“Chính quân, chính quân?” Thanh Duyệt thấy Cố Sinh đang trầm tư, cao giọng nói: “Đã giờ Mão rồi, chính quân nên thức dậy tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị gặp mặt quốc công thôi.”
“Ta biết rồi.” Cố Sinh phục hồi tinh thần: “Thê chủ đâu?” Lúc hắn tỉnh lại, trên giường đã lạnh lẽo, có thể thấy thê chủ đã dậy từ lâu rồi. Nghĩ tới đây, Cố Sinh không khỏi bực mình, ngày thứ nhất đã không thể hầu hạ thê chủ, đây quả thực là một sai lầm lớn.
“Hồi bẩm chính quân, tung tích của ŧıểυ thư không phải là thứ mà nô nên hỏi.” Thanh Duyệt dừng một chút, sau đó nhắc nhở: “ŧıểυ thư ghét nhất người xen vào chuyện ngoài nhiệm vụ của mình, kể cả chính quân, ngài tùy ý hỏi thăm về tung tích của ŧıểυ thư, cũng là phạm vào kiêng kị."
Cố Sinh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái, đồng ý nói: “Là ta đã quá phận, ngươi tên là gì?”
“Nô tài tên Thanh Duyệt, là ŧıểυ thư cố ý phân phó hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của ngài, sau này ngài có yêu cầu gì thì cứ phân phó cho nô tài.”
Thanh Duyệt cầm lấy hộp gấm do người hầu mang đến, nói với Cố Sinh: “Chính quân, đêm qua ngài bị thương. Đây là thuốc trị thương do Tây Vực tiến cống, có thể đẩy nhanh quá trình chữa lành vết thương, không để lại sẹo.”
Cố Sinh gật đầu, mở chăn ra, thân thể trần trụi lập tức lộ ra ngoài không khí, trời đầu thu se lạnh, cơ thể gặp phải gió lạnh, hắn theo phản xạ hắt hơi một cái.
Thanh Duyệt lấy thạch cao ra bôi đều lên da, đôi tay chạm vào xương quai xanh thanh tú, đầu vυ" hơi nhô lên, bụng dưới cân đối, tránh bộ phận sinh dục, trượt về phía đôi chân thon dài của hắn: “Chính quân, thỉnh xoay người.”
“Ừm.”
Cố Sinh rêи ɾỉ một tiếng, phản ứng sinh lý khi thức dậy vào buổi sáng khiến mỗi lần Thanh Duyệt vuốt ve, hắn đều sẽ có cảm giác, chật vật xoay người, che đi dươиɠ ѵậŧ đang lặng lẽ cương lên của mình.
Sau khi bôi thuốc lên lưng và đùi trong mịn màng, chỉ còn lại cái mông bị hành hạ, sau một đêm tích tụ, hai cánh mông tròn trịa đã chuyển từ trắng sang tím, những vết tích chằng chịt trông khá đáng sợ.
“Chính quân, mông của ngài bị thương nặng, cần phải bôi kỹ hơn.” Nói xong, hắn dùng hai tay sờ vào mông Cố Sinh, cẩn thận bôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
“Ách ” Cái lạnh kết hợp với cái nóng, Cố Sinh cảm nhận được xúc giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, không nhịn được mà rêи ɾỉ.
“Chính quân, bây giờ ngài nâng mông lên, nô phải bôi thuốc lên hậu huyệt của ngài.” Thanh Duyệt nghe tiếng Cố Sinh rêи ɾỉ liền cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: “Chính quân, thỉnh ngài tự trọng, mỗi một lời nói cử động của ngài đều có người ghi chép, nếu làm sai tất nhiên sẽ bị trừng phạt."
Cố Sinh cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại bắt đầu hận chính mình, sao có thể da^ʍ đãиɠ như vậy, chỉ bôi thuốc mà đã phản ứng rồi? Một kẻ vô liêm sỉ như hắn, sao có được sự sủng ái của thê chủ đây? Dù chán ghét bản thân nhưng Cố Sinh vẫn muốn sớm bôi thuốc xong, phối hợp nâng mông lên, hậu huyệt lộ ra.
Thanh Duyệt bôi thuốc mỡ lên hậu huyệt, xoa và nhào nặn liên tục trên cửa huyệt, khi cảm thấy gần như đã xong, hắn cho một ngón tay vào, rồi hai ngón tay, sau đó hai ngón tay thọc vào rút ra qua lại bên trong hậu huyệt.
“Ưm, a, ưm a/”
Hậu huyệt bị đùa giỡn theo bản năng bắt đầu tiết ra dâm thủy, giúp ngón tay rút ra thọc vào dễ dàng hơn, cuối cùng hậu huyệt cũng đủ mềm mại, Thanh Duyệt lập tức dùng ngón tay mở hậu huyệt ra, bôi thuốc mỡ vào, thuốc mỡ lạnh đi vào hậu huyệt, gặp phải bức tường nóng rực bên trong, lập tức hóa thành một vũng nước chảy ra ngoài, chỉ là không biết chất lỏng chảy ra lúc này là thuốc hay dâm thủy.