“... Không biết.” Tư Mân thấp giọng trả lời, tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe vào có vẻ khiêm tốn kính cẩn, hy vọng có thể khiến phu chủ hài lòng với nàng hơn, về sau có thể cho phép nàng để tóc dài...
Trước khi xuất giá nàng đã trộm hỏi thăm qua, việc cạo tóc không được đưa vào nghi lễ tẩy rửa của các gia đình thế gia đại tộc ở Nam Thành, đây là quy của riêng của Lăng phủ, về phần nô thê và nô thiếp chỉ cần cạo tóc trong ngày cưới hoặc là về sau có được nuôi tóc hay không thì không ai biết được, dù sao một nô thê sau khi được ban tự năng ấn thì đã mất đi thân phận, trở thành tài sản riêng của chồng không dễ dàng gì có thể gặp được người ngoài, không ai biết được những nô thê sau khi vào Lăng phủ sẽ trông như thế nào, có thể nuôi lại tóc dài được nữa không..
—
Khi nàng đang miên man suy nghĩ lung tung, một cơn lạnh lẽo đột nhiên xoẹt qua đỉnh đầu nàng, Tư Mân không nhịn được phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, sau đó, cô liền nhìn thấy một lọn tóc đen từ từ bay qua trước mặt mình rồi rơi xuống dưới đất.
Lăng Uyên đã bắt đầu cạo tóc của nàng.
“Ngươi sẽ có cơ hội biết.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, lại một lọn tóc đen nhánh theo gió rơi xuống.
Một dao hạ xuống, một dao khác dơ lên, những sợi tóc đen liên tục bị cạo đi. Tư Mân bị bàn tay của phu chủ đè ở đỉnh đầu ấn quỳ trên mặt đất, đỉnh đầu liên tục bị lưỡi dao cạo qua mang theo từng trận tê ngứa. Từng sợi tóc đen không ngừng bay qua trước mắt nàng, đỉnh đầu bị dao cạo sắc bén từng chút từng chút một cạo qua phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ, tóc đen trên mặt đất càng ngày càng nhiều, dần dần đã tụ thành một đám nhỏ - thứ này đã từng được đích nữ của Triệu thị cẩn thận nuôi dưỡng mười sáu năm, mái tóc được yêu quý như da thịt, ngày thường chải đầu bị rụng mất mấy sợi đã cảm thấy đau lòng muốn chết, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát, nó đã bị phu chủ của nàng cạo sạch một cách tàn nhẫn gọn gàng....
Tư Mân không dám nghĩ tới bộ dạng của mình bây giờ sẽ như thế nào, đầu ngón tay của nàng khẽ cửa động chạm vào những lọn tóc mềm mại ở trên mặt đất, trong lòng cảm thấy đau đớn và bất đắc dĩ.
Tóc thật đẹp, rất nhanh sẽ bị cạo hết.
Khi nằm rải rác trên mặt đất chúng vẫn mềm mại và xinh đẹp như vậy, nhưng không lâu nữa chúng và những sợi tóc còn sót lại trên đỉnh đầu đều cùng nhau dính đầy bụi bẩn ở hình phòng, giống như rác rưởi bị ném vào sọt rác...
Mái tóc đen của nàng, mái tóc mà Vân ca ca đã từng yêu thích đến không nỡ buông tay, sẽ không bao giờ còn ở đó nữa...
Mấy phút trôi qua, lưỡi dao lạnh ngắt đã rời khỏi đầu nàng.
“Xong rồi.” Lăng Uyên xoay người cất dao cạo trong tay đi, đi rất nhanh rồi lại quay lại, khoanh tay nhìn xuống nữ tử đang quỳ sát bên chân hắn, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.
Thiếu nữ khỏa thân quỳ gối giữa một đám tóc đen tán loạn, làn da của nàng vốn đã trắng như tuyết, phần da đầu mới cạo xong lại càng trắng nõn đến độ có thể soi được bóng người. Những lọn tóc đen đang rải rác xung quanh nàng – chỉ vài phút trước nó vẫn còn sinh trưởng thật tốt ở trên đỉnh đầu nàng, mềm mại xõa ở trước ngực, nửa che đi đầu vυ" đỏ thắm. Mà bây giờ chúng đã bị chính tay hắn cạo đi, không có cách nào che đậy bất kỳ tấc da thịt nào trên người thiếu nữ nữa, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào về sự hiện diện tên nam nhân nào trên người nàng...