“ Ngọt chết được, em muốn con người này bị tiểu đường à? “ Dương Nhược Thiếu cau mày khi vừa nếm mùi vị của nước sốt.
Vừa thấy anh như vậy, Hàn Như Tuyết đã nhanh chóng mở trai nước khoáng mới mua đưa cho anh. Nhận lấy trai nước, anh chỉ uống hai ngụm rồi đóng nắp lại.
“ Xin lỗi, em cho nhầm.” Cô dựa lưng vào thành bếp, đôi mắt hiện rõ sự buồn bã.
“ Không sao, có thể làm lại mà.” Anh đưa tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương vấn trước trán cô rồi đặt lên đó một nụ hôn tràn đầy yêu thương.
Nhận được nụ hôn hết sức bất ngờ hai má Hàn Như Tuyết nóng ran lên, nhanh chóng cúi mặt xuống không dám nhìn người đàn ông đối diện.
“ Ngẩng mặt lên nào..” Dương Nhược Thiếu đưa tay tắt bếp, sau đó ép cô vào thành bếp ghé sát tai mở giọng nói trầm ấm sưởi ấm lòng người con gái nhỏ.
Hàn Như Tuyết vẫn im lặng cúi mặt xuống, hai tay đan vào nhau.
Vài giây lo lắng bỗng dưng bị anh tăng lên, luồn hai tay qua người cô Dương Nhược Thiếu bế bổng cô lên rồi đặt xuống bề bếp.
Anh khẽ cúi người xuống thấp hơn, lúc này anh đã nhìn rõ gương mặt buồn rầu đầy lo lắng của cô. Khóe mắt đỏ hoe, có vẻ như có gì đó hơi khác với cô lúc này.
“ Sao vậy? “
“ Không có.” Cô nhanh chóng chối cãi lại sự thật đang hiện diện ngay trước mắt anh, hai tay nhanh chóng đưa lên rụi hai mắt.
“ Còn chối, anh đưa em đi ăn.” Anh nắm lấy hai cô tay nhỏ bé của cô, rồi nở nụ cười tủm tỉm nhìn vẻ ngượng ngùng của cô.
“ Ừm.” Cô nghẹn ngào cất tiếng nói, dù vậy lại luồn tay lên cổ anh rướn người lên ôm anh vào lòng.
Mùi hương dịu nhẹ của anh vẫn như trước, tính cách anh cũng khác rồi. Trong cô vẫn nhớ bóng hình người lạnh lùng, tàn bạo khi giáo huấn cô nhưng giờ anh thật khác. Không biết duy trì được bao lâu nhưng cô sẽ sống bên anh cho đến ngày nó dừng lại.
“ Chúng ta sẽ thế nãy mãi mãi nhé..” Hàn Như Tuyết nói nhỏ bên tai Dương Nhược Thiếu.
“ Anh không tin vào mãi mãi, chưa từng. Nhưng nếu bàn tay em còn nắm có lẽ anh sẽ không buông.” Anh trầm giọng lên tiếng.
“ Em cũng vậy, nhưng thực sự muốn tin. “
“ Vậy em nên tin đi, nếu nó làm em vui. “
Dứt lời nói, Dương Nhược Thiếu ôm lấy Hàn Như Tuyết bước ra khỏi bếp, cô thấy vậy cũng quặp chân vào hông anh.
“ Đói rồi, đi ăn thôi.” Anh hét lớn, trông rất vui vẻ bế cô ra bên ngoài rồi khẽ đặt cô xuống.
Hai người cùng nhau đeo giày rồi cùng nhau đi ăn.
--
Bữa ăn kết thúc trong tiếng nói cười, lần đầu anh nói nhiều đến vậy nhiều khi Hàn Như Tuyết bỗng có chút khó chịu về sự nói chuyện hết sức ngây thơ của anh.
Chiếc xe thể thao đời mới nhanh chóng phóng ra, Dương Nhược Thiếu ngó đầu qua kính xe vẫy Hàn Như Tuyết vẫn đang thẫn thờ đứng đợi mình.
Thấy anh vẫy mình cô nhanh chóng bước về về phía xe rồi bước vào xe.
Chiếc xe chạy được vài giây, Hàn Như Tuyết ngồi trong xe nhưng vẫn luôn quay lại nhìn thứ gì đó ở phía sau.
“ Em nhìn gì vậy? “ Dương Nhược Thiếu lái xe chậm lại, rồi quay sang hỏi người con gái bên cạnh.
“ Cô ta chẳng phải là Kiều Minh Hạ sao? Dừng xe lại đi Dương Thiếu.” Cô vẫn chăm chú nhìn hình ảnh khó chịu phía sau.
Dương Nhược Thiếu nghe thấy tên người con gái kia liền nhanh chóng biến chuyển, chân nhấn phanh gấp. Chưa kịp nói thêm gì, Hàn Như Tuyết nhanh chóng xuống xe chạy về phía trước có một vụ tranh giật lộn xộn.
“ Đưa con bé cho tôi.” Người đàn ông tàn tạ người bốc mùi rượu khiến người qua lại phải nhăn nhó chẳng dám đến gần.
“ Không, tôi sẽ không đưa nó cho ông..” Kiều Minh Hạ ôm người con gái nhỏ đang khóc sướt mướt trong lòng chịu những cú đánh từ người đàn ông tồi tệ kia.
Hàn Như Tuyết không thể xem kịch mãi khi đứa bé gái trong lòng Kiều Minh Hạ càng khóc lớn, nó sợ hãi cứ kêu lên “ Đừng bắt con “
Cô bước lại gần túm lấy cổ áo phía sau của người đàn ông kéo ông ta ra, rồi bỏ cổ áo ra khiến ông ta không giữ được thăng bằng ngã xuống.
“ Con điên này, mày muốn chết sao? “ Ông ta tức giận hét lên đứng dậy lao về phía cô, với tốc độ của ông ta cô có thể dễ dàng tránh.
“ Lão già, tôi thực sự muốn thử chết.” Né được cú tấn công của ông ta, Hàn Như Tuyết có chút hứng thú khóe môi cong lên nở nụ cười thách thức.
“ Đừng thách tao “ Ông ta lao như điên đến chỗ Hàn Như Tuyết, tay nhanh chóng bỏ vào túi lấy ra 1 con dao sắc định đâm cô nhưng chỉ một cú đá của cô khiến cho chiếc dao rơi xuống.
Dương Nhược Thiếu đi vẫn chậm rãi bước tới, anh biết cô không hành động ngu ngốc đâu nhất cũng dạy hắn một bài học. Nhìn dáng vẻ lâu ngày không vận động của cô, anh có chút đánh giá về kĩ năng của cô đã giảm đi chút ít rồi.
“ Lão già, mùi máu thơm lắm..” Hàn Như Tuyết bước đến gần chỗ ông ta, lên tiếng đe dọa.
Chỉ mới một cú đá của cô vào tay ông ta đã bo lấy cổ tay, cũng chính vì thế cô chỉ đạp một cái ông ta đã nhanh chóng ngã xuống. Cô cúi xuống nhặt chiếc dao nhỏ mới rơi xuống không lâu, nhếch mép cười thỏa mãn. Bàn tay nhỏ nhưng cũng khá giỏi, chỉ với ba ngón tay cô xoay chiếc dao uyển chuyển không bị sứt một chút da nào trên tay mình.
“ Đừng quậy nữa Tiểu Tuyết.” Dương Nhược Thiếu lên tiếng nhắc nhở.
Thấy anh cũng đã lên tiếng, cô lùi người lại nhưng chiếc dao trên tay cô lại được cô phi thẳng về phía người đàn ông nằm dưới đất.
“ Em chỉ làm rách chiếc quần của lão ta thôi.” Hàn Như Tuyết quay người lại cười tươi , lâu lâu không vận động cũng khá thích.
“ Em nhìn thấy gì chưa? “ Dương Nhược Thiếu vừa nghe thấy nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông sợ hãi đằng sau cô.
Lão đã trông khá bẩn thỉu, bốc mùi rượu nồng nặc quần áo xộc xệch hở cả quần trong khiến Dương Nhược Thiếu khó chịu ôm Hàn Như Tuyết vào lòng.
“ Thì thấy những gì anh thấy..” Cô vô tư trả lời, cũng có gì đáng lo lắng về chuyện đó đâu.
“ Về thôi, tối nay anh sẽ cho em thấy thứ đó..” Dương Nhược Thiếu nở nụ cười gian xảo, gương mặt lộ rõ sự ham muốn.
“ Không dám “ Cô nhanh chóng từ chối, việc nên làm cũng xong cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh Kiều Minh Hạ cũng con cô ta cảm ơn đâu. Thực sự cô ta không mấy ảnh hưởng nhưng người yêu cũ vẫn phải cảnh giác.
Hai người bắt đầu bước chân rời đi thì Dương Nhược Thiếu dừng lại bởi ai kia nắm lấy tay anh kéo lại.
Lần này, không chút chần chừ anh nhanh chóng giật tay mình lại lạnh lùng nhìn Kiểu Minh Hạ.
“ Dương Thiếu cảm ơn anh..” Khóe mắt cô ta còn vương vấn giọt lệ, giọng nói yếu đuối cảm ơn Dương Nhược Thiếu, một người chưa động tay giúp cô.
Anh lạnh lùng nhìn Kiều Minh Hạ, ôm chặt lấy Hàn Như Tuyết vào lòng.” Cô cảm ơn nhầm người rồi, cô ấy mới là người giúp.”
Kiều Minh Hạ mím chặt môi lại, không mở lời cô ta vẫn ôm đứa con gái trong lòng một tay nắm lấy vạt áo của Dương Nhược Thiếu “ Em xin lỗi vì..” Cô ta chưa nói xong đã bị Dương Nhược Thiếu hất tay ra ôm lấy Hàn Như Tuyết bước đi.