Bạch Chỉ Nhân không để ý nói: “Được rồi, lỗi lầm của ngươi Giới viện sẽ nhớ kỹ, ta sẽ không trừng phạt ngươi, đứng dậy đi.”
Nàng ngồi vào bàn, ra hiệu cho Thanh Duyệt: “Chúng ta ăn sáng đi, truyền lời đến mẫu thân, sau khi dùng cơm xong sẽ đến thỉnh an.”
“Vâng, nô hầu hạ thê chủ dùng bữa.” Tuy biết trong Giới viện có hình phạt, nhưng sự tha thứ của thê chủ vẫn khiến Cố Sinh đặc biệt vui mừng.
Bữa sáng rất phong phú, có tám món thịt bốn món rau, được chế biến tinh xảo, thơm ngon, đáng tiếc Cố Sinh chỉ có thể phục vụ một bên, không thể nói được. Để giữ cho huyệt của mình được sạch sẽ, từ lúc mười tuổi Cố Sinh đã ăn đồ chay, đồ mặn như thịt đều không được ăn.
Ăn sáng xong, Cố Sinh và Bạch Chỉ Nhân cùng gặp Định quốc công và lão quân nghe lời chỉ dạy và khuyên răn của họ, từ đó, Cố Sinh chính thức được đưa vào gia phả Bạch gia, trở thành Bạch Cố thị.
Sau khi Cố Sinh chính thức trở thành chính quân, hắn bắt đầu được quản lý tài sản của Bạch Chỉ Nhân, Cố Sinh có rất nhiều kinh nghiệm với việc quản lý, chỉ dăm ba câu hắn đã giải quyết hết mọi việc mà chưởng sự chỉ bảo, hạ nhân đều nói chính quân mới tới là người có thủ đoạn, nhưng khi nhìn về phía hắn bọn họ đều phải kính sợ.
Sau giờ trưa, Lý ma ma phái người tới truyền lời, nói muốn mời chính quân đến Giới viện một chuyến, Cố Sinh gấp cuốn sách còn chưa đọc xong, trong lòng thở dài, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Giới viện ở phủ phía Tây Nam, toàn bộ Giới viện đều có một màu đen trang nghiêm, quái thú canh giữ là chó đen, nhìn từ xa đã có thể thấy một luồng sát khí hung hãn.
Đẩy cửa Giới viện ra, Lý ma ma đang đợi ở trong sân, nhìn thấy Cố Sinh đi vào, bà vẫn ngồi thẳng trên ghế, không hành lễ mà chỉ nhàn nhã nói: “Chính quân, lão nô ở đây chờ ngài đã lâu, nếu như ta không phái người mời ngài tới, có phải ngài sẽ không hạ mình tới đây đúng không?”
Cố Sinh cười khổ, không dám phản bác, lời nói trong Giới viện này chính là hiện thân của gia pháp, chấp chưởng Giới viện Lý ma ma chính là người nắm giữ vận mệnh của bọn họ, nếu bà nói hắn sai thì chính là hắn sai, ngay cả thê chủ cũng phải nể mặt bà ba phần.
“Nô không dám.” Cố Sinh giải thích: “Nô đến muộn vì sáng sớm còn bận việc trong viện, cho dù ma ma không phái người tới, nô cũng sẽ tự đến.”
“Không dám à?!” Lý ma ma cao giọng, hừ lạnh một tiếng: “Ta cảm thấy ngài dám lắm!”
Lý ma ma tức giận: “Nghe nói, sáng nay người hầu bôi thuốc cho ngài, ngài liền da^ʍ đãиɠ phát xuân, tiếng rêи ɾỉ truyền khắp cả hậu viện, quả thực là không để lại cho đại ŧıểυ thư chút mặt mũi nào!” Bà đập bàn một cách nặng nề: “Ngài chính là đồ da^ʍ đãиɠ đê tiện! Một ngón tay cũng có thể đùa bỡn đồ tiện nhân như ngài, uổng công đêm qua ta còn lưu lại thể diện cho ngài ở trước mặt đại ŧıểυ thư, bây giờ đang ở Giới viện, ngài đừng nghĩ ta sẽ vì tình cảm mà lưu lại thể diện cho ngài.”
Đáng giận nhất là đêm hôm qua bà cũng bị lừa, không nhìn rõ nội tâm của người này, nếu sáng nay không có người bẩm báo thì bà cũng chẳng biết gì.
Cố Sinh từ nhỏ sống trong một gia đình trí thức, luôn là người lễ phép, nghe được những lời bẩn thỉu như vậy, lập tức bị sốc đến ngây người, vô thức phản bác lại: “Ma ma, ta không phải, ta không có...”
“Câm miệng!” Lý ma ma tức giận, cắt ngang lời Cố Sinh đang muốn nói: “Ngài còn dám phản bác, chẳng lẽ ngài không bị ngón tay cắm đến sung sướиɠ à! Nếu ngài cứ chấp mê bất ngộ, người đâu, gia hình! Bạch Cố thị làm trái với gia pháp, phạt ba mươi roi!”