Dạy Dỗ Cố Chấp Cuồng

Chương 10: Đến nhà tôi (1)

Trước Sau

break


 

Chương 10: Đến nhà tôi (1)

 

Uyển Huân biết bản thân mình thật sự rất ngốc.

Khi cô thích một thứ gì đó hoặc một người nào đó, cô luôn dốc hết tình cảm, không chút giữ lại, cho dù bị tổn thương cũng vẫn sẽ như vậy.

Cho nên, dù chỉ là một chú mèo hoang lạc lối, sự ra đi của nó cũng có thể khiến cô đau lòng vô cùng.

Cô đội chiếc áo khoác đồng phục của Phó Triều, đôi mắt đỏ hoe, ngồi xổm bên cạnh nhìn anh dùng chiếc xẻng đào được từ nhà kho của công viên để đào hố.

Mưa vẫn rơi, không quá to, cũng không nhỏ.

Cổ tay áo và ống quần của anh dính đầy bùn đất, nhưng anh không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ tập trung đào một cái hố vừa đủ lớn, sau đó đặt xác chú mèo đã chết từ lâu vào trong, rồi lấp đất lại.

Nước mưa nhỏ giọt dọc theo đường cằm rõ nét của anh. Anh nhanh chóng làm xong việc, tiện tay ném chiếc xẻng sang một bên, rồi đứng dậy.

"Uyển Huân." Phó Triều gọi.

Cô cũng đứng dậy, lấy giấy ăn trong túi ra lau bụi bẩn trên tay cho anh "Cảm ơn cậu."

Chiếc áo khoác đồng phục mà Phó Triều khoác lên người cô để che mưa sắp rơi xuống, anh đưa tay lên đầu cô kéo kéo, chỉnh lại cho ngay ngắn.

"Cậu mặc đi, Phó Triều." Cô muốn trả lại áo cho anh.

Anh giữ tay cô lại, "Tôi không sao đâu, chút mưa này không là gì cả, ngược lại là cậu, dính mưa lại bị cảm mất, tôi đưa cậu về nhà nhé."

Đáy mắt Uyển Huân tối sầm lại, lắc đầu, "Không cần đâu, tôi không muốn về nhà."

Anh cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt cô, khi nhắc đến gia đình, cô tỏ ra chán ghét và phản cảm như vậy.

"Vì sao?" Anh cố gắng hỏi một cách bình tĩnh, nhưng không giấu được chút vui mừng.

Cô né tránh ánh mắt anh, vẫn giữ nguyên ý định, "Cậu đừng quan tâm đến tôi, cậu mau về trường học đi, tôi không muốn đi đâu cả."

"Cậu không nói, vậy tôi cũng không đi đâu cả."

May thay, anh có rất nhiều thời gian.

Hai người cứ đứng như vậy dưới gốc cây, giằng co một hồi, Phó Triều suy đi tính lại phản ứng và thái độ vừa rồi của cô, rồi dịu giọng nói: "Uyển Huân, có chuyện gì thì nói với tôi đi, được không? Đừng chịu đựng một mình, như vậy cậu sẽ rất mệt, ngoan nào."

Sự dịu dàng đến mức chính anh cũng ngạc nhiên.

Cô mím môi, cuối cùng cũng chịu mở lời, cô kể cho anh nghe sự thật, chính mẹ kế Phùng Lệ đã hại chết con mèo, cô đã biết vị trí chính xác của con mèo từ những bức ảnh trong điện thoại của bà ta, tối qua bà ta còn cố tình đợi Uyển Huân về nhà rồi mới đến đầu độc con mèo.

"Tôi đã xem camera giám sát của công viên, chính là bà ta."

Phó Triều lần đầu tiên nhìn thấy sự lạnh lẽo và thù hận trong mắt Uyển Huân, nhưng anh phát hiện ra càng nhiều hơn là sự tuyệt vọng bơ vơ.

"Cậu đã nói với ba cậu chưa?"

Cô vẫn ủ rũ, "Ông ấy sẽ không bênh vực tôi, đối với ông ấy, tôi chỉ là một gánh nặng mà thôi."

Phó Triều nhận ra, lúc này cô giống như đang đứng bên bờ vực thẳm, chỉ cần anh chạm nhẹ, cô sẽ lập tức rơi vào vòng tay anh.

Anh không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vì thế anh nói: "Uyển Huân, họ đều không cần cậu."

"Họ làm tổn thương cậu, không muốn cậu được tốt." Anh từ từ tiến lại gần, ôm lấy eo cô, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

"Chúng ta đừng quan tâm đến họ nữa, sau này hãy tránh xa họ ra, được không?"

Anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để che giấu dã tâm của mình đối với cô, lừa Uyển Huân khóc nức nở trong vòng tay anh.

"Đừng buồn nữa, còn có tôi ở đây mà." Anh cảm thấy thời cơ đã đến, cuối cùng cũng đưa bản thân đến trước mặt cô.

Cô nhìn anh, nước mắt làm mờ tầm nhìn, khiến cô không nhìn rõ sự toan tính đằng sau vẻ dịu dàng của anh, hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay anh.

Phó Triều ôm lấy chú chim nhỏ lạc lối này, thì thầm bên tai cô: "Đến nhà tôi đi."

……

……

Uyển Huân đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, tắt nước mới chợt nghĩ đến một vấn đề.

Cô mặc gì bây giờ?

Nội y thì không sao, nhưng cả bộ đồng phục trên dưới đều bị ướt mưa, phơi cũng phải một lúc mới khô, không thể mặc ngay được.

Tắm xong ở nhà con trai mà lại trần truồng như vậy thì hơi…

Cô đang không biết làm sao thì Phó Triều đã tắm xong và thay quần áo đợi bên ngoài, anh nghe thấy tiếng nước ngừng, liền lên tiếng: "Cậu đến cửa đây, tôi đưa quần áo cho cậu."

"Ừ." Cô ngoan ngoãn đi đến cửa phòng tắm, vặn khóa cửa mở ra một khe hở, nhận lấy chiếc áo sơ mi từ tay anh.


 

*** 10 ***

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc