Đột nhiên, hỉ nương kêu một tiếng “Tân lương tới” đã kéo Cố Sinh trở lại hiện thực.
Khi Bạch Chỉ Nhân bước vào cửa, liền thấy người ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, nàng lấy gậy hỉ do hạ nhân mang đến, vén khăn trùm đầu lên, một khuôn mặt diễm lệ nhưng lại không mất sự khí phái đập vào mắt.
Trong lúc đó, Bạch Chỉ Nhân thực sự có chút kinh diễm.
“Thỉnh an tân nương, tân quân uống chén rượu giao bôi, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”
Cầm lấy một chén rượu đi vào, Bạch Chỉ Nhân ngồi ngay ngắn bên giường, chờ bà mối rời khỏi, Lý ma ma ở Giới viện dẫn người đi vào.
Cố Sinh nhìn thấy Lý ma ma, biết đêm nay mới chỉ bắt đầu.
“Lão nô tham kiến Đại ŧıểυ thư, tham kiến Cố công tử.” Lý ma ma khom người hành lễ, nhất cử nhất động đều giống với nghi lễ trong quy giới miêu tả.
“Đứng lên đi, ma ma là chưởng sự của Giới viện, hiểu biết tận tường các quy củ trong phủ, việc lễ nghi quy củ của chính quân còn nhờ ma ma chỉ bảo nhiều hơn.”
“ŧıểυ thư khách sáo rồi, đây vốn là bổn phận của lão nô, chắc chắn lão nô sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ Cố công tử hiểu rõ gia quy Bạch gia, chấn chỉnh bản thân.”
Sau đó, Lý ma ma hành lễ với Cố Sinh: “Vẫn còn thỉnh Cố công tử thứ lỗi, tuy người và Đại ŧıểυ thư đã bái đường thành thân, nhưng dù sao cũng chưa nhận gia pháp rửa tội, nhập tổ đường chính, danh xưng chính quân, dù minh chính nhưng vẫn chưa thuận, lão nô cả gan gọi người một tiếng Cố công tử, chờ người nhận gia pháp rửa tội, lại xưng người là chính quân.”
Cố Sinh biết sau này ở Bạch gia, mỗi một tiếng nói cử động của hắn đều có người giám sát, lúc này không dám thoái thác, vội nói: “Ma ma làm theo quy củ, có chỗ nào kỳ lạ? Sau này Sinh Nhi còn phải nhờ ma ma chỉ bảo nhiều hơn.”
Đây là lần đầu tiên trong tối nay Cố Sinh mở miệng, thanh âm khàn khàn nhưng không mất đi sự thanh thúy, Bạch Chỉ Nhân vừa nghe thấy liền có chút động tâm.
Lý ma ma gật đầu, để lo cho Bạch gia tất nhiên phải biết lễ nghi, bà không nhiều lời, liền vào vấn đề chính: “Còn thỉnh thê chủ kiểm tra trinh tiết.”
Cố Sinh vừa nghe thấy liền đỏ mặt, Lâm ma ma liền mang đồ vật đến.
Lâm ma ma mang một cái khay dài, phủ tơ lụa đỏ, đặt trước mặt Bạch Chỉ Nhân, Bạch Chỉ Nhân mở ra, bên trong là một chiếc chìa khóa vàng được chạm khắc khéo léo, tinh xảo, cầm nó trên tay, không nhịn được mà thưởng thức.
Cái chuôi của chìa khóa vàng không phải thứ gì khác mà chính là khóa trinh tiết của Cố Sinh. Nam tử ở Vân Quốc, bắt đầu từ mười tám tuổi liền phải đeo khóa trinh tiết, khóa ở trụ âm, giữ trinh tiết, sau khi xuất giá sẽ giống như của hồi môn được dâng lên cho thê chủ, từ nay về sau mọi thứ của nam tử đều do thê chủ quản.
Cố Sinh nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay thê chủ, không nói gì nhiều liền tiến vào trong, cởi y phục, da thịt trắng nõn như ngọc lộ ra, thân thể được nhuộm lên một màu hồng mỏng manh, chậm rãi đi ra ngoài.
Lần đầu tiên lõa thể trước mặt người ngoài, mặt Cố Sinh đỏ như máu, gương mặt vốn diễm lệ lại càng thêm hoa lệ, da thịt như ngọc, hai điểm trước ngực săn chắc giống như quả ngọt, khiến người ta muốn ngắt xuống, nhìn xuống một chút, một bộ xiềm xích bằng vàng che khuất bộ vị quan trọng.
Cố Sinh đi đến trước mặt Bạch Chỉ Nhân, cúi người quỳ xuống, tách hai chân ra, vai và chân cùng chỗ, hai bả vai chấm đất, eo trầm xuống, nâng mông lên, hai tay dùng sức tách cánh mông ra, thấp giọng thỉnh cầu: “Thỉnh thê chủ kiểm nghiệm.”