“ Không cần “ Hàn Như Tuyết nhanh chóng từ chối, rồi vùi mình vào trong chăn đôi mắt khẽ nhắm lại. “ Đồ ăn đến thì gọi em “ Cô mất máy đôi môi mỏng, điểm chút son đỏ quyến rũ.
Dương Nhược Thiếu cũng dừng bước chân lại, anh chăm chú đưa con mắt nhìn gương mặt mệt mỏi điểm lớp phấn mỏng rồi im lặng bước đến bên khoảng trống giường còn thừa lại.
Không nằm xuống, anh chỉ lẳng lặng dựa vào thành giường mặc cho vết thương chỉ băng bó qua sau khi anh tắm. Nó vẫn tấy nhức lên nhưng với anh nó giường như cơm bữa không phải ai cũng biết kể cả cô.
Gần 10 trôi qua, cánh cửa vang lên vào tiếng rồi được mở ra. Quý Văn bước vào hai tay hai túi đồ ăn thơm phức đặt trên bàn uống nước rồi nhanh chóng bước ra.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Hàn Như Tuyết nhanh chóng vươn người dậy và rời khỏi giường.
Bỏ những hộp đồ ăn ra khỏi túi ni lông, mùi thơm nhanh chóng lan toả khắp căn phòng. Ngoài ra còn có hai cốc trà sữa Matcha, gương mặt Hàn Như Tuyết chớm vui khi nhìn thấy nó nhưng nhanh chóng mất đi.
“ Dương Thiếu, anh ăn chứ? “
Người đàn ông vừa nghe được câu nói nhanh chóng xuống giường bước đến chỗ Hàn Như Tuyết. Sâu trong đôi mắt anh có gì đó khó hiểu, trầm ngâm đến lạ.
“ Anh uống thử chứ? “ Hàn Như Tuyết khuấy đều cốc trà sữa lên, rồi đưa cho Dương Nhược Thiếu.
Cốc trà vừa chạm đến tay anh, nhanh chóng vô thức bị lia xuống sàn nhà đổ tung tóe. Không biết từ đâu trong anh lại tức giận đến nỗi như vậy, cô nín thinh trong vài giây.
“ Em muốn đi Mạc Tư Quân bằng thứ thuốc này sao? “ Dương Nhược Thiếu tức giận quay lại lớn tiếng cô, hay cánh tay rắn chắc quay lại nắm chặt lấy vai cô, những gân xanh cũng mang giận mà hiện lên rõ hơn.
“ Không có “ Cô hết sức bình tĩnh trả lời.
“ Đừng quên tôi là người dạy em, thuốc mê trong cốc trà có ý gì? “
“ Như anh đã biết, mục đích em bên anh cho đến nay là gia đình hắn thôi.”
“ Là tôi định hướng sai cho em, đừng làm nữa. Ngoan ngoãn bên tôi, mọi việc còn lại để tôi “ Phẫn nộ anh như vơi đi, từ từ trở nên dịu nhẹ xuống.
“ Đến nước này rồi không thể “
“ Nghe tôi, chúng ta sẽ xây dựng một mái ấm. “
“ Anh đâu có tình cảm “
“ Là có nhưng không nhận ra “
“ Nếu vậy em nghe anh, sau này đừng thất hứa. Anh nợ em một hôn lễ “
“ Em nợ tôi một đứa con “
“ Chấp thuận “ Hàn Như Tuyết tươi cười nói, cô không phàn nàn nhiều. Hai tay quàng lên cổ anh, cơ thể hai người cùng thả lỏng trong không gian tĩnh lặng.
Đôi môi mỏng của Hàn Như Tuyết nhẹ nhành,đặt lên môi Dương Nhược Thiếu một nụ hôn. Môi anh bị cô chiếm đoạt rất từ từ, dần dần chuyển qua sống mũi, tai rồi xuống cổ. Từng động tác của cô như thiếu đốt anh, khơi gợi cậu nhỏ vốn lâu chưa tình.
Vài giây nhẹ nhàng trôi qua, tình hướng xoay ngược Dương Nhược Thiếu nhẹ nhàng đè Hàn Như Tuyết xuống hai ánh mắt đắm đuối nhìn nhau tạo nên bầu không khí nóng đến khó thở. Chưa gì, cả một tiết trời thu se lạnh biến đổi nhanh chóng. Hai người đều truyền cho nhau một luồng thở ấm nóng.
Bộ váy đỏ của cô có chút xộc xệch, bàn tay anh cũng chẳng chờ nhẹ nhàng kéo hai bên vai áo xuống.
“ Anh tính làm gì vậy? “ Hàn Như Tuyết e ngại khiến cho hành động của anh dừng lại trong giây lát.
“ Em kêu gọi dục vọng rồi, giờ muốn mình tôi chịu sao? “ Anh cau mày nhìn cô, gương mặt điển trai cương nghị, luôn lạnh nhạt với nĩ nhi suốt bao nhiêu năm hôm nay thay đổi đột ngột.
“ Không.. U.Đau lắm..” Khoé mắt cô có giọt lệ đọng lại. Mọi kí ức về lần đầu ùa về xoáy mạnh trong tâm trí cô, khiến cô phút chốc trở nên e rè sợ hãi.