Đèn lồng màu đỏ chập chờn trong gió, ánh sáng lúc đậm lúc nhạt chiếu lên bức tường cao màu đỏ thẫm, một màu đỏ đầy ma mị.
Trong Bạch Lan Hiên vô cùng yên tĩnh, Tô Lạc Tuyết khoác áo đứng ngoài hành lang, Tử Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, cứ đứng yên như vậy hơn hai canh giờ.
“Phu nhân, đêm đã khuya, nên vào trong nghỉ ngơi thôi.” Cuối cùng Tử Vũ cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Hôm nay Tây Cung thật náo nhiệt, dù là chốn hoang vu hẻo lánh nhất Tây Cung cũng có thể cảm nhận được bầu không khí này.” Tô Lạc Tuyết bình tĩnh nói, không nhìn rõ tâm trạng đang buồn hay đang vui.
“Nô tỳ nghe nói hôm nay là đại hôn của Lệ Quý Phi và Đế Quân, đương nhiên đêm nay Tây Cung sẽ rất náo nhiệt. Nhưng nghĩ tới chuyện nửa tháng nay chưa gặp Đế quân, có lẽ do đăng cơ chưa lâu nên còn nhiều chuyện phải hạn chế.”
Nghe Tử Vũ nói vậy, Tô Lạc Tuyết khẽ cười: “Tử Vũ, ngươi thấy ta đang khổ sở sao?”
Tử Vũ im lặng không nói.
“Đáng lẽ ta nên thấy khổ sở, ta vốn là chính thất danh chính ngôn thuận nhưng không được sắc phong, mà hơn nửa tháng rồi cũng không thấy Đế Quân tới Bạch Lan Hiên, chàng chỉ sắp xếp cho ta ở đây mà chẳng quan tâm.” Tô Lạc Tuyết nói tới đây liền cười bất đắc dĩ: “Nhưng ngươi sai rồi, ta chỉ lo Tuần Dạ vì chuyện của ta mà khó xử. Ta là dư nghiệt của Tô gia, giữ được tính mạng đã phúc khi tu từ kiếp trước, lúc Tuần Dạ còn là tướng quốc, ta vẫn có thể làm chính thất của hắn. Nhưng hôm nay Tuần Dạ đã trở thành vua một nước, thân phận của chàng đã không còn như xưa, một kẻ tội đồ như ta sao có thể bước chân vào gia đình Đế vương, sao có thể được sắc phong đây.”
“Phu nhân nói không sai, nhưng Tử Vũ tin Đế Quân sẽ tìm ra cách vẹn cả đôi đường, chúng ta cứ yên tâm chờ đợi là được.” Tử Vũ an ủi.
“Kết quả là gì không quan trọng, dù Tô Lạc Tuyết ta không có phong hào hay không thể ở trong cung, ta đều không trách chàng, ta chỉ lo chàng vì ta. . . . . .” Nói tới đây, Tô Lạc Tuyết im lặng kéo lại áo choàng.
Tử Vũ không biết nói gì thêm, đang định khuyên nàng quay vào nghỉ ngơi thì thấy một bóng đen tiến dần vào trong viện.
Khi thấy rõ người mới tới, Tử Vũ buông lỏng cảnh giác quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến An Thân Vương.”
Tuần Lạc phất tay ra hiệu cho Tử Vũ đứng dậy, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn về phía Tô Lạc Tuyết đang đứng bất động phía xa, ánh mắt của nàng, lạnh lẽo như đang nhìn người xa lạ .
“An Thân Vương, nơi này là cấm địa hậu cung, để tránh xảy ra những lời đồn đại linh tinh, mời ngài về cho.” Tô Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
“Đêm nay là đại hôn của Đế Quân và Lệ Quý Phi, tất cả nô tài đều đang tập trung ở Tây Cung, ngươi ở Bạch Lan Hiên vắng vẻ, sợ có chết cũng chẳng ai biết. Còn bản vương, tới Tây Cung dự lễ lại vô thức đi tới nơi này.” Tuần Lạc không chút kiêng dè đi lại gần Tô Lạc Tuyết.
“Tử Vũ, chuẩn bị chút rượu và thức ăn, bản vương muốn uống cùng phu nhân mấy ly.” Tuần Lạc nhàn nhạt nói.
Tử Vũ do dự đưa mắt nhìn Tô Lạc Tuyết.
“Không nghe bản vương nói gì sao?” Giọng nói dịu dàng trong thoáng chốc trở nên sắc nhọn.
“Tử Vũ, đi đi.” Tô Lạc Tuyết biết Tuần Lạc không cho phép từ chối, nàng liền gật đầu bảo Tử Vũ lui xuống.
Tử Vũ vừa đi, trong sân chỉ còn hai bóng dáng đơn độc, Tuần Lạc và Tô Lạc Tuyết.
Hai người chậm rãi đi tới thạch đình, ngồi đối diện nhau nhưng cũng không có ai lên tiếng, mãi tới khi Tử Vũ bưng lên một bầu rượu và hai đĩa thức ăn tiến vào mới phá vỡ không gian yên ắng này.
“Vương Gia, phu nhân, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong.” Sau khi Tử Vũ đặt các thứ lên bàn, Tuần Lạc khẽ nói: “Ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Tử Vũ bước ra, Tuần Lạc tự nhấc bầu rượu lên rót cho mình một ly, mà lúc này, Tô Lạc Tuyết cũng lên tiếng: “Rốt cuộc Vương Gia muốn nói gì, đêm đã khuya, ta cũng mệt rồi.”
“Chúng ta không phải bằng hữu sao? Sao giờ lại đi tới mức này?” Hắn cũng không rót rượu cho nàng.
“Sao lại đi tới mức này, Vương Gia không phải người rõ ràng nhất sao?” Nụ cười của nàng, lạnh giá mà pha chút đau thương.
“Ta nhớ mấy năm trước, ta, ngươi, còn có cả Tuần Ngữ cùng nhau nâng cốc nói cười trong một đêm thanh bình, biết bao tâm tình buồn vui, đêm đó đẹp tựa như mộng, chỉ là hôm nay đã tỉnh mộng. . . . . .”
“Đừng nói nữa.” Tô Lạc Tuyết lạnh lùng ngắt lời hắn: “Đêm hôm ấy, ta thật lòng kết giao với ngươi, nhưng từ đầu đến cuối ngươi chỉ lợi dụng ta, coi ta như một quân cờ để đi tranh đoạt thiên hạ.”
Tuần Lạc cười cười, sau khi uống cạn số rượu trong ly, hắn nặng nề đặt ly rượu xuống.
“Đúng, ban đầu ta chỉ coi ngươi như một con cờ, một quân cờ tình báo của Tô gia.”
Tô Lạc Tuyết cũng biết điều đó, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, trong lòng nàng vẫn cảm thấy đau xót, nhất thời, nàng thấy những việc mình từng làm thật quá ngu xuẩn.
“Từ nhỏ, phụ thân đã mời vị sư phụ giỏi nhất về dạy võ cho ta cùng Tuần Dạ, ông hi vọng hai người chúng ta có thể luyện giỏi võ công, tương lai có thể trở thành vây cánh của ông. Trước mặt phụ thân, sư phụ thường khen ta có tư chất học võ, đợi thêm một thời gian, võ công của ta sẽ nổi danh thiên hạ. Ta cũng muốn được theo phụ thân đi chinh chiến sa trường, muốn được dân chúng trong thiên hạ ca tụng, thế nên ta đã rất cố gắng. Cùng phụ thân chinh chiến sa trường vẫn luôn là ước mơ đẹp nhất của ta, nhưng vào năm ta mười ba tuổi, ông ấy đã tự tay phá hủy giấc mộng đó.”
“Trời sinh ta đã có một gương mặt âm nhu tuyệt mỹ, càng lớn càng bộc lộ rõ ràng, người trong phủ bắt đầu sợ hãi than thở, ngay cả Đồng Thành cũng bắt đầu đồn đãi về diện mạo của ta, cũng vì gương mặt này, phụ thân không cho ta tập võ nữa, ông mời một cao thủ tới dạy ta thuật dịch dung. Sau khi ta học thành tài liền giao cho ta một nhiệm vụ trọng đại tới mức buồn cười, ông bảo ta trà trộn vào Tô phủ giám thị nhất cử nhất động của Tô gia, chuyện này không có ai biết, kể cả người được ông ấy thương yêu nhất là Tuần Dạ cũng không biết.”
Còn Tuần Lạc như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào ly rượu rỗng trước mặt nói tiếp.
“Ta không phục, vì dung mạo của ta mà không cho ta ra trận giết địch, ta từ chối nhiệm vụ của phụ thân nhưng ông lại nói, mấy năm gần đây Tô gia quyền thế rung trời, thân là đại tướng quân, ông có trách nhiệm bảo vệ thiên hạ của Nguyên gia, hàng năm ông đều ở ngoài đánh giặc, giết địch, ông cần một thân tín giúp ông quan sát động tĩnh của Tô gia để ngăn ngừa hậu họa sau này. Phụ thân đã nói như vậy, ta biết mình chỉ có thể lựa chọn phục tùng.”
“Ta đã dùng rất nhiều dung mạo trà trộn vào Tô phủ nhưng cũng không chiếm được lòng tin của Tô Thành Phong, vì vậy ta đã đặt ý tưởng lên ba nữ nhi của ông ta. Muốn tìm một người không có lòng phòng bị, lại dễ tin người thì chỉ có thể chọn người nhỏ tuổi nhất. Năm ấy ngươi mới có mười một tuổi, vẫn chỉ là đứa bé, đúng là không có chút đề phòng nào, sau trận tuyết trên đường năm đó, ngươi bắt đầu thu dùng ta. Ngươi quá ngây thơ, chỉ cần tốt với ngươi một, ngươi sẽ tốt với ta mười, hơn nữa ngươi còn rất tin tưởng ta. Năm năm sau, ta liền thân phận thị vệ tùy thân của Tam tiểu thư để thăm dò tin tức ở Tô phủ, đồng thời cũng nuôi dưỡng thế lực thuộc về riêng ta.”
Tô Lạc Tuyết cười mà đôi mắt ngấn lệ: “Đúng, ta quá ngu ngốc, sống chung nhiều năm như vậy mà ta không phát hiện ra ngươi đang lợi dụng ta.”
Nàng tự rót rượu cho mình rồi nâng ly lên nói: “Ly này ta mời ngươi, cám ơn ngươi đã cho ta biết thế gian này hiểm ác thế nào, ngay cả người ngươi nghĩ mình có thể tin tưởng nhất cũng không tin được.”
Tuần Lạc nhìn người trước mặt nâng cao ly, trầm mặc hồi lâu mới rót rượu, tiếng va chạm thanh thúy vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến Tử Vũ hiếu kỳ nhìn lại.
Chân mày khẽ nhíu lại, có phải khoảng cách giữa phu nhân và An Thân Vương đang gần quá không.
Lúc ở Tướng phủ thì không nói, nhưng nơi này là hoàng cung, mọi hành động đều có thể bị người khác gièm pha, người bất lợi cuối cùng vẫn là phu nhân.
Tuần Lạc đặt ly rượu xuống, lẳng lặng nhìn gò má Tô Lạc Tuyết đang ửng đỏ vì rượu, còn cả đôi mắt mơ hồ ngấn nước kia.
“Lúc ngươi đào hôn, ta liền mất tích cùng ngươi, biết ngươi đi Hoàn Thành, ta đã mua chuộc mấy tên ăn xin ở Đồng Thành dụ ngươi vào phủ trộm cắp. Ta muốn ngươi gặp Tuần Dạ, sau khi cho ngươi tìm hiểu được một số tin tức, ta liền thả ngươi đi. Không sai, là ta mật báo cho Tuần Dạ để hắn tới suối Hoàng Tuyền giết ngươi, mà ta cũng mượn cơ hội này để Phong Ảnh mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.”
“Ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, là do người đã bố trí đường ra, là do ngươi đã báo cho người của Tô phủ tới suối Hoàng Tuyền cứu ta.” Tô Lạc Tuyết tiếp lời hắn.
“Đúng là con đường rời khỏi đó là do ta an bài, nhưng ta không hề báo cho Tô gia tới cứu ngươi, ta không thể đánh rắn động cỏ rồi.”
“Không phải ngươi?” Tô Lạc Tuyết chợt cao giọng, rốt cuộc là ai đã báo cho Tô gia tới nàng, nhưng ngoài Tuần Lạc ra, thật sự nàng không nghĩ được ai khác.
Tuần Lạc cười châm chọc: “Cảnh ở suối Hoàng Tuyền chỉ để ngươi hận Tuần Dạ, chỉ để mượn ngươi nói ra chuyện Tuần gia mưu đồ lật đổ Tô hậu.”
“Vương Gia thật độc ác, đừng quên, ngươi cũng mang họ Tuần.”
“Phụ thân chưa từng coi ta như con cháu họ Tuần, ông ấy chỉ xem ta như một quân cờ, trong lòng ông ấy chỉ có đứa con trai duy nhất là Tuần Dạ. Nhiều năm như vậy, ông ấy chẳng quan tâm ta ở Lạc Thành tốt hay xấu, ông ấy chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một phụ thân. Ta biết, ta không thể dựa vào ông ấy, ta chỉ có thể dựa vào bản thân, chỉ có bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới đoạt được thứ mình mong muốn.”
Tô Lạc Tuyết lắc đầu nhìn Tuần Lạc: “Vì muốn lấy được thứ ngươi muốn nên ngươi đã dùng tới hai thân phận lợi dụng ta, lừa gạt ta sao?”
“Đúng, lần thứ hai là ta cố ý dẫn ngươi tới Hoàn Thành, không phải ngươi phụng mệnh gả cho Tuần Dạ để làm mật thám sao? Ta cho ngươi cơ hội, ta để ngươi tới gần Tuần Dạ, để ngươi vạch trần việc Tuần gia muốn mượn trận Hoàn Thành để lật đổ Tô hậu.” Tuần Lạc cười nhạt.
“Ta thấy Vương Gia muốn làm ngư ông đắc lợi thì đúng hơn. Tô gia và Tuần gia đấu đá tổn hại, ngươi có thể đứng ngoài thu lợi, nhưng ngươi đã tính lầm ta, ta đã không đưa thư báo tin cho Tô hậu.”
“Tô Lạc Tuyết vẫn đúng là Tô Lạc Tuyết ngây thơ năm đó, vì dân chúng Hoàn Thành mà không truyền tin ra ngoài, vẫn là ta là tính sót.” Tuần Lạc uống liền ba ly, trong mắt như vằn lên tia máu.
“Sau khi cuộc chiến Hoàn Thành kết thúc, Tô Lạc Tuyết ta đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng sao ngươi vẫn tốt với ta như vậy, còn hao tổn tâm cơ đến gần ta!”
“Tết Nguyên Tiêu năm đó, ngươi dẫn ta ra ngoài là muốn giết ta sao?”
Tuần Lạc chậm rãi đứng dậy, cúi người nhìn Tô Lạc Tuyết, một loạt tiếng chất vấn như đâm thẳng vào tai.
Cuối cùng, hắn chỉ thở dài, không cười cũng không nói.
Tô Lạc Tuyết không nhận được câu trả lời của hắn liền đứng dậy cố ép nước mắt vào trong: “Bị lợi dụng hai lần đã là quá đủ, sẽ không còn lần thứ ba nữa. Cảm ơn ngươi đã giải thích cho ta biết chân tướng.”
“Là ta phải cảm ơn ngươi đã chịu nghe ta nói nhiều như vậy, mấy năm nay, rốt cuộc ta cũng có thể đem những vướng mắc tích tụ trong lòng nói ra ngoài. Dẫu có một ngày phải bước vào địa ngục, ta cũng không còn tiếc nuối.” Tuần Lạc nói xong liền cười cười bước ra khỏi đình.
Hắn đi quá nhanh, tà áo đón gió bay phần phật.
Tô Lạc Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng không kìm được mà bước lên: “Tuần Lạc!”
Tuần Lạc nghe thấy giọng nói của nàng, hắn dừng bước nhưng không quay người, chất giọng nhàn nhạt như theo gió thì thầm bên tai nàng: “Trần quy trần, thổ quy thổ, tận cùng phồn hoa chỉ còn lại một nắm cát mịn. . . . . . Mà ta, ta chỉ muốn lấy được thứ ta muốn.”
Dứt lời, không đợi nàng nói gì thêm, hắn đã sải bước rời đi.
Tử Vũ nhìn Tuần Lạc bước ra khỏi đình liền đi tới nghênh đón, chợt cô ngừng bước, kinh ngạc nhìn vệt nước lấp lánh trong mắt hắn.
“Nô tỳ cung tiễn An Thân Vương.” Tử Vũ khôi phục tinh thần, cúi người hành lễ.
Nhưng hắn không vì vậy mà dừng lại, khi hắn đi lướt qua, trong không khí còn mang theo một làn gió lạnh.
Tô Lạc Tuyết cứ ngơ ngác đứng trong đình nhìn bóng dáng Tuần Lạc khuất càng lúc càng xa, mãi đến khi biến mất không thấy gì nữa, nàng mới thấp giọng hỏi: “Thứ ngươi muốn, so với tính mạng còn quan trọng hơn sao?”
Sau khi Tuần Lạc rời đi, Tô Lạc Tuyết ngồi một mình ngẩn ngơ nhìn đĩa thức ăn dần nguội lạnh, mà Tử Vũ cũng không dám đi tới, cô đứng phía xa chờ đợi. Ánh trăng mênh mông chiếu rọi khắp Bạch Lan Hiên, tĩnh mịch mà thê lương.
Tử Vũ không biết phu nhân và An Thân Vương đã nói về chuyện gì, nhưng cô thấy cả hai đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới thê lương.
Nhất là lúc An Thân Vương rời đi, rõ ràng trong mắt còn ẩn chứa lệ quang, ngoài ra còn có phu nhân đang ngẩn ngơ ngồi trong thạch đình.
Cô không biết quan hệ giữa phu nhân và An Thân Vương đã sâu sắc tới mức nào, chẳng lẽ giữa bọn họ chỉ có tình bằng hữu đơn giản như vậy sao?
Tử Vũ đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, cô lập tức quay người lại, khi thấy rõ người tới là ai, cô sửng sốt trong giây lát mới quỳ xuống nói: “Nô tỳ tham kiến Đế Quân.”
Tuần Dạ phất phất tay, gương mặt thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tô Lạc Tuyết đang ngồi trong đình, chậm rãi đi về phía nàng.
Tô Lạc Tuyết đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không nhận ra có người đến gần, mãi khi chiếc bóng đen bao trùm phía trước, nàng mới giật mình ngẩng đầu nhìn người mới tới, ánh mắt mê man có vẻ sợ hãi nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên thi lễ: “Tham kiến Đế Quân.”
Tuần Dạ đỡ nàng dậy rồi kéo nàng ngồi xuống phía đối diện: Đồng thời, ánh mắt hắn cũng thoáng lướt qua hai ly rượu rỗng trên mặt bàn đá.
Tô Lạc Tuyết chậm rãi ngồi xuống, đã hơn nửa tháng không gặp, trông hắn tiều tụy đi nhiều, nhìn quầng thâm dưới mắt cũng thấy đã lâu hắn không có được giấc ngủ ngon.
“Đêm nay là đại hôn của Đế Quân, người nên ở trong tẩm cung của Lệ Quý Phi thì hơn.”
“Cả không gian màu đỏ khiến ta nhớ đến nàng…nhớ tới hôm chúng ta thành thân, ta nợ nàng một đêm tân hôn.”
Tô Lạc Tuyết để ý tới cách nói chuyện của hắn, vẫn xưng “ta” chứ không hề xưng “trẫm”, trong lòng ngổn ngang chỉ biết cười nói: “Thế nên đêm nay chàng định nợ Lệ Quý Phi một đêm tân hôn sao?”
“Trẫm và nàng ta chỉ là kết thân chính trị thôi.” Tuần Dạ nhìn nàng cười cười, trong mắt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Ta đoán, năm chúng ta bị quốc quân Khang quốc bắt giữ, chàng và A Đạt Mục đã đạt thành hiệp nghị kết thân, tương lai chàng sẽ thành thân với Sách Hi Á.” Tô Lạc Tuyết khẳng định.
“Quả nhiên không thể lừa được nàng.” Chân mày đang cau chặt của Tuần Dạ thả lỏng hơn, bàn tay cầm lấy một chiếc ly rỗng đùa nghịch: “Đêm khuya mà vẫn ở đây uống rượu sao?”
Nghe hắn hỏi, Tô Lạc Tuyết cũng không thể giấu diếm: “An Thân Vương vừa mới tới.”
“Vậy sao?” Bàn tay hắn thoáng run lên: “Nàng đã uống rượu rồi.”
“Hàn huyên chút chuyện cũ nên có uống mấy ly.”
Tuần Dạ trầm mặc trong giây lát rồi đứng dậy đi tới bên cạnh kéo tay nàng, nàng nương theo lực tay của hắn mà đứng lên, đồng thời cũng cảm nhận được mùi rượu tỏa ra từ cơ thể hắn.
Nàng còn nghĩ Tuần Dạ sẽ hỏi bọn họ đã nói gì, thế nhưng hắn lại chỉ dẫn nàng quay về phòng: “Đêm khuya rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi.”
Cảm nhận bàn tay đang siết chặt của hắn, nàng cũng dùng sức nắm chặt lại rồi yên lặng theo hắn quay về phòng.
“Nàng có biết lý do ta không sắc phong nàng không?” Bước chân của Tuần Dạ hơi chậm lại.
“Biết.”
Ngừng một lúc nàng mới nói tiếp: “Phong hào, danh phận đều chỉ là hư danh, ta không muốn làm chàng khó xử.”
“Sắc phong chỉ là chuyện sớm muộn.” Giọng hắn trở nên kiên quyết lạ thường: “Triều đình vẫn chưa ổn định, đợi thêm chút thời gian nữa . . . . .”
“Tuần Dạ, chàng có lòng là được, còn những hư danh kia, đối với ta mà nói thật sự không quan trọng. Chỉ cần. . . . . trong lòng chàng có ta là được.”
Nghe tới đây, hắn chợt quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ta đã hứa sẽ cho nàng một đế nghiệp như họa, nhất định ta sẽ không nuốt lời.”
Nàng nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, trầm mặc hồi lâu mới nặng nề gật đầu: “Ta tin chàng.”
Tây Cung
Những tiếng đổ vỡ vang vọng khắp tẩm cung, đám nô tài đứng ngoài rối rít đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Lệ Quý Phi trong bộ giá y màu đỏ đang đập loạn những thứ có trong phòng, còn các cung nữ bên trong đã sớm quỳ rạp xuống đất.
“Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận. . . . . .” Chúng cung nhân nhìn Lệ Quý Phi bộc phát cơn giận mà không ngừng quỳ xuống khuyên can, không có ai dám bước lên ngăn cản gánh tai ương về mình.
“Bớt giận? Đêm tân hôn nhưng Đế Quân không bước vào tẩm cung một bước, đã vậy còn biến mất không rõ tung tích, các ngươi muốn ta bớt giận thế nào đây?” Sách Hi Á dứt lời liền đập vỡ khay ngọc trên bàn, gương mặt tức giận tới đỏ bừng lên.
“Nương nương làm vậy chỉ khiến Đông cung chê cười thôi.” Một giọng nói già nua đầy khôn khéo vang lên thu hút tầm mắt mọi người.
Sách Hi Á thu bớt lửa giận: “Ngươi là ai?”
“Bẩm nương nương, nô tỳ là cung nữ chủ sự của Tây cung, An Nhiên.” Bà ta thản nhiên nói, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót.
Sách Hi Á nhìn bà ta rồi đi quanh một vòng quan sát từ trên xuống dưới, sau đó nàng khẽ cười thành tiếng: “Ngươi nói đúng, dù tối nay bản cung có thảm hại thế nào cũng không thể tạo cớ cho Đông cung chê cười.”
“Nương nương là người thông minh.” An Nhiên cất tiếng tán thưởng.
Giờ phút này, sự tinh nhuệ và sắc bén đã thay thế vẻ giận dữ trong mắt Sách Hi Á: “Mau điều tra cho bản cung, rốt cuộc đêm nay Đế Quân đã đi đâu.”
“Dạ, nương nương.”
“Nương nương, nô tài điều tra đêm nay Đế Quân không ngủ ở chỗ Lệ Quý Phi.” Tổng quản thái giám Đông cung – Phúc công công vội vàng chạy vào trong điện bẩm báo.
Hoa Tuyết mặc Mặc Chính Hoàng sắc phi la Cửu Phượng quần áo, ung dung dựa vào phượng ỷ, hai mắt khép hờ như đang rất mệt mỏi.
Nhận được tin báo, Hoa Tuyết cũng không mở mắt mà chỉ thấp giọng hỏi: “Đêm nay là đêm động phòng của Đế Quân với Lệ Quý Phi, sao người có thể không ngủ ở đó?”
“Bẩm nương nương, người ở cung đó kể Lệ Quý Phi giận tới đập vỡ gần hết đồ đạc trong phòng. Sau đó còn sai người tra xem Đế Quân đang ở nơi nào.”
Nghe tới đây, Hoa Tuyết khẽ nhếch môi cười nhạt. “Vậy Đế Quân đã đi đâu?”
“Nô tài thăm dò khắp nơi, cuối cùng mới nghe An công công ở bên cạnh Đế Quân nói, sau lễ bái đường, Đế Quân rời đi một mình, cũng không cho phép ai theo sau.”
“Vậy không có ai biết Đế Quân đã đi đâu?” Rốt cuộc Hoa Tuyết cũng mở mắt ra, trong đôi mắt mơ hồ thoáng xuất hiện vẻ lạnh lẽo.
“Cũng không hẳn.” Nói tới đây, Phúc công công cũng hạ thấp giọng xuống: “Nô tài phải bám dính vào An công công hồi lâu mới nghe được tin Đế Quân đi về phía Bạch Lan Hiên.”
“Bạch Lan Hiên?” Hoa Tuyết nghe địa danh này có phần quen tai, nhưng cũng không nhớ nổi đó là nơi nào.
Phúc công công nhắc nhở: “Là chỗ của Tô Lạc Tuyết.”
Lúc này, Hoa Tuyết mới nhớ ra, lúc Tô Lạc Tuyết mới vào cung, không những không được sắc phong mà còn bị đẩy tới ở trong Bạch Lan Hiên đơn sơ hẻo lánh, suốt nửa tháng liền không có người tới hỏi thăm, nàng còn nghĩ mình có thể quên đi sự tồn tại của người này. Nhưng tới hôm nay, Tuần Dạ lại bỏ mặc Sách Hi Á mà đi tới Bạch Lan Hiên, rốt cuộc hắn muốn làm chi? Chẳng lẽ hắn muốn sắc phong cho Tô Lạc Tuyết sao?
Sau khi sắc phong Đế Hậu, cũng đã hơn nửa tháng Tuần Dạ không tới Đông cung, hắn luôn lấy cớ quốc sự bận rộn mà qua đêm trong Ngự Thư Phòng. Đám cung nhân cũng lén lút chê cười Đế hậu không được Đế Quân sủng ái, mới sắc phong có nửa tháng đã bị lạnh nhạt như vậy, thực chất nàng cũng chỉ là một Đế hậu hư danh thôi.
Lúc ở Tướng phủ, thỉnh thoảng Tuần Dạ còn dẫn nàng ra ngoài du ngoạn, nhưng khi đã trở thành Đế Quân, hắn lại lạnh nhạt với nàng. Vì hắn đã trở thành Đế Quân nên không cần nàng nữa sao? Từ đầu đến cuối hắn chỉ lợi dụng thân phận của nàng sao?
Hoa Tuyết nàng đã bao giờ phải chịu nhục như vậy.
Nghĩ tới đây, bàn tay Hoa Tuyết khẽ nắm chặt lại.
“Chuyện Đế Quân đi Bạch Lan Hiên còn ai khác biết không?”
“An công công này rất kín mồm kín miệng, nếu không phải nô tài dựa vào uy tín của Đế hậu nương nương, chỉ e An công công sẽ không tiết lộ mảy may. Thế nên nô tài nghĩ, người mới vào cung như Lệ Quý Phi khó có thể thăm dò được tung tích Đế Quân.”
Hoa Tuyết ngồi thẳng dậy, trầm tư trong giây lát mới ra lệnh: “Ngươi truyền ít tin sang Tây Cung, nói đêm nay Đế Quân đi Bạch Lan Hiên.”
“Vâng, nương nương.” Phúc công công còn chưa kịp rời đi cũng bị Hoa Tuyết gọi lại: “Đợi chút, phía bên Thái hậu, cũng thả luôn tin tức sang đó đi.”
Phúc công công có phần do dự nhắc nhở: “Nương nương, nếu làm kinh động tới Thái hậu, Đế Quân bị Thái hậu chỉ trích sẽ truy cứu chuyện này tới cùng, nếu liên lụy tới nương nương, chỉ e sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa người và Đế Quân.”
“Ngươi nghĩ khi Thái hậu và Lệ Quý Phi biết được tin này, Đế Quân còn đủ sức truy cứu xem ai truyên tin ra ngoài sao? Chỉ e hắn phải tập trung tinh thần bảo vệ Tô Lạc Tuyết. Mà dù có truy cứu đến chỗ bản cung thì sao, tình cảm giữa bản cung và hắn . . . . .” Nói đến hai chữ “Tình cảm”, Hoa Tuyết lộ ra nụ cười trào phúng rồi cho Phúc công công lui ra.
Đợi Phúc công công đi rồi, Hoa Tuyết mới chậm rãi đứng dậy, bàn chân trần bước trên nền đá lạnh lẽo đi về phía án thư, cây nến đỏ và chiếc đèn rực rỡ bao trùm lấy nàng nhưng lại toát lên vẻ cô tịch, thê lương.
Nàng đứng nhìn tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết trên mặt bàn, ngoài miệng thì thào nói: “Giữa ta và hắn còn có tình cảm sao? Tâm tư của hắn, tất cả đã đặt lên người Tô Lạc Tuyết, tất cả đã đặt lên người cô ta!” Nàng nghiến răng nhấn mạnh từng chứ.
Nhấc bút lên, viết thẳng một mạch không ngừng.
“Ta không muốn tranh, không muốn tranh. . . . . .” Nàng nhìn bốn chữ “Thân gửi Hoa Tu” đang nhảy múa trước mắt: “Tất cả là do ngươi ép buộc ta!”
Lại một đêm hoa rơi tàn lụi, đồng hồ cát chảy từng giọt tới sáng.
Cả đêm nay Tô Lạc Tuyết không chợp mắt, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, nhưng nàng có thể cảm nhận Tuần Dạ đang ngủ rất say.
Hắn ôm nàng ngủ suốt cả đêm, vừa mới đặt lưng đã ngủ say như vậy có thể thấy mấy ngày qua hắn không được nghỉ ngơi tử tế, nàng không dám động đậy tránh làm hắn thức, nàng chỉ có thể yên tĩnh nằm đó ngắm nhìn gương mặt hắn.
Nàng muốn ngủ, nhưng nàng không thấy buồn ngủ.
Hình như, khi con người đã bước chân vào hoàng cung sẽ không kìm được mà cảm thấy bi thương.
Hoàng cung này sẽ làm thay đổi con người, giống như Tuần Dạ vậy, giờ trông hắn còn lạnh lùng và uy nghiêm hơn trước, đồng thời cũng cự tuyệt người khác tiến lạI gần hắn.
Ngay cả nàng cũng không dám nói nhiều trước mặt hắn, nàng chỉ sợ nàng nói sai, làm sai.
Nếu còn ở Tướng phủ, nàng sẽ chủ động kể lại chuyện Tuần Lạc tới chỗ nàng hàn huyên, nhưng hôm nay không giống vậy, người nằm bên cạnh nàng lúc này chính là Đế Quân Thiên Triều, chỉ cần nói sai một câu cũng có thể mang tới tai hoạ ngập đầu, nàng không dám đem tính mạng Tuần Lạc đi đánh cuộc.
Cho dù trước giờ Tuần Lạc luôn lợi dụng nàng thì nàng cũng không muốn Tuần Lạc gặp chuyện không may.
Trời còn chưa sáng, Tuần Dạ đã tỉnh lại, Tô Lạc Tuyết lập tức nhắm mắt giả như đang ngủ say.
Trong gian phòng yên tĩnh, nàng có thể nghe tiếng Tuần Dạ cẩn thận bước xuống giường, nghe tiếng thay quần áo, chắc đã đến lúc lâm triều.
Đợi Tuần Dạ rời đi, nàng mới lần mở mắt ra nhìn màn che trên đỉnh đầu, tấm màn kia như ngọn núi nặng nề đè ép khiến nàng không thở nổi, linh cảnh như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Dù Nguyên Dực từng là đồng minh của Tuần Dạ, nhưng hắn cũng không thể mặc cho thiên hạ của Nguyên gia đổi sang họ Tuần, hắn án binh bất động như vậy cũng không chứng minh sau lưng hắn không mưu tính chuyện gì.
Thêm vào những lời kỳ quái Tuần Lạc nói đêm qua, trần quy trần, thổ quy thổ, mấy câu đó, càng nghe càng thấy giống di ngôn từ biệt. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tô Lạc Tuyết khẽ rùng mình lấy chăn trùm kín người, nàng không dám nghĩ tiếp mà chìm dần vào giấc ngủ.
Trong ngự hoa viên tràn ngập không khí vui mừng, các cung nhân đứng thành hai hàng, làn váy lay động trong làn gió thu chẳng khác nào một bức Thu Cảnh đồ.
Tuần Ngữ đi ngắm cảnh cùng với mấy cung nhân, từ xa nhìn lại đã thấy phía Đông ngự hoa viên vô cùng náo nhiệt làm nàng hiếu kỳ đi về nơi đó.
“Sao Ngự Hoa Viên lại náo nhiệt như vậy?” Vừa tới gần, nàng liền lên tiếng hỏi thăm các cung nhân.
“Bẩm trưởng công chúa, là họa sĩ Vương đang họa chân dung thái hậu trong đó.”
“Họa sĩ Vương ?” Tuần Ngữ nhíu mày đi về phía trước: “Thái hậu có hài lòng không?”
“Họa sĩ Vương chưa bị chê bao giờ, các bức họa của hắn chỉ giúp người được vẽ càng thêm đẹp, càng thêm sinh động, bức họa Thái hậu trẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng vừa nhìn vẫn có thể nhận ra đây là Thái hậu nương nương, Thái hậu rất thích hắn, mỗi lần tâm trạng vui vẻ sẽ cho gọi họa sĩ Vương vẽ liên tục mấy tấm.” Nhắc tới họa sĩ Vương, cung nhân kia không ngừng khen ngợi.
“Vậy sao, bản công chúa rất muốn xem hắn tài tới mức nào.” Dứt lời, nàng đã bước đến chỗ có đám đông náo nhiệt, hai hàng cung nhân nhìn thấy trưởng công chúa lập tức cúi người thi lễ: “Tham kiến trưởng công chúa.”
Âm thanh này cũng kinh động tới hai người đang ngồi họa chân dung, Thái hậu vẫn thản nhiên ngồi thẳng, mắt không chớp như cũ, còn bàn tay họa sĩ Vương lại khẽ run lên làm hỏng một bức họa sắp hoàn thành.
“Thần đáng chết.” Chỉ thấy họa sĩ Vương quỳ xuống nhận tội.
Chu Lệ Uyển nhìn Tuần Ngữ tỏ vẻ không vui: “Không phải ai gia đã dặn dò, khi họa sĩ Vương vẽ tranh cho ai gia thì không được kẻ nào tới quấy nhiễu sao?”
“Hỏng một bức, vẽ lại bức khác là được.” Tuần Ngữ làm như không thấy dáng vẻ bất mãn kia, nàng đi thẳng tới chỗ Thái hậu, ánh mắt quét qua vị họa sĩ Vương đang quỳ trên mặt đất: “Hoàng gia luôn lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, chỉ là một bức tranh thôi, Thái hậu sẽ không trách tội ngươi, mau đứng lên đi.”
Họa sĩ Vương không thấy Thái hậu lên tiếng nên cũng không dám đứng dậy, nhất thời, bầu không khí trở nên nặng nề, cứng ngắc.
Chu Lệ Uyển nhìn Tuần Ngữ hồi lâu mới thở dài nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ thái hậu nương nương, tạ trưởng công chúa.” Lúc này họa sĩ Vương mới đứng dậy.
Trong khoảnh khắc họa sĩ Vương kia đứng lên, Tuần Ngữ vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn giật mình dường như không dám tin: “Vương Kiếm Đãng?”
“Các ngươi quen nhau sau?” Chu Lệ Uyển nghe Tuần Ngữ nhắc tới cái tên này, rõ ràng rất quen tai, nhưng lại không nhớ mình từng nghe ở đâu.
“Không quen, nhi thần chỉ tình cờ nghe cung nhân nhắc tới.” Gương mặt Tuần Ngữ có phần cứng ngắc, ngay cả nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng: “Nghe nói họa sĩ Vương là thần bút đệ nhất thiên hạ, không biết bản công chúa có may mắn được ngươi vẽ cho một bức Đan Thanh[1]?”
[1]: Đan Thanh: tranh màu.
“Chỉ cần công chúa tin tưởng vi thần. . . . . .” Hắn còn chưa nói xong đã bị Tuần Ngữ ngắt lời: “Vậy thì tốt, đợi vẽ xong cho mẫu hậu, ngươi cũng vẽ cho ta một bức.”
“Vâng, trưởng công chúa.” Hắn cung kính cúi đầu, dáng vẻ bình tĩnh không bộc lộ điểm gì khác thường.
Lúc này một cung nhân vội vã tới bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Tây Cung truyền tin đến nói đêm qua Đế Quân không ở trong tẩm cung của Lệ Quý Phi, Lệ Quý Phi tức giận tới đập vỡ đồ đạc.”
“Không ở trong tẩm cung? Dạ nhi làm vậy còn ra thể thống gì!” Chu Lệ Uyển buồn bực hỏi: “Vậy nó đã đi đâu?”
“Nô tài cũng không rõ, nô tài chỉ biết Lệ Quý Phi vừa đi Bạch Lan Hiên.”
Chu Lệ Uyển hỏi lại: “Bạch Lan Hiên?”
“Là chỗ của Tô Lạc Tuyết.” Hắn lập tức nhắc nhở: “Thái hậu nương nương có cần ra mặt không, nô tài lo Lệ Quý Phi sẽ làm lớn chuyện . . . . .”
“Nữ nhân trong hậu cung tranh giành tình cảm đời nào chả có, chẳng lẽ lần nào cũng bắt ai gia ra mặt giải quyết sao? Kệ họ đi, Họa sĩ Vương , ngươi hãy vẽ cho ai gia một bức Đan Thanh.”
Nhưng nghe đến đây, Tuần Ngữ lại bối rối nói: “Vậy mẫu hậu từ từ vẽ, nhi thần xin được cáo lui trước.” Cũng không đợi Thái hậu lên tiếng, nàng đã tự động rời đi.
Chu Lệ Uyển buồn bã nhìn theo bóng dáng Tuần Ngữ.
Tỳ nữ Trạm Lam đi theo Chu Lệ Uyển nhiều năm lên tiếng: “Sao Thái hậu lại để trưởng công chúa phóng túng như vậy? Dù sao nơi này cũng là hoàng cung, không phải Tướng phủ, trưởng công chúa nên có chừng mực.”
“Kệ nó đi, là ai gia nợ nó quá nhiều.” Chu Lệ Uyển buông tiếng thở dài.
Họa sĩ Vương mới nâng bút chuẩn bị vẽ cũng ngừng lại, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ đau đớn, nhưng cũng thu lại rất nhanh.