Tô Thuấn Quyên kéo rèm cửa ra, sương mù sáng sớm chưa tan hết, mặt trời chỉ lộ quầng sáng đỏ, nhưng sự nhộn nhịp của thành phố đã khẽ bắt đầu. Cô mở hé cửa sổ, không khí trong lành bên ngoài phả vào mặt, cô cảm nhận được một chút ý lạnh của trời thu.
Cô đi đến bên giường, vỗ vỗ Lý Văn Khải: “Văn Khải, thức dậy đi.”
Lý Văn Khải tỉnh lại, anh trở mình một cái, xoa xoa đầu, hôm qua có uống chút rượu, tuy rằng không nhiều nhưng vẫn hơi đau đầu.
Tô Thuấn Quyên đã tắm rửa xong, trên mặt chỉ trang điểm nhạt, nhìn thấy Lý Văn Khải còn đang ngáy ngủ vươn vai duỗi tay ra khỏi chăn, cô nhịn không được cúi đầu, khẽ hôn lên má anh. Tối qua hai người triền miên như vậy, cô mở cờ trong bụng, cô nghĩ anh nhất định vẫn còn cần cô.
Lý Văn Khải lại khẽ ngăn cô, anh nhẹ giọng nói, “Anh đi rửa mặt, hôm nay phải đến công ty sớm một chút.”
Tô Thuấn Quyên có hơi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn đang giấu đi vẻ đê mê, “Ừ, anh rửa mặt đi, em làm bữa sáng cho anh.”
Lý Văn Khải thoáng úp mở, “Không cần thiết phải phiền như vậy, anh ăn chút gì bên ngoài là được.”
“Phiền gì đâu, có sữa tươi, có trứng gà, em làm một cái pizza là được mà.”
“Không cần đâu.” Anh rời giường, có hơi xấu hổ, bản thân trong chăn là trần như nhộng, chợt nhìn thấy Tô Thuấn Quyên, chân tay luống cuống, “Cái đó, hiện tại anh không uống sữa tươi, anh đổi qua uống sữa đậu nành rồi, thật sự không cần phiền em như vậy.”
Trong lòng Tô Thuấn Quyên có chút khó chịu, đổi khẩu vị? Chẳng lẽ là do đổi phụ nữ? Trong lòng cô không khỏi hiện lên một hình ảnh, lúc sáng sớm, người phụ nữ kia thân mật nhảy lên giường, ôm cổ Lý Văn Khải, õng ẹo vừa hôn môi anh vừa nói, “Văn Khải, thức dậy uống sữa đậu nành, nhé?”
Trong lòng cô bùng lên lửa đố kỵ, nhưng cô vẫn đang cố kiềm chế, cô được hưởng nền giáo dục cao, lại sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sớm học được vẻ tỉnh bơ giấu giếm vui buồn.
Lý Văn Khải đã nhanh chóng bắt lấy quần áo của mình trên tủ đầu giường, cùng lúc sử dụng cả tay lẫn chân, chưa đến 2 phút liền mặc xong quần áo.
Anh nói: “Anh đi rửa mặt.”
Chạy nhanh vào nhà vệ sinh, Tô Thuấn Quyên lại theo tiến vào, cô nói: “Trên giá có dao cạo râu, còn có sửa rửa mặt, đều là nhãn hiệu anh thích dùng.”
Anh nhìn xuống dao cạo râu, vẫn còn mới, chưa mở ra, không khỏi nhìn cô, Tô Thuấn Quyên giải thích, “Thật ra, là chuẩn bị sẵn cho anh.”
Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Lý Văn Khải ở bên trong rửa mặt, nhớ lại chuyện tối qua. Tối qua thật hưng phấn, mọi người kéo nhau đến nói chuyện, chúc mừng, anh cũng có chút lâng lâng, nói chuyện với mấy quản lý một hồi, mọi người lần lượt nâng ly, tửu lượng của anh cho dù tốt cũng có hơi say, bà Lý và Thạch Băng không đợi được nên về trước, anh nói chuyện phiếm cùng nhân viên tổng bộ, cho đến cuối cùng, mọi người ra về, anh cũng đã ngà ngà say.
Giữa lúc đó, anh chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu với Tô Thuấn Quyên, khen ngợi cô: “Em thật sự rất đẹp, giống như năm đó anh quen em vậy, không, hiện tại em còn hấp dẫn hơn so với trước kia.”
Tô Thuấn Quyên cũng nói: “Anh cũng vậy, hiện giờ anh còn có sức hút hơn trước kia, trước kia anh vẫn còn hơi gầy, hiện giờ cơ thể càng rắn chắc hơn, vả lại, anh còn là một vị tổng giám đốc khu vực trẻ tuổi nhất trên toàn cầu của CVS.
Anh chếnh choáng say, “Em lại nịnh anh rồi, Lý Văn Khải sung sức của năm đó bây giờ đã già đi, em xem, thậm chí trên đầu anh còn có tóc bạc, sắc mặt cũng sạm đi, điều quan trọng nhất chính là cảm xúc mãnh liệt của anh không còn nữa, thậm chí có đôi khi còn dễ dàng thỏa hiệp.”
Cô tuyệt đối không tin. Ở trong mắt cô, anh luôn là một người rất nam tính.
Nhân viên của tổng bộ ở Mỹ về hết, anh ra khỏi thang máy, tài xế đợi sẵn ở bên ngoài, lúc này, Tô Thuấn Quyên gọi anh: “Văn Khải.”
Anh quay đầu lại, Tô Thuấn Quyên bước đến, không đợi anh định thần, cô ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau.
Lý Văn Khải hơi do dự.
Đầu của Tô Thuấn Quyên dán chặt ở sau lưng anh, cô khó chịu không thể đè nén nổi, “Văn Khải, đêm nay để em ôm anh được không?”
Tay anh buông xuống, cầm lấy tay cô đang ôm thắt lưng mình.
Khoảnh khắc này, anh đã quên mất ai kia, quá khứ ùa về, trước mắt chỉ hiện ra hình ảnh khi hai người tương thân tương ái ở Mỹ, trong phòng trọ chật hẹp, anh viết báo cáo, làm kết hoạch, cô pha cà phê, bóp vai cho anh.
Cứ như vậy, tay anh bị cô nắm lấy, cùng nhau về nhà cô.
Lý Văn Khải đã rửa mặt xong, anh từ trong nhà vệ sinh bước ra, Tô Thuấn Quyên lại có chút mất hồn, anh vẫn tràn trề sinh lực như thế, hơn nữa, khí chất của anh càng đậm hơn trước.
Cô chạy nhanh đến sửa lại cà-vạt cho anh, Lý Văn Khải tỏ ý không cần, anh nói: “Anh đi đây, có chuyện gì sẽ liên lạc lại.”
Sau đó, anh lấy cặp táp của mình, thay giày xong thì ra cửa.
Anh đi rồi, Tô Thuấn Quyên lập tức ngồi phịch xuống sô pha.
Toàn bộ chuyện tối qua anh xem như một lần gọi gái sao, mặc đồ xong liền kết thúc sao? Mấy ngày nay cô ngủ không yên giấc vì biết tin anh có bạn gái, lấy hết can đảm tìm cơ hội trở về gặp anh, không ngờ anh đối với cô vẫn khách sáo như vậy.
Có lẽ, trong lòng cô lại nhen nhóm một tia hy vọng, có lẽ, một thời gian nữa, có lẽ anh sẽ hồi tâm chuyển ý, bạn gái của Lý Văn Khải cũng không phải là danh môn khuê cát gì, nếu thật sự so chiêu, cô chưa hẳn sẽ bại dưới tay người phụ nữ đó.
**************************
Lý Văn Khải đến văn phòng, thư ký gõ cửa đưa vào một bưu phẩm, anh nhìn thấy nơi gửi là Thanh Đảo, lập tức mở ra xem.
Bên trong là một cây đàn cello được rèn bằng sắt hàng thủ công mỹ nghệ dài khoảng 20cm, anh khỏi đoán cũng biết là Đường Mạn gửi đến, cho dù đẹp hay không, anh cũng thích, lập tức bày nó lên trên bàn, cô không quên hôm qua là lễ nhậm chức của anh.
Anh tỉ mỉ ngắm cây cello mỹ nghệ này, bỗng nhiên anh phát hiện, hàng mỹ nghệ này là mô hình cây đàn, nhưng mà trên mặt không có dây đàn, thoáng chốc, anh hiểu được ý tứ của Đường Mạn, không dây, không nhớ, ý của Đường Mạn rất rõ ràng, muốn anh buông tay, đừng suy nghĩ nhớ nhung đến cô nữa.
Trong lòng anh nhất lời dâng lên một cỗ lửa giận, có ý gì đây? Cô gái này ngốc nghếch không ai bằng. Bảo anh cắt đứt nhung nhớ sao? Không, tuyệt đối không thể.
Nếu cứ buông tay như vậy, đây thật sự là quá đỗi khiếp nhược, thậm chí còn khiến anh cảm thấy nhục nhã hơn việc khi trên thương trường gặp phải sự chế nhạo không biết xấu hổ của đối thủ ghê tởm nhất, người phụ nữ mình thích, lại dễ dàng trả cô lại bên cạnh người chồng trước, không, trong tự điển làm người của anh, không hề có hai từ “buông tay” và “thu tay lại”.
Anh nắm tay lại đấm lên bàn, vài ngày nữa anh phải đi thị sát ở những vùng khác, anh quyết định trạm đầu tiên phải đi chính là Thanh Đảo.
*************************************
Đường Mạn đang ở trong cửa hàng chọn áo ngực, người bán hàng niềm nở giới thiệu cho cô, cô lại thấy ngượng, suy nghĩ một lát, cô tùy tiện cầm vài món rồi nói với người bán hàng, “Tôi vào phòng thử trước, nếu vừa, tôi lấy hết.”
Người bán hàng quả là vui vô cùng, liên tục gật đầu, cô thấy trang phục của cô gái trẻ này sang trọng, ra tay nhất định hào phóng, đương nhiên nhiệt tình như một khối than hồng.
Đường Mạn ngồi trong phòng thử, vừa cởi áo, trong lòng lại suy nghĩ, mấy hôm trước là tiệc rượu nhậm chức của Lý Văn Khải, không biết ngày đó anh biểu hiện thế nào.
Thật sự rất nhớ anh.
Mỗi người đều có điểm cực hạn, thế nhưng khi đang mâu thuẫn ở ngã tư đường, nếu bạn không có một điểm chống đỡ mạnh mẽ và có lực, sẽ rất dễ dàng bị tư tưởng của người khác ảnh hưởng.
Không nghĩ lung tung nữa, cô cởi áo, lấy ra một chiếc áo ngực ren màu hồng nhạt, đặt ở trước ngực để so sánh.
Có người gõ cửa, cô nhíu mày, “Bên trong có người.”
Người bên ngoài vẫn kiên nhẫn gõ cửa, cô mất hứng, cao giọng nói: “Đã nói bên trong có người, đừng gõ nữa.”
Lúc này, người bên ngoài thấp giọng nói: “Tôi là Mắt Tròn Xoe, hàng xóm của Hoa Bối, có thể vào trong không?”
Trong lòng cô cả kinh, lập tức mừng rỡ, tim đập loạn xạ, Lý Văn Khải, là anh, sao anh lại đến chỗ này?
Dường như không tin tưởng lắm, đến nỗi chưa kịp mặc lại áo, cô nhanh chóng vớ lấy chiếc áo che trước ngực liền lập tức mở hé cửa ra, người bên ngoài lập tức lách người vào.
Trái tim Đường Mạn đập thình thịch, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô không thể tin, người đàn ông này luôn thần kỳ bất ngờ như thế, từ trên trời giáng xuống.
Anh, thật sự đang đứng trước mặt cô, trong mắt toàn là sự lúng túng và không tin của cô.
Đường Mạn chỉ cảm thấy dưới chân mình mền nhũn, liền nhào vào lồng ngực của anh một cách không tự chủ.
Lý Văn Khải ôm chầm lấy cô, anh siết chặt cô vào lòng, vừa thở dài vừa tức giận nói, “Người phụ nữ nhẫn tâm này.”
Đường Mạn ôm chặt anh, buồn muốn khóc. Phòng thử đồ là dạng kín, cách âm cũng hiệu quả, người bên ngoài không nghe được tiếng khóc của cô, thể giới này chỉ có cô và anh, cho nên cô cứ bỏ mặc nước mắt mình rơi.
Thôi xong, công tác tư tưởng của tất cả người khác đều uổng phí hết, Đường Mạn quấn tay trên cổ anh, chiếc áo rơi xuống đất, cô rất muốn anh, bây giờ phát hiện, tình cảm dành cho anh lại mãnh liệt như vậy, chỉ cần anh vừa xuất hiện, cô có ngay chỗ dựa an toàn.
Lý Văn Khải ngồi trên ghế trong phòng thử đồ, ôm cô vào lòng, anh cười khổ, “Có đôi lúc anh cảm thấy mình không giống 36 tuổi, ngược lại điên cuồng như hồi 16 tuổi, anh lấy việc công làm việc tư, chạy đến Thanh Đảo thị sát, thật ra là muốn gặp em, sao em lại ác như vậy?”
Đường Mạn cũng cảm thấy khó quá.
Mặt Lý Văn Khải dán lên mặt cô, anh nói: “Hôm nay nếu em nói thẳng với anh là em không yêu anh, anh sẽ lập tức rời đi, không quay đầu lại.”
Đường Mạn buông anh ra, cô khóc: “Em phải làm sao đây? Em đúng là không biết xấu hổ.”
Anh dùng tay vén tóc ở thái dương của cô, “Đừng sợ, theo anh đi đi, những chuyện khác giao cho anh xử lý.”
Đường Mạn trước là ngỡ ngàng, sau lại sợ hãi, cô có chút do dự.
Anh an ủi cô: “Anh nói rồi, đừng sợ gì hết, anh sẽ xử lý mà.”
“Sao anh biết em ở trong này?”
Anh nói: “Không có cách nào, anh giống như điệp viên 007, tìm người bí mật theo dõi em, biết em ra ngoài một mình, anh đứng ngồi không yên, cho nên khi thấy em vào đây, anh liền vứt hết liêm sỉ bước vào.”
Đường Mạn cúi đầu vừa thấy, lúc này mới phát hiện bản thân căn bản không mặc áo, đây là lần đầu tiên cô không mặc gì ở trước mặt anh, cô nhất thời vừa thẹn vừa lúng túng, vội vàng tìm áo mặc vào người mình.
Anh ôm cô hệt như con gấu Koala ôm mẹ, “Em thay đồ xong, anh sẽ dẫn em đi.”
Đường Mạn kinh hãi, “Bây giờ?”
“Đúng vậy, bây giờ, ngay lập tức.”
Đường Mạn lưỡng lự một lúc, nếu cô đi như vậy, có thể nào giống như lần trước hay không, Thạch Băng xảy ra chuyện.
Nhưng mà, nếu không đi theo anh, cô lại thấy mình thật sự rất nhớ anh.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng thử đồ bị người khác đấm vào thật mạnh, “Đường Mạn?” Giọng nói của Trương Khải Hiên.
Đường Mạn và Lý Văn Khải nhất thời kinh ngạc, Trương Khải Hiên? Anh theo đến nơi này sao?