói tiếp: “Mấy ngày nay, thần thiếp luôn nghĩ tới một chuyện, nếu như đêm đó Tuần Lạc không đẩy thần thiếp ra, liệu người chết kia có phải là thần thiếp không?”
Hắn dừng bước: “Nàng biết tài bắn cung của ta mà, sẽ không thể xảy ra sai sót gì.”
Nàng cũng dừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu xảy ra sai sót thì sao?”
Tuần Dạ lắc đầu: “Dù có sai, người bị thương cũng không tới lượt nàng.”
Tô Lạc Tuyết truy hỏi đến cùng: “Nếu người bị thương là ta thì sao?”
“Tuần Lạc sẽ không để mũi tên kia bắn trúng nàng, không phải cuối cùng nó vẫn đẩy nàng ra sao?”
“Thế nên, ý của Đế Quân là người rất tự tin với tài bắn cung của mình, người tự tin Tuần Lạc sẽ không để ta bị thương nên mới dứt khoát bắn mũi tên kia ra, đúng không?”
Tuần Dạ không nói gì mà lẳng lặng đứng nhìn nàng, khoảnh khắc đó, nàng không còn giống Tô Lạc Tuyết mà hắn quen biết, ánh mắt nàng giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Nhưng Đế Quân có bao giờ nghĩ tới, nếu người bắn chệch mũi tên kia, nếu Tuần Lạc không đẩy ta ra, liệu Tô Lạc Tuyết còn có thể đứng trước mặt người như thế này không.” Nói đến đây, nàng hơi cao giọng, đôi mắt ửng đỏ lấp lánh lệ quang: “Đế Quân là người làm việc gì cũng đều có tính toán, chuyện Đế Quân làm nhất định phải thuận theo ý người. Nhưng ta chỉ là một nữ nhân, lúc người bắn tên về phía ta, lúc Tuần Lạc đẩy ta ra ngoài, hắn đã dùng tính mạng mình để giúp ta, còn Đế Quân, Đế Quân lại dùng tính mạng của ta ra làm tiền đánh cuộc. . . . . .”
Tuần Dạ tức giận ngắt lời nàng: “Tuần Lạc Tuần Lạc. . . . . . Trong mắt nàng chỉ có Tuần Lạc thôi sao? Nàng đã quên hắn từng lừa gạt nàng, lợi dụng nàng thế nào sao?”
“Đúng, hắn lừa gạt ta, lợi dụng ta, nhưng hắn chưa từng chân chính tổn thương ta.”
“Thế lúc nàng bảo Tuần Lạc dùng nàng uy hiếp trẫm, lúc đó, nàng đã đặt trẫm ở đâu?” Lửa giận của Tuần Dạ bao trùm lấy nàng: “Không chỉ có vậy, nàng còn mật báo với Nguyên Dực để hắn tránh được một kiếp. Giờ trẫm không thể làm gì với một công thần như hắn, nàng có thấy vui không?”
Mật báo cho Nguyên Dực?
Tô Lạc Tuyết nghe đến đây chỉ cười nhạt không nói.
Không khí lạnh lẽo lại lâm vào thế giằng co, nặng nề thêm lần nữa.
Giờ phút này, nàng chợt nghĩ tới nhiều năm trước, lúc Tuần Dạ phát hiện ra thân phận thật sự của nàng là Tô Lạc Tuyết, vẻ lạnh lùng xa cách đó hoàn toàn giống hệt thời điểm hiện tại.
Nghĩ tới đây, Tô Lạc Tuyết lắc đầu cười: “Thì ra, niềm tin Đế Quân dành cho ta chỉ có như vậy.”
“Nàng bảo trẫm phải tin nàng thế nào đây?”
Nàng quay người lại, nàng không muốn nói tiếp với hắn, nhưng khi đi được mấy bước, nàng vẫn dừng chân quay lại nhìn thẳng vào mắt Tuần Dạ: “Tuần Dạ, thật ra duyên phận giữa hai chúng ta nên kết thúc từ sau đêm cung biến trên tường thành. Có như vậy, cả hai chúng ta sẽ không còn bi thương.”
Nói xong, trong thời khắc quay người bỏ đi, nước mắt nàng đã nhẹ nhàng lăng xuống.
Nàng thật không ngờ, thì ra tình cảm giữa hai người họ trong chốn hoàng cung sâu thẳm này lại yếu ớt như vậy.
Hơn nửa tháng nữa trôi qua, Tuần Dạ không đặt chân tới Tuyết Hoa Cung, mà Tô Lạc Tuyết cũng không ra khỏi Tuyết Hoa cung nửa bước, nàng sai người bày trí Thiên Điện trông như một Phật Đường, ngày đêm chăm chỉ sao chép kinh văn, sống cách biệt với bên ngoài.
Tin đồn bắt lan truyền khắp hoàng cung, Đế Hậu bị Đế Quân lạnh nhạt đã lâu, nay cả Hoa phi được sủng ái nhất cũng bị lạnh nhạt, mọi người rối rít suy đoán có phải thời hoàng kim của Lệ Quý Phi đã đến. Nhưng thái độ của Đế Quân với Quý Phi vẫn luôn ôn hoà lễ độ, việc này đã khiến Thái hậu và bá quan văn võ rối rít dâng tấu khẩn cầu Đế Quân khôi phục chế độ tuyển tú, chọn ra những cô nương hiền lương thục đức, khai chi tán diệp cho hoàng thất.
Nhưng Đế Quân luôn thờ ờ bỏ qua chuyện này, ngay cả khi có đại thần lôi chuyện này ra nói lúc lâm triều liền bị Đế Quân giận dữ trách mắng, dù làm thế nào hắn vẫn không đồng ý khôi phục chế độ tuyển tú.
Màn đêm nặng nề buông xuống.
Tuần Dạ phê duyệt xong tấu chương liền bước ra khỏi Ngự thư phòng, đứng bất động trên thềm đá hồi lâu cũng không nói gì.
An công công đứng bên cũng không dám nhiều lời, hắn biết, ở chính nơi này, Đế Quân đã tự tay bắn chết An Thân Vương.
Rất lâu sau, Tuần Dạ mới chuyển động đi ra ngoài, An công công và mấy tên thị vệ lặng lẽ theo sát.
Đêm nay trăng rất đẹp. Nhưng Tuần Dạ chỉ mải chắp tay, trầm tư suy nghĩ.
Không biết đã đi bao lâu mới nghe An công công thấp giọng nói: “Đế Quân, đi thêm chút nữa là tới Tuyết Hoa Cung rồi.”
Tuần Dạ dừng bước nhìn tòa cung điện trước mắt, trầm ngâm hồi lâu vẫn quyết định đi tiếp.
Trăng treo đỉnh đầu, Tuyết Hoa Cung vắng lặng tiêu điều, số cung nhân ở ngoài hầu hạ cũng giảm đi đáng kể.
Canh giữ bên ngoài tẩm cung lúc này cũng chỉ có Tử Vũ, khi thấy Tuần Dạđi về phía này liền bước ra nghênh đón: “Đế Quân.”
Tuần Dạ không lên tiếng, bước chân vẫn đều đều đi về phía tẩm cung. Chỉlà, Tử Vũ lại giơ tay chặn đường hắn.
“To gan, dám cản đường Đế Quân, còn không mau lui xuống.” An công công giận dữ mắng mỏ.
“Đế Quân, nương nương nói người không muốn gặp bất kỳ ai.” Tử Vũ thành thật.
“Nàng ngủ rồi sao?” Tuần Dạ trầm thấp nói.
“Mấy ngày nay nương nương say mê Phật pháp, ngày nào cũng bái Phật chép kinh văn rất khuya mới ngủ. Nhưng từ nửa tháng trước, nàng đã nói nô tỳ, nàng một lòng hướng Phật không muốn gặp bất kỳ ai, trong đó bao gồm cả Đế Quân.”
“Phật pháp.” Tuần Dạ lặp lại, nhớ tới khi còn ở tướng phủ, Tô Lạc Tuyết cũng từng sao chép sao chép kinh Phật, cũng từng không muốn gặp hắn. Nhưng lại vì câu “Nếu ta có thể cho nàng một đế nghiệp như họa, nàng có nguyện cùng ta sánh vai chinh chiến thiên hạ” mà buông xuống.
“Vâng.” Tử Vũ lập tức chạy vào trong tẩm cung thông báo.
Tuần Dạ đợi rất lâu cũng không thấy người ra. An công công đứng bên bắt đầu tức giận nói: “Đế Quân tự mình đến gặp Hoa phi mà nàng ta lại tự cao tự đại, thật đúng là không hiểu chuyện.”
Tuần Dạ làm như không nghe thấy mà kiên nhẫn chờ đợi.
Thêm một lúc nữa, Tử Vũ mới bất đắc dĩ bước ra khỏi tẩm cung, quỳ gối trước mặt Tuần Dạ: “Đế Quân, nương nương không muốn gặp người.”
Như đã sớm biết được kết quả này, Tuần Dạ chỉ khẽ lên tiếng hỏi. “Nàng còn nói gì nữa không?”
“Nương nương nói, duyên phận giữa nàng và Đế Quân đã cạnh, mong ĐếQuân đứng tiếp tục tới Tuyết Hoa Cung nữa.”
“Duyên phận đã cạn. . . . . .” Tuần Dạ lặp lại bốn chữ này giống như đang thưởng thức thâm ý trong đó.
“Nương nương còn nói. . . . . .” Tử Vũ khẽ ngừng lại: “Nương nương nói Tử Vũ không cần ở lại hầu hạ nàng nữa, nàng nói, từ đầu tới cuối, nô tỳ chỉ là người Đế Quân dùng để giám thị quân cờ là nàng. Giờ nàng đã một lòng hướng Phật, mong Đế Quân đưa nô tỳ mang về. Nương nương đã biết đêm đó nô tỳ lén đi theo nàng, cũng chính là nô tỳ nói cho Đế Quân biết chuyện nàng mật báo với Nguyên Dực.”
Tuần Dạ nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Cũng được, nếu nàng đã muốn như vậy thì trẫm sẽ thành toàn cho nàng.”
“Vậy nô tỳ. . . . . .”
“Sau này ngươi hãy tới hầu hạ ngự tiền.” Tuần Dạ nói xong liền cất bước rời đi.
Tử Vũ từ từ đứng dậy, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía tẩm cung, trong mắt khẽ toát lên vẻ cô đơn mới theo Tuần Dạ rời đi.
Tháng sáu năm Nguyên Thịnh thứ hai.
Đế Quân khôi phục chế độ tuyển tú, bá quan đồng loạt tiến cử nữ nhi có học vấn, hiền lương thục đức vào cung khiến hậu cung thêm phần phong phú.
Đến đầu tháng bảy, có hai trăm sáu mươi tú nữ được tuyển chọn vào ở trong Thái Vi Cung.