Thân xác cô không còn nặng nề nữa, người đàn ông đó theo cảm nhận của cô được lôi đi.” Sao không?” Tấm băng trắng che mắt Hàn Như Tuyết được gỡ xuống, cô có thể nhìn rõ người đàn ông trước mắt không vui mà lại yếu đuối khóc trong lòng anh.
Người Hàn Như Tuyết lúc này nóng ran, nước mắt cô không ngừng rơi hai tay ôm chặt lấy Dương Nhược Thiếu không buông, thực sự không muốn buông. Cơ thể cô ngày càng nóng, nó cứ run lên bàn tay cô cũng không hành động theo ý mình nữa cứ lân la cơ thể anh. Gương mặt cô đỏ bừng lên, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng thu lại, khẽ liếc mắt lên nhìn gương mặt lạnh tanh, vô cảm của Dương Nhược Thiếu cô sợ hãi bước xuống giường chạy nhanh vào nhà tắm. Thân thể yếu đuối nóng ran, khiến cô chạng vạng ngã xuống trẹo cổ chân ngay trước cửa nhà tắm, cô vẫn cố lết người vào. Cánh cửa đang dần đóng, thì bị Dương Nhược Thiếu giữ lại anh bước vào mở vòi nước lạnh xả vào người cô.
Trước hành động của Dương Nhược Thiếu, Hàn Như Tuyết ngại ngùng nhưng không làm được gì, cơ thể cô giống như bị người khác điều khiển. Cố gắng nắm chặt hai bàn tay lại, cô bặm chặt môi một cách đau khổ. “ Tôi sẽ không làm gì, nếu không có sự cho phép của em..” Câu nói phát ra từ Dương Nhược Thiếu khiến bàn tay cô thả lỏng ra, giọng nói anh hôm nay ấm áp đến lạ khiến cô nằm im cho nước lạnh xối vào, rồi thiếp đi vì mệt mỏi.
Thấy cơ thể Hàn Như Tuyết dịu đi, Dương Nhược Thiếu lấy khăn tắm cuốn quanh người cô rồi bế cô ra ngoài. Bữa tiệc được giải tán, xác của người đàn ông kia cũng được đem đi anh lạnh nhạt chẳng cười, chẳng tức giận gương mặt vô cảm bế cô xuống. Lên chiếc xe Ferrari đỗ trước cửa, vẫn ôm Hàn Như Tuyết trong lòng, nhìn chiếc khăn tắm to rộng che kín những phần cần che rồi anh khẽ nhắm mắt lại.
“ Lão đại, mua hết cổ phần sao? “ Quý Văn nhìn Hoàng Kiệt một lúc rồi hai người cùng gật đầu mới dám hỏi Dương Nhược Thiếu.
“ Hết.” Dương Nhược Thiếu lạnh nhạt trả lời, anh mở mắt nhìn Hàn Như Tuyết vẫn ngủ ngoan rồi lại khẽ chợp mắt.
--
Chiếc xe lăn bánh chậm trước căn biệt thự, Quý Văn bước xuống mở cửa như mọi khi.
Dương Nhược Thiếu khẽ bế Hàn Như Tuyết một cách khiến cô thoải mái nhất, bước ra khỏi xe cũng rất chậm. Bước chân sải dài nhưng lại thấy được sự chậm rãi, đến cửa phòng anh cũng mở rất nhẹ.
Đặt Hàn Như Tuyết xuống giường, Dương Nhược Thiếu khẽ gỡ bỏ chiếc khăn tắm để lộ cơ thể trắng nõn nhưng gương mặt anh chẳng chút biểu hiện hứng thú của một người đàn ông. Vứt chiếc khăn tắm xuống đất, anh bước đến tủ quần áo vớ tạm 1 bộ nội y và chiếc váy ngủ mày hồng phấn, quay lại nhẹ nhàng mặc cho cô.
Mặc chiếc váy vào, Dương Nhược Thiếu khẽ nắm lấy chân cô nắm bóp bàn chân bị trẹo lúc nãy. Lấy chiếc điện thoại trong túi áo quần ra, nhanh chóng soạn tin gửi cho Quý Văn.
“ Cốc cốc “ Tiếng gõ cửa vang vọng căn phòng yên tĩnh, sự im lặng của căn phòng đáp lại cánh cửa mở ra. Quý Văn đem 1 túi chườm lạnh cho Dương Nhược Thiếu, không quên dặn dò “ Lão đại, chỉ cần chườm rồi nặn bóp.” Nhìn vết thương không bầm tím lắm, chỉ đỏ nên Quý Văn dặn dò Dương Nhược Thiếu.
“ Tôi Biết.” Câu nói lạnh nhạt như một lời đuổi khéo Quý Văn, cậu cũng biết điều bước ra đóng cửa nhẹ.
Suốt 20 phút, Dương Nhược Thiếu chỉ ngồi nắn bóp rồi lại chườm cho Hàn Như Tuyết đó là chuyện trời sập những người biết anh chẳng dám nghĩ đến. Những động tác rất chậm rãi, nhẹ nhàng khiến cho bất kì cô gái nào cũng siêu lòng, nhưng gương mặt anh vẫn mang sự vô cảm.
“ Ch..ăn “ Hàn Như Tuyết mập mờ mở mắt nhưng rồi lại khẽ nhắm lại, bàn chân lạnh buốt vì đá liền rụt lại rất nhanh có vẻ như hết đau . Bàn tay lân la tìm chăn, nhưng chưa kịp tìm thấy thì bì vật gì đó ôm chặt lấy với 1 hơi ấm quen thuộc cô lại mặc kệ chìm ngủ .
Sau khi Hàn Như Tuyết ngủ sâu , anh khẽ lật người cô về gối rời khỏi giường. Ra đến cửa, anh để ý cô lần nữa rồi chạm hệ thống cảm ứng tự động kéo rèm và tắt điện.
**
Sáng sớm,..
“ Reng reng “ Tiếng chuông đồng hồ kêu lên, phá hỏng giấc ngủ của Hàn Như Tuyết. Biết là phải dậy nhưng cô vẫn cố lăn đi lăn lại mấy vòng, làm tóc rối bù lên.
Sau vài phút, Hàn Như Tuyết ngồi dậy chân đạp tung chăn lên, lúc này cô chợt thấy chân mình không còn đau liền mỉm cười “ Lại là anh à? “ Nhưng nụ cười chợt mất đi, cô nhớ về những thứ ghê tởm hôm qua, cũng may là Dương Nhược Thiếu đến sớm không cô cũng tiêu, thở dài 1 cái cô rời khỏi giường bước đến tủ quần áo chọn 1 chiếc áo sơ mi và quần bò.
Thay đồ xong, cô ra bàn trang điểm thoa ít phấn lên vết cắn hôm qua, rồi gượng cười 1 cái. Đôi môi có chút nhợt nhạt không như mọi hôm, cô ngừng lại chọn 1 thỏi son đánh nhẹ.
--
Bước xuống dưới phòng khách, Hàn Như Tuyết bước đi chậm rãi, cắm cúi vào chiếc điện thoại vờ xem bộ phim tình cảm mới ra như không có gì.
“ Nhanh chân lên.” Dương Nhược Thiếu quần áo nghiêm chỉnh chỉ riêng chiếc cà vạt bị nới lỏng, trên tay là điếu thuốc dở dang.
“ Lão đại, đợi..” Hàn Như Tuyết kéo dài câu trả lời, mắt cắm cúi vào chiếc điện thoại vờ như xem thật chậm rãi về phía Dương Nhược Thiếu.
“ 3 giây đếm ngược..1..2 “ Chưa kịp 3 thì Hàn Như Tuyết nhanh chóng tắt điện thoại đúc vào túi quần, chạy về phía anh đứng nghiêm chỉnh.
Nhìn Hàn Như Tuyết một lượt, Dương Nhược Thiếu tỏ vẻ hài lòng gạt điếu thuốc. Anh không ngờ sau hai năm, cô bị người sắp ăn sống vẫn vui vậy quả nhiên trưởng thành nhiều.
Chỉnh lại chiếc cà vạt, Dương Nhược Thiếu bước ra xe trước còn Hàn Như Tuyết thở dài bước sau. Hôm nay chỉ có cô và anh đi không hề có Quý Văn và Hoàng Kiệt, cô liền phi nhanh ra chiếm vị trí lái xe.
Dương Nhược Thiếu im lặng nhìn cô loi nhoi khám phá chiếc xe, quên cả việc mở cửa cho mình. Nhưng rồi càng nhìn càng chẳng tức được liền tự mở cửa lên ghế phụ ngồi, nơi từ khi ngồi ở vị trí Lão đại chưa từng ngồi lại.
“ Dương Thiếu, hôm nay tôi lái được không? “ Hàn Như Tuyết bỗng dưng gọi thẳng tên Dương Nhược Thiếu sau 2 ngày giận dỗi, khiến anh có chút mềm lòng gật đầu.
Hàn Như Tuyết lái xe ra khỏi cổng 1 cách thành thạo, nhưng chỉ lái được 1 dạo thì chán nản dừng gấp lại nhìn Dương Nhược Thiếu “ Lão đại, lái đi.” Cô mệt mỏi, nhìn anh thanh thản ngồi nhắm mắt, khoang tay.
“ Không “ Dương Nhược Thiếu lạnh nhạt trả lời, quay mặt ra cửa xe, mắt vẫn mắt.
“ Đi mà..” Cô chán nản, van nài anh.
“ Không “ Vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh nhạt, nhưng lần này anh lại mở mắt nhìn về phía cô “ Nếu cô gọi tên Tôi thì còn có thể.”
“ Dương Nhược Thiếu lái xe..” Cô nhắm tít mắt, nói lớn rồi mở cửa xe chuồn xuống ghế dưới, để Dương Nhược Thiếu tối sầm mặt vẫn phải giữ lời hứa qua ghế bên lái nhấn ga nhanh hết mức.
“ Ting “ Đang lái với vẫn tốc cao, Dương Nhược Thiếu đành phải chậm lại để đọc tin nhắn.
“ Đơn hàng.” Dương Nhược Thiếu đưa điện thoại cho Hàn Như Tuyết, cô đang xem phim nhanh chóng gạt qua một bên để xem tin nhắn kia.
“ Ngày mai, giả người giao hàng 9 giờ.” Dương Nhược Thiếu lạnh lùng nói, rồi đưa tay giật lại chiếc điện thoại.
Chiếc xe lăn bánh nhanh trên đường cao tốc, Hàn Như Tuyết chẳng còn vờ nhìn chiếc điện thoại, tỏ vui vẻ nữa. Cô đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, đường phố tấp nập khiến cô nhìn cũng vơi đi nỗi buồn. Đăng bởi: admin