Cô ăn mặc vô cùng kín đáo, ánh mắt Tiết Kiệu đảo qua trên da thịt của cô, cô vội vàng né tránh ánh mắt đó, bên tai như bị đốt nóng lên.Được cô kiểm tra bài tập, tất cả các bạn học đều rất vui vẻ, chắc là mọi người đều biết tính tình của cô tốt.
Không ít người phía sau còn có chỗ trống lớn, bọn họ cong tay thành hình chữ thập cầu xin cô bỏ qua.
Chu Từ thở dài, đẩy bài thi lại trong tay đối phương: “Bổ sung vào đi.”Cô liên tục kiểm tra từ đầu đến cuối, cuối cùng chỉ bắt được một bạn nam để trống bài tập, trống đến mức không cần thiết phải bổ sung nữa.
Cậu bạn này cũng là người nổi tiếng tồi tệ nhất trong lớp, ngồi ở vị trí cuối cùng, một thân một mình dựa vào cửa, Chu Từ chỉ biết cậu ta tên là Hạ Lê.“Vất vả rồi.”Tiết Kiệu liếc nhanh qua mấy cuốn bài tập trong tay: “Vậy hai người cuối cùng sẽ đến văn phòng của tôi để làm bài sau khi xong tiết thể dục.” Giọng anh vô cùng dịu dàng lại mang theo ý cười: “Lần đầu tiên đi kiểm tra bài tập, tôi cũng kiểm tra bài của đại diện rồi.”Các học sinh cười ra tiếng, cũng không phải mang theo ác ý gì.Chu Từ mím môi, nhận lấy bài tập từ trong tay Tiết Kiệu, ôm vào trong ngực cúi đầu quay về chỗ ngồi.Bạn ngồi cùng bàn lật sách giáo khoa ra: “Thầy Tiết tìm cậu là vì chuyện này à, cái này có gì không thể nói chứ.”Chu Từ vùi đầu bổ sung bài tập, cắn miếng thịt sườn trong khoang miệng, không rên lên tiếng nào.Ba tiết đầu rất nhanh trôi qua, Hạ Lê đẩy bàn đứng lên, đeo túi xách lên lưng rồi đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại.
Chu Từ nắm lấy tờ bài tập kia, cuối cùng cũng không dám gọi cậu ta lại.Cô ngồi lại trong lớp đến khi chỉ còn một khoảng trống, cũng không thể đợi đến lúc Hạ Lê trở về, xem ra cậu ta trèo tường trốn học thành công rồi.
Chu Từ bất đắc dĩ, nhận lệnh mang theo bài tập đến văn phòng của Tiết Kiệu.Người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn học sinh trên sân thể dục.“Thầy Tiết.” Chu Từ lo lắng, bất an nắm chặt lấy bài thi, đứng ở cửa.Tiết Kiệu quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cằm nhếch lên: “Đi vào đóng cửa lại, sau đó cởϊ qυầи ra.”.
Bầu ngực căng mọng bị đánh đầy dấu thập.Chu Từ dừng bước lại, lắc đầu thấp giọng phản kháng: “Không… Không được.”Tiết Kiệu như có như không quay đầu lại, thản nhiên nhìn cô, không nói lời nào.
Chu Từ bị anh nhìn làm chân nhũn cả ra, từng bước một từ từ tiến vào, lạch cạch khóa cửa lại.Tiết Kiệu cong môi cười, dịu dàng nói: “Thật ngoan.”Anh nhìn cô vẫy vẫy tay.Chân cô gái gầy gầy, thẳng tắp, được bao bọc trong quần thể dục rộng thùng thình, dây lưng được buộc thành hình nơ bướm, kéo một cái đã cởi ra được.
Anh cũng chẳng vội vàng cởϊ qυầи cô ra làm gì, mà duỗi tay ra, ngón tay lạnh băng tìm tòi sờ vào qυầи ɭóŧ bằng vải tơ tằm trên người cô, các khớp ngón tay khô ráo, lành lạnh vuốt ve qua viên ngọc yếu ớt.“Thầy… Thầy, đừng…”Giọng Chu Từ run rẩy, lại bị người kia thô bạo nắm lấy bả vai đặt lên cửa kính.Văn phòng Tiết Kiệu nằm trên tầng năm, cửa sổ rất lớn lại đối diện sân thể dục.
Giờ phút này lớp của bọn họ lại đang ở trên sân thể dục khởi động, âm thanh ồn ào lơ lửng bay trong gió từ sau lưng truyền đến.Chu Từ ngồi ở chỗ đó, tấm lưng gầy yếu dán sát vào tấm kính thủy tinh lạnh như băng, đôi chân vừa dài vừa gầy cong lên, gập lại vụng về kẹp tay anh vào nơi đó.“Không còn sưng nữa rồi.” Tiết Kiệu tỉ mỉ sờ từ trước ra sau xong hết rồi lại rút tay ra, đưa đến trước mặt cô: “Nhưng sao lại ướt thế này? Đang suy nghĩ gì đấy?”Chu Từ đưa tay nắm lấy dây lưng quần của mình, ngửa đầu đỏ mặt nhìn anh.“Bài thi có thể tự mình làm lại từ đầu được không?”Cô mơ hồ gật đầu lia lịa, người kia lại kéo bài thi đến, trong tay cầm lấy một cây bút đỏ.
“Tự em cởϊ áσ sơ mi ra, hay để tôi cởi giúp?”Nước mắt cô run run, Chu Từ run rẩy mà cởϊ áσ ra, lộ ra nội y màu xanh lam nhạt.