A Mãn thấy hắn liền tỏ ra sợ hãi, cô bé vừa nhìn liền lập tức rời đi, cả người run rẩy.
Vương Lâm quay lại, nói với hắn: “Đại ca, bây giờ đi sao?”
Khi nhìn hắn, anh ta phát hiện một vết cào đỏ trên mặt Khắc Trầm, có những tia máu li ti đã đọng lại.
“Vết thương trên mặt anh… có cần xử lý không?”
Khắc Trầm lạnh lùng nói: “Không cần…”
Sau đó quay sang nói với A Mãn: “Hôm nay, cắt bữa sáng của Mẫn nhi.”
“Nhốt cô ấy trong phòng, khi nào tôi về tính sau.”
A Mãn nghe xong thì giật mình, vô cùng đau lòng nhưng không dám nói gì.
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Sau đó cô ấy vội vàng chạy đi.
Vương Lâm nói với Khắc Trầm: “Đại ca, dù sau chị dâu cũng còn nhỏ, hay là…”
Ánh mắt sắc lạnh phóng vào người Vương Lâm, khiến anh lập tức dừng lại câu đang nói.
Khắc Trầm thu hồi ánh mắt, gióng nói lạnh lẽo có thể nhìn ra sự khó chịu bên trong đó: “Không cần mày lo.”
Vương Lâm cười ngượng, nói: “Em không có ý gì cả.”
Sau đó hai người bọn họ đi xuống lầu, ra ngoài xử lý công việc.
Bên trong căn phòng đang bị khóa lại.
Trên chiếc giường chỉ có một màu đen, có một cô gái trắng nõn đang nằm trên đó với tư thế kỳ quặc.
Yến Mẫn nằm xấp trên giường, mái tóc dài xõa tung ở sau lưng, trên tấm lưng trắng nõn đầy những vết cào.
Da non bong tróc, máu đỏ chảy ra kéo từng đường dài trông rất thê thảm.
Căn phòng không có ánh sáng, chỉ có chiều đen ngủ màu cam le lói ở trên tường.
Vô cùng lạnh lẽo và hui quạnh.
Tuy A Mãn bị cấm tới gần căn phòng nhưng cô bé vẫn lén bẻn lẻn đi tới.
Cốc… cốc…
Cô bé gõ cửa thật nhẹ, ém giọng nói vào trong: “Chị Mẫn… chị đã thức dậy chưa?”
Qua một lúc không có ai trả lời. A Mãn tính rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên trong.
“Đau… quá…”
A Mãn giật mình lập tức ém giọng nói tiếp: “Chị Mẫn… chị sao rồi, có bị gì nghiêm trọng hay không?”
Nhưng tiếng động bên trong đã dừng lại.
A Mãn vô cùng lo lắng, nhìn cửa phòng bị khóa mà không biết làm gì.
Tuy rất lo lắng cho Yến Mẫn nhưng A Mãn lại không thể làm gì.
Ở đây, chỉ có mình cô bé và Yến Mẫn không phải người thuộc tổ chức, nên không cần phải tập luyện, hay ra ngoài làm việc.
Còn những chị gái khác là người thuộc tổ chức, lúc nào gương mặt cũng lạnh lùng, không nói chuyện với bọn họ.
A Mãn, Vương Lâm và một người nữa có lẽ bọn họ là người chứng kiến cuộc sống của Yến Mẫn nhiều nhất.
Bọn họ hiểu Yến Mẫn đang phải trải qua một cuộc sống như thế nào.
Đến tuổi thì không được đi học, mặc dù Khắc Trầm có rất nhiều tiền.
Hắn mua cho cô rất nhiều đồ đắt tiền, nhưng lại không cho cô đi học.
Không cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng Yến mẫn vẫn biết được một ít thông qua A Mãn.