Cố Sinh nhìn thấy hắn do dự liền nói: “Cứ nói đi đừng ngại, ngươi phải biết ngươi là người mà thê chủ ban cho ta, ta hy vọng ngươi sẽ trung thành với ta và thê chủ.”
“Vâng, chính quân.” Thanh Duyệt không chút do dự giải thích tình hình.
Hậu viện Bạch Chỉ Nhân có tám người, trong đó có hai người là Định Quốc công ban thưởng, một người là lễ vật của cấp dưới, hai người là dự bị trong phủ, hai người là mua từ bên ngoài, còn vị thị quân duy nhất kia là được mua từ bên ngoài, tên là Triệu Lam.
Theo như lời Thanh Duyệt nói, Triệu thị quân rất được sủng ái, trước khi Cố Sinh đến, Bạch Chỉ Nhân hầu như đều qua đêm trong phòng Triệu thị quân, có đồ gì tốt đều ban thưởng cho hắn, mọi người trong phủ đều nói, Triệu thị quân này nếu không phải xuất thân không tốt, chỉ sợ đã là chính quân, nhưng xem tình huống hiện tại, chờ chính quân vào cửa thì Triệu thị quân nhất định sẽ được thăng lên làm trắc quân.
Thanh Duyệt nói xong liếc nhìn Cố Sinh, không thấy rõ được tâm tình của Cố Sinh, hắn vội vàng nói: “Chính quân, ngài đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng tin lời nô tài trong phủ nói, từ khi ngài vào phủ, đại ŧıểυ thư cũng không đến Tích Lam viện, ngày hôm qua đại ŧıểυ thư còn ở lại với ngài, luận về ân sủng, không có người nào có thể so được với ngài.”
Tích Lam viện là nơi Triệu Lam sống.
“Hầu hạ tốt thê chủ, làm thê chủ vui vẻ là mục đích lớn nhất của bổn quân, chiêu nô nạp quân vốn là bổn phận của bổn quân, Triệu thị quân có thể hầu hạ tốt thê chủ, bổn quân có gì mà phải tức giận?” Cố Sinh nhàn nhạt nói: “Bổn quân đã vào phủ hai ngày, còn chưa gặp các vị ca ca, hôm nay sau khi thỉnh an lão quân xong, liền mời các vị ca ca đến đây một chuyến đi.”
Thanh Duyệt đáp lại một tiếng, ghi nhớ chuyện này.
Cố Sinh đứng dậy, đeo đai trinh tiết, đi thỉnh an lão quân.
Chính uyển, Cố Sinh đang quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn phụ thân của Bạch Chỉ Nhân, người trong phủ lão quân đang khiển trách hắn.
“Ngươi đã vào phủ hai ngày rồi, có biết mình đã phạm phải tội gì không?” Lão quân bưng trà lên chậm rãi hỏi.
“Vâng, nô biết.” Cố Sinh nói: “Nô không hầu hạ tốt thê chủ, không làm tròn bổn phận của chính quân, thỉnh phụ thân trách phạt.”
Lão quân nhướng mắt liếc Cố Sinh một cái: “Ngươi biết thì tốt, nếu ngươi đã vào cửa Bạch gia thì cần phải chia sẻ nặng nhọc với Nhân Nhi, vì Bạch gia sinh con nối dõi, thân là chính quân, ở hậu viện có người nên được thăng chức thì phải thăng.”
“Vâng, phụ thân.”
“Ừm.” Lão quân gật đầu: “Nếu ngươi đã biết lỗi của mình thì cũng không cần phải phạt nặng, cho ngươi mười tấm ván để cảnh cáo, không được tái phạm.”
“Vâng, nô tạ phụ thân trừng phạt.” Cố Sinh cúi đầu, vai chống trên mặt đất, hai tay ôm lấy bắp chân, nâng cao mông lên.
Hạ nhân vén áo khoác ngoài lên thắt lưng, để lộ cặp mông trắng nõn, sau một ngày hồi phục, mông đã trở lại trạng thái ban đầu, không có một vết sẹo.
Âm thanh nặng nề của tấm ván gỗ vang lên “bốp bốp bốp” trong phòng, trên mông hắn để lại một vết hằn rộng bằng ngón tay, so với lần đầu bị tấm ván đánh đến mức không thể chịu đựng nổi thì hiện tại Cố Sinh đã có một chút chống cự nhất định, sau mười tấm ván, cái mông chỉ hơi đau với nóng lên một chút.
Khi Cố Sinh rời khỏi Chính quyển quay trở lại Tây viện, đám người Triệu thị quân đã đến, nhìn thấy Cố Sinh, bọn họ đều quỳ xuống thỉnh an.