Lý ma ma thấy Bạch Chỉ Nhân tới, lập tức đi qua hành lễ: “Lão nô bái kiến đại ŧıểυ thư.”
“Ma ma thật uy phong!” Dưới vẻ mặt bình thản của nàng là một cơn bão giận dữ: “Không biết từ bao giờ chính quân đã trở thành người mà ngươi có thể tùy ý đụng vào rồi.”
“Đại ŧıểυ thư bớt giận.” Lý ma ma bình tĩnh trả lời: “Lão nô chỉ đang theo gia pháp mà hành sự, thân phận của chính quân tôn quý, được dạy dỗ chính quân là phúc phận của lão nô, nhưng chính quân làm sai, lão nô đành phải trừng phạt, giúp ngài ấy có thể hiểu rõ được quy củ của người hầu hạ thê chủ.”
“Hửm? Theo như ma ma nói, thì ta nên cảm kích ngươi nhỉ.”
Trong lời nói của Bạch Chỉ Nhân không có sự tức giận, nhưng Lý ma ma vừa nghe liền sợ hãi nói: “Lão nô không dám, lão nô chỉ làm việc theo bổn phận của mình, không dám kể công.”
“Ta thấy ngươi dám đấy!” Bạch Chỉ Nhân tức giận nói: “Ngay cả chính quân mà cũng tùy ý làm nhục thì có việc gì mà không dám làm? Nếu ngày nào đó ngươi ngồi trên đầu ta, ta cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.”
“Lão nô không dám, lão nô không dám, đại ŧıểυ thư anh minh, lão nô tuyệt đối không có loại tâm tư này! Lão nô một lòng vì người, vì phủ Quốc Công, tuyệt đối không có tư tâm, mong người hiểu cho!”
Lý ma ma khóc lóc thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, bà ta biết nếu hôm nay không được thương hại thì chắc chắn sẽ là ngày chết của mình, bà ta thực sự không ngờ Bạch Chỉ Nhân lại quan tâm đến Cố Sinh nhiều như vậy. Bà ta không chút kiêng kị làm nhục Cố Sinh là bởi vì Bạch Chỉ Nhân vẫn luôn thờ ơ, không quan tâm đến việc dạy dỗ, tùy bà ta quản lý.
“Lý thị dĩ hạ phạm thượng, phạm phải gia quy, giao cho Luật viện thẩm tra xử lý.” Bạch Chỉ Nhân không vì Lý ma ma xin tha mà thương hại bà ta: “Chính quân là chính quân, cho dù giao cho ngươi dạy dỗ thì cũng vẫn là chính quân, là chủ tử, còn ngươi là nô mà lại quên bản chất của nô, không thể không đi Luật viện, tỉnh táo lại đầu óc, nghĩ xem mình đã phạm phải lỗi sai gì.”
“Vâng.” Lý ma ma run rẩy trả lời, hiện giờ Bạch Chỉ Nhân đang nổi nóng, chắc chắn phải đến Luật viện, cứ thành thật nhận sai, tranh thủ lúc này còn có cơ hội trở về, nếu giảo biện thêm thì chỉ còn con đường chết: “Lão nô tạ ân điển của đại ŧıểυ thư.”
Bạch Chỉ Nhân không để ý tới Lý ma ma đang bị kéo đi, nàng quay người cởi xiềng xích trói buộc Cố Sinh, một tay ôm lấy hắn, Cố Sinh rúc vào trong lòng nàng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Thê chủ.”
Bạch Chỉ Nhân nhìn bộ dáng thê thảm của Cố Sinh, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy đau xót, đột nhiên hét lên mắng: “Ngu ngốc! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi!”
Nam tử bị mắng là kẻ ngốc chợt mỉm cười, cảm nhận được sự quan tâm của thê chủ, Cố Sinh cảm thấy tất cả những gì mình đã chịu đựng trước đây đều chẳng là gì cả, vì người bên cạnh, hắn sẵn sàng chịu đựng nhiều hơn nữa, nam nhân trên đời này có mấy người được như hắn, được thê chủ rủ lòng thương?
Bạch Chỉ Nhân nhìn dáng vẻ ngốc nghếch vui vẻ của Cố Sinh, cảm thấy sự uy nghiêm của thê chủ như nàng đang bị thách thức, vậy mà lại không sợ nàng? Nàng cố ý hung dữ nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau, chỉ có ta mới có thể dạy dỗ ngươi, những người khác đụng vào, giết!”
Cố Sinh mỉm cười, nhếch khóe miệng, hứa hẹn cả đời: “Được, cả đời này của nô đều do thê chủ dạy dỗ.”