“A! A…” Mộ Thiển Thiển dùng sức lắc đầu, tra tấn như vậy, làm thể xác và tinh thần nàng đều đau, nàng rất sợ, cũng rất tuyệt vọng, ai tới cứu nàng đi?
“Ô… Ngươi là ai? Ngươi là… A! Là ai? A a… Không cần, a… Ô ô ô… Không cần khi dễ ta như vậy, ô…”
Nam nhân phía sau không hừ lấy một tiếng, thập phần nhẫn nại mà chậm rãi đùa bỡn khối thân thể này.
Trước khi nàng tỉnh lại, hắn đã bắn một lần trong hoa huyệt nàng, cho nên dược tính mê tình hương hiện tại tạm thời được coi như thư hoãn, kế tiếp, hắn có thể hảo hảo mà đùa bỡn nha đầu kia.
Dùng sức nắm giữ ŧıểυ đầu иɦũ ɦσα sưng đỏ kéo ra, Mộ Thiển Thiển khóc nức nở lập tức lại thét chói tai, trong mật thất trống trải, tiếng kêu của nàng vang đến thạch bích tạo ra hồi âm, thanh âm rêи rỉ kia quả thực còn dễ nghe hơn cả tiên nhạc.
“Không cần, không nên đụng nơi đó, không… A! Ân…” Thời điểm tay hắn xẹt qua bụng, Thiển Thiển biết hắn muốn làm cái gì, nhưng nàng căn bản không thể ngăn cản.
Đầu ngón tay dừng ở trêи ŧıểυ âᘻ ɦộ, đẩy ra hai phiến hoa môi ướt đẫm, chậm rãi tìm được viên thịt châu bởi vì thân thể hưng phấn mà xuất ra, một chút lại một chút xoa xoa.
“Ân… Ân a… Không, không… A a…”
“Cái miệng nhỏ nhắn đúng là không thành thật.” Thanh âm khàn khàn vang lên ở bên tai, hắn bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍ lên tai nàng.
ŧıểυ huyệt rất câu hồn, dễ dàng khiến cho nam nhân không khống chế được, chẳng trách Đông Lăng Mặc nghĩ muốn nàng, nếu nàng luôn luôn ở bên, hắn cũng sẽ ngày ngày ȶᏂασ nàng đến mức không xuống giường được!
Cũng không biết có phải vận khí của nàng hôm nay cực kỳ xấu hay không, vừa mới nghĩ như vậy, nam nhân cư nhiên thật sự nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn đâm vào phía bên trong.
Đau, trong đau đớn lại hình như có một loại bị đè nén từ lâu lắm, kɧօáϊ cảm chậm rãi hiện lên, bắt đầu tán đi khắp tứ chi bách hải.
“Ân… Không, không được, không thể như vậy… Không… A…”
Nàng hi vọng nam nhân này làm xong việc, nhanh một chút buông tha nàng, nhưng khi nghĩ đến bản thân đang làm cùng một nam nhân xa lạ, tâm liền khó chịu như bị xé rách.
Mộ Thiển Thiển là ŧıểυ cô nương nũng nịu, ít nhất khối thân thể thật sự rất mềm mại, khi bị hắn nảy sinh ác độc làm một trận như vậy, ŧıểυ huyệt lập tức lại đau.
“A a… Aha… Không cần! Không… Ô ô… A a…”
Thanh âm nỉ non không làm Hách Liên Tử Câm thương tình, ngược lại khơi mào thú tính nguyên thủy nhất của hắn, ȶᏂασ nàng, hung hăng ȶᏂασ, muốn đem nàng ȶᏂασ đến khóc! Hắn thích loại cảm giác này, cự vật của hắn không chỉ ȶᏂασ ŧıểυ huyệt của nàng đến ɖâʍ thủy văng bốn phía, ngay cả đôi mắt thanh thấu xinh đẹp làm cho người ta trầm mê, cũng bị hắn ȶᏂασ cho tới khi nước mắt chảy ròng.
“Ô ô… A a a…” Mộ Thiển Thiển cảm thấy bản thân sắp hôn mê rồi, hắn đem nàng nhấc lên, hai chân rời đi mặt đất, cả người phải dựa vào bàn tay to của hắn mà chống đỡ.
Hắn còn không ngừng dùng cự vật va chạm huyệt thịt của nàng, làm thân thể yếu ớt ở giữa không trung lung lay chới với!
Loại cảm giác này, giống như là bị treo ở giữa không trung nhận lăng trì, càng đáng sợ hơn là, bị nam nhân xa lạ đùa bỡn như vậy, nàng cư nhiên… bị ȶᏂασ hảo thích… “Ô ô… A! A a… Không cần! Không cần… A a…”
Nàng nên khinh bỉ bản thân thật sự ɖâʍ tiện, nhưng hiện tại nàng căn bản không có năng lực đi suy xét.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng nhanh chóng bắn vào chỗ sâu trong t.ử ƈυиɠ, nhiệt độ đánh úp lại, Mộ Thiển Thiển vốn đang thoát khỏi cao trào lại hét lên một tiếng, kɧօáϊ cảm nháy mắt đem nàng bao phủ…
“Tử Câm…” Trước khi ngất đi, nàng há miệng thở dốc, mềm yếu khóc nói: “Tử Câm, vì sao…”