Nhìn người trước mặt im lặng không nói một lời, trong lòng Bạch Chỉ Nhân bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận, nàng cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng kia, dùng răng cắn nhẹ, cảm giác dễ chịu đến lạ.
Nàng không thiếu người hầu hạ, thậm chí những thị nô đó ai cũng có thế mạnh riêng, nhưng trước nay nàng chưa từng hôn ai, hôm nay nhìn thấy hắn lại muốn thử, nàng liếʍ đôi môi hơi sưng tấy của mình, một vệt màu bạc trượt xuống, Bạch Chỉ Nhân nghĩ lại, ừm, có vị ngọt của đào, thật muốn nếm thử lần nữa.
Nàng vừa nghĩ xong liền hành động, hôn cái người đang ngây ngốc thêm một lần nữa, tách môi bằng lưỡi, thăm dò sâu hơn.
“Ưm, ưm, a!” Cố Sinh không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng, từ lúc đầu ngơ ngác, hắn chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu chủ động truy đuổi con rắn nhỏ trong miệng, từ lúc bắt đầu còn hơi trúc trắc, đến giờ hắn đã thuần thục hơn, cuốn lấy lưỡi nàng chơi đùa.
Nụ hôn vừa kết thúc, Cố Sinh liền thở hổn hển, thân thể mềm nhũn, dựa vào người Bạch Chỉ Nhân.
“Với chút thể lực này của ngươi, có thể làm được cái gì?” Bạch Chỉ Nhân nói: “Còn chưa vào chuyện chính, ngươi đã mềm như nước rồi, cần phải rèn luyện nhiều hơn.”
“Vâng, thê chủ, về sau nô nhất định phải rèn luyện nhiều hơn, để có thể làm vừa lòng thê chủ.”
Cố Sinh quỳ xuống nhận tội, bắt đầu suy nghĩ, có lẽ hắn nên to gan thêm một chút, da^ʍ đãиɠ thêm một chút, vừa nãy bị phạt không phải là để hắn nhớ kỹ mình là người da^ʍ đãиɠ sao?
“Thôi bỏ đi.” Bạch Chỉ Nhân xua tay: “Niệm tình ngươi lần đầu hậu hạ, chưa được dạy dỗ, ta không truy cứu, hầu hạ ta tắm rửa đi.”
“Vâng.”
Cố Sinh không dám đứng dậy, nhích đầu gối về phía trước, cởi thắt lưng của Bạch Chỉ Nhân, chậm rãi cởi áo ngoài, áo trong, làn da trắng ngần lộ ra, bộ ngực săn chắc, cơ bụng mịn màng, đôi chân thon dài, còn có đám cỏ xanh bao trùm nơi tư mật.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, mặt Cố Sinh đã đỏ bừng, không dám nhìn, cúc huyệt càng ngày càng ngứa ngáy trước thân thể của thê chủ, hắn dường như không kiềm chế được bản thân, muốn lao tới yêu thương thê chủ.
“Thỉnh thê chủ tắm gội.”
Bạch Chỉ Nhân đi vào bồn tắm, ném khăn tắm cho Cố Sinh, lạnh lùng nói: “Xoa lưng đi.”
Cố Sinh cầm chiếc khăn tắm trong tay, khóc không ra nước mắt, vừa mới nhìn thấy cơ thể trần truồng của thê chủ, hắn đã không kiềm chế được dục niệm trong lòng, bây giờ lại tiếp xúc gần gũi với nàng, hắn thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà xuống tay với thê chủ.
Đây là đại bất kính đó!
Nghĩ như vậy, lực trong tay hắn càng ngày càng yếu đi, chiếc khăn tắm trong tay dần dần hướng về phía ngực nàng.
“Xuống nước.”
“A?!” Cố Sinh không thể tin được thanh âm mình vừa nghe được, thê chủ muốn tắm cùng hắn sao? Phúc lợi đến quá nhanh khiến hắn có chút không tin được.
“Đừng để ta phải nói lần thứ hai.” Bạch Chỉ Nhân cau mày, sao người này dám thất thần lúc này, hừ! Thật thiếu dạy dỗ.
“Vâng.” Xác nhận mình nghe không lầm, Cố Sinh liền lưu loát bước vào trong nước, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.
“Thê chủ.”
Cố Sinh háo hức nhìn Bạch Chỉ Nhân, đôi mắt đen trong sáng đầy hình bóng của nàng, khiến Bạch Chỉ Nhân không nhịn được mà nghĩ, nếu đôi mắt này được nhiễm sắc tình thì nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.
Bạch Chỉ Nhân trở tay ấn một cái vào vách bể tắm, một chiếc hộp bí mật được mở ra, lấy đồ vật bên trong ra: “Hai tay ôm thành bồn tắm, nâng hông lên, thê chủ cho ngươi thứ đồ tốt.”
“Vâng.” Cố Sinh không biết đó là cái gì, nhưng mệnh lệnh của thê chủ, hắn không thể không phục tòng, hơn nữa hắn rất chờ mong “thứ đồ tốt” của thê chủ.