Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 1

Trước Sau

break
Đêm đen lạnh lẽo

Đêm đen lạnh lẽo, xiêm y đơn bạc không ngăn cản được từng cơn gió lạnh xâm nhập, lạnh đến thấu xương.

“Phu nhân, nên trở về thôi.” Tiểu Điệp nhẹ giọng nói.

Thân ảnh kia cúi đầu, nhìn lên nền đất. Thân mình gầy yếu, mái tóc dài nhẹ bay, ngay cả bóng dáng cũng cô đơn khiến người ta bi thương.

Đã lâu rồi không nhìn bầu trời như vậy, ánh mắt Vũ Lâm nhìn vầng trăng tròn kia, ánh trăng rực rỡ đến chói loà, chiếu khắp bi hoan trên thế gian, soi tỏ nỗi thống khổ trong lòng dáng hình ấy.

“Thiếu gia đang ở đâu?” Lúc quay đầu đã lại không nhìn thấy tia tịch mịch cùng bi thương kia nữa. Khoảnh khắc lúc nàng xoay người đã đeo lên lớp mặt nạ hoàn mỹ, thích hợp với nhân vật nàng cần sắm vai, đoan trang nghiêm túc, biết tiến thối khôn khéo.

“Ở……ở……Hồng Tụ Các tìm hoa khôi!” Tiểu Điệp cắn môi dưới đáp.

“À.” Thở dài nhàn nhạt, nhẹ nhàng qua đi, giống như thể thời thiếu nữ bị đánh tan đi mọi ảo tưởng cùng kỳ vọng.

“Thay y phục!”

“Phu nhân, đã khuya thế rồi còn đi nơi nào?”

***

Hồng Tụ Các.

Cười nói đón chào, hồng nhan nơi ấy, hương khí vờn quanh, tiếng yến oanh vang dòn. Nữ nhân nơi đó không phải đẹp nhất thì cũng ôn nhu nhất, không phải người am hiểu tri thư đáp lễ nhất thì cũng là người thực am hiểu lòng người. Rượu nơi đó không phải cay nồng nhất thì cũng khiến người ta say sưa nhất. Dưới đèn lồng đỏ thắm, đời người trôi đi, anh hùng lại nguyện ý vứt bỏ công danh chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.

Mà trong một căn phòng nho nhỏ, một bạch y công tử im lặng ngồi, lắng nghe sự hỗn loạn của thế giới hồng trần bên ngoài, chính là nhìn sương khói lượn lờ dâng lên từ chén, trên khuôn mặt trắng nõn tinh khiết như vầng trăng tròn là sự tĩnh lặng đến vô cùng.

“Thật có lỗi, Tiêu công tử, Thanh Y tới chậm.” Chưa thấy nàng đâu, lại vẫn như trước bị thanh âm kia mê hoặc, mềm nhẹ không chút trọng lượng, bước ra từ phía sau tấm màn trướng. Không chút nịnh nọt, ngay cả chút ý tứ hàm xúc lấy lòng cũng đều không có, chính bởi vậy nên mới khiến người ta không tin được đó là thanh âm của một kỹ nữ nên có. Bởi vì, nó thật thánh khiết, thực đẹp đẽ xiết bao.

“Không sao cả.” Bạch y công tử nhẹ nhàng nói, cúi đầu, từ rất xa chỉ đủ thấy cần cổ trắng nõn kia.

“Công tử muốn nghe khúc gì?” Thanh Y ngồi trước bàn, hầu nữ đã sớm mang chiếc đàn tranh nàng thường dùng nhất lên.

“Không cần. Cô nương đã mệt nhọc cả ngày, không cần vất vả vì ta. Ta chỉ thầm nghĩ muốn nhìn cô nương một chút thôi.” Lời Tiêu công tử khiến cho nhóm hầu nữ phía sau kinh ngạc. Công tử này nếu không phải ngốc tử thì chính là loại tình thánh tự phong, nào có ai bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để liếc nhìn Thanh Y một cái đâu. Có nam nhân nào tới đây mà không phải vì thân thể của Thanh Y, muốn nếm trải ôn nhu?

“Đa tạ công tử.” Thanh Y đoan trang thấp lưng cúi người, cao quý mà quyến rũ.

“Thanh Y cô nương quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, khó trách khiến nam nhân lưu luyến quên cả đường về.” Tiêu công tử nhẹ tay nâng chiếc cằm của nàng lên, nheo mắt nói.

“Công tử cũng vậy.” Thanh Y tuỳ ý để người kia thưởng thức, tự nhiên hào phóng quay lại nhìn vị công tử thanh tú tựa như đồng tử bước ra từ trong thi hoạ kia.

“Thanh Y cô nương nói gì vậy?” Công tử biến sắc, thu hồi tay.

Thanh Y nhấc chung trà lên, rót vào chiếc chén đặt trước mặt công tử. Chất lỏng màu nâu đậm chậm rãi chảy vào, hương trà lãng đãng.

“Thanh Y chỉ là một nữ nhân bình thường, lưu lạc hồng trần, đương nhiên không thể so với công tử. Thanh Y cũng biết, có đôi khi một khi là mây thì cả đời là mây, nếu là bùn thì vĩnh viễn cũng không biến thành mây được.”

Tiêu công tử trầm mặc nhìn trà lại lần nữa được rót đầy chén, sương khói bốc lên chậm rãi tiêu tán.

“Lui xuống đi.” Thanh Y phất tay, hầu nữ phía sau không tiếng động lui ra.

Tiêu công tử cảm giác có thứ gì đó ấm áp chạm đến, quay đầu lại, thấy Thanh Y nắm tay hắn, ấp ủ trong lòng bàn tay nàng, ấm áp.

“Ngươi……”

“Đêm lạnh như nước, như thế nào không mặc đủ y phục?” Thanh Y cúi đầu, hà hơi thổi.

“Ta……ta……nam nữ thụ thụ bất thân……”

“Vũ Lâm cô nương thực cho rằng Thanh Y là một nữ tử phong trần ngu ngốc sao?” Thanh Y cười có chút tinh nghịch, nháy nháy mắt, như thể một hài tử.

“Sao ngươi biết được?” Vũ Lâm nghiêng đầu hỏi.

“Hàng mi ấy….ánh mắt kia…trong sáng như vậy, không giống của những nam tử không sạch sẽ thường có.” Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đôi mi được chăm sóc cẩn thận của Vũ Lâm, bởi vì vô số lần đánh đàn mà lòng bàn tay mang theo hơi ấm chưa từng có truyền theo mi tâm thẳng đến khoé mắt, mềm nhẹ lướt qua.

Cho tới giờ cũng chưa từng ai làm vậy, cho nên Vũ Lâm ngây người, cũng lẳng lặng giãn mày, mặc cho hành vi lỗ mãng của nàng.

“Vũ Lâm cô nương quả nhiên xinh đẹp đúng như ta từng nghe nói, a a!” Thanh Y cầm lên một miếng hoa quế cao, đưa tới trước mặt Vũ Lâm, cười nói: “Tự tay ta làm, thử xem.”

“Ah.” Nhìn hoa quế cao trước mặt, Vũ Lâm vẫn há miệng, cắn xuống.

“Ăn ngon không?” Trong mắt Thanh Y vụt loé tia sáng mà Vũ Lâm đã nghĩ sẽ không bao giờ thấy nữa, đó là thứ ánh sáng chờ mong của người thiếu nữ.

“Hương hoa quế theo miếng bánh được nhẹ nhàng nhấm nuốt mà tản ra, lan tràn khắp toàn bộ khoang miệng. Nhưng mà…ngọt quá.” Vũ Lâm nhẹ nhàng nói. Kỳ thật đây đã không phải ngọt bình thường, mà ngọt đến phát ngấy. Nhìn lại Thanh Y thì phát hiện thứ ánh sáng trong mắt nàng trong nháy mắt đã tiêu thất.

“Ta vẫn không làm được.” Nụ cười của Thanh Y có chút đau thương, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta đau lòng.

“Không sao, làm thêm vài lần sẽ khá thôi.” Vũ Lâm không tự giác được muốn an ủi nàng.

“Nói cũng phải.” Thanh Y nhẹ giọng thở dài. Tuy nói vậy, nhưng mà Vũ Lâm rõ ràng thấy bóng ma trong đôi mắt sáng ngời kia.

“Đã không còn sớm nữa, ta phải trở về.” Vũ Lâm xoay người định rời đi, lại nghe thấy người phía sau nói.

“Nếu đã đến đây thì vì sao không lưu lại một đêm rồi hẵn đi? Đã nửa đêm rồi, tuy Vũ Lâm cô nương cải trang nam tử, nhưng dù sao vẫn không an toàn. Không bằng……”

Vũ Lâm nghĩ dù mình trở về lúc này cũng không phải chủ ý hay, lại cảm thấy việc cũng không giống như lời Thanh Y nói như vậy. Một loại giãy dụa nhẹ nhàng sinh ra dưới đáy lòng.

Đi hay không đi đây?

“Vũ Lâm cô nương, ở lại đi, sáng mai trở về cũng không muộn, huống chi……” Thanh Y cắn môi dưới, nhưng mà Vũ Lâm biết nàng muốn nói gì, huống chi nam nhân kia cũng sẽ không quan tâm mình. Mình có ở bên ngoài một đêm thì phải làm thế nào đây, cứ lấy danh nghĩa trở về nhà mẫu thân là được, giờ trở về ngược lại càng không tiện.

“Được, vậy phiền Thanh Y cô nương.” Vũ Lâm nói.

Cửa sổ mở ra, ánh trăng bên ngoài chiếu lên sàn, vẽ nên một vòng ánh sáng màu bạc. Nương theo ánh trăng, Thanh Y thấy người bên cạnh vẫn mở tròn đôi mắt, liền nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Ngủ không được? Là bởi lo lắng sao?”

Dù sao đây cũng là một nữ tử bị lễ giáo trói buộc, hôm nay cơ hồ Vũ Lâm đã làm những chuyện mà cả đời cũng sẽ không lặp lại.

“Vì sao ngươi lại gọi ta là cô nương?” Ánh mắt Vũ Lâm ở trong bóng tối khẽ chớp, dưới ánh trăng mơ hồ, lộ ra quang mang mĩ lệ.

“Bởi vì Vũ Lâm chính là một cô nương, cảm giác sạch sẽ như vậy đó.” Thanh Y kéo chăn dịch lại gần nàng, hô hấp gần ngay bên người, còn có thân thể ấm áp kia.

“Tướng công nhà ta……” Thời điểm Vũ Lâm rốt cuộc cố lấy dũng khí muốn nói ra mục đích của mình, Thanh Y vươn tay nắm tay nàng đặt lên trước ngực mình, bàn tay lạnh lẽo bị cảm giác ấm áp bao lấy, trong lúc mơ hồ nghe thấy người kia thì thầm bên tai: “Ngủ đi!”

“Ừ.” Vũ Lâm vẫn giấu câu nói kia nơi đáy lòng, nhắm mắt lại, đã không còn cái lạnh như băng mọi ngày, tay chân cũng không chết lặng, ngủ vô vùng an ổn ngọt ngào.

Hết chương 1
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc