Ngươi là ai? Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương của Hách Liên Tử Câm, rơi xuống ngực nàng, lại bởi vì da thịt nàng quá trơn mềm, nên giọt mồ hôi tiếp tục lăn xuống...
Hách Liên Tử Câm bị cảnh trước mắt làm cho cổ họng khô cạn, máu toàn thân dồn hết xuống hạ thân, làm cho thịt hành ban nãy có chút thức tỉnh, lúc này hoàn toàn sưng to lên.
Nàng lắc đầu, theo tiềm thức chán ghét thân phận này: Ta không phải Thất công chúa, ta không phải...... Đừng chán ghét ta, ta không phải! Ân...... Tử Câm! Tử Câm...... A...... ŧıểυ huyệt không thoải mái, ŧıểυ huyệt ngứa...... A!
Mật dịch chảy nhiều như vậy, ngón tay của Hách Liên Tử Câm cuối cùng cũng thuận lợi đi vào.
Thọc vào rút ra vài cái, nhục động trở nên càng ngày càng ẩm ướt, nhìn đầu ngón tay vừa rút ra từ hoa huyệt của nàng có một lớp hồng nhạt, hòa cùng dâm dịch của nàng, dâm uế nói không nên lời, lại làm hắn càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Ráng một chút nữa, ta sẽ lấy hết mị tình hương ra cho ngươi. Bỗng nhiên buông ra nàng, Hách Liên Tử Câm thoát cái leo xuống giường, đi đến giá thuốc lấy một chai thuốc, khi quay đầu lại, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho máu toàn thân hoàn toàn sôi trào.
Trong mắt hắn chỉ thấy được nữ tử đang ngồi trên giường. Khóe mắt nàng còn vương lệ, ngón tay ngọc lại đặt ngay ở cửa hoa huyệt, từ từ cắm vào.
Nàng...... Đã sắp không kiềm chế được nữa......
Phần lớn mê tình hương đã thấm vào cơ thể nàng, lúc nãy lại bị hành động của hắn gợi lên dục hỏa, rốt cuộc đã không thể không chế bản thân được nữa.
Cơ bắp toàn thân căng cứng, Hách Liên Tử Câm lại hooàn toàn không để ý tới bảo bối đã đội quần thành ngọn núi nhỏ của mình, bước nhanh qua, rút ngón tay nàng ra, đẩy nàng ngã trở lại trên giường, rồi để miệng bình ngay cửa hoa huyệt, nhanh chóng rót thuốc bên trong vào.
Sau khi nước thuốc đã vào, hắn vừa lấy ngón tay thay nàng rửa sạch nhục động, vừa trầm giọng nói với ra bên ngoài: Thiên Hủ, mang một thùng nước nóng để tắm đến đây.
Bên ngoài, tên nam tử tên Thiên Hủ kia không biết ở nơi nào, nhưng lập tức trả lời, rồi cất bước đi xa.
Mộ Thiển Thiển vẫn nắm chặt góc áo của Hách Liên Tử Câm như cũ, khóc thút thít, nói giọng khàn khàn: Tử Câm, khó chịu...... Làm ta, Tử Câm làm ta...... A......
Ánh mắt Hách Liên Tử Câm hơi trầm xuống, làm nàng...... Không phải hắn không muốn, nhưng lúc này mà ȶᏂασ nàng, bản thân hắn cũng sẽ bị mê tình hương ảnh hưởng.
Một khi trúng mê tình hương, chỉ sợ mấy ngày sắp tới, trước khi độc tính của nó tan hết thì mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, đều sẽ muốn mạnh mẽ ȶᏂασ nàng đến ngất xỉu.