Yêu diễm nữ tử thần sắc cả kinh, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có một chiêu như thế.
Lâm Khiếu Đường cả người phảng phất như bị bốc cháy, thân thể trong nháy mắt bị một đoàn hỏa diễm nuốt trọn.
Một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn chẳng hề sợ hãi ngọn liệt hỏa hừng hực, thò vào trong ngọn hỏa diễm khiến người ta phải kinh hãi, phản xạ của cơ thể dường như đã mất đi, nhưng chỉ bắt được một khoảng không khi xuyên qua ngọn hỏa diễm.
"Hỏa Độn thuật?" Yêu diễm nữ tử nghi hoặc líu ríu nói, gương mặt trắng trẻo kiều diễm mỹ lệ hiện lên một vẻ sửng sốt khó giải thích.
Ngọn hỏa diễm bùng cháy trước mắt, thật ra chỉ là một loại thủ thuật che mắt. Tuy nói là ngọn lửa thật, nhưng sự tổn hại không đáng bao nhiêu. Đối với Lam Dương tiên tử mà nói, ngọn lửa ấy và ngay cả Hỏa Tinh đều không tính là thứ gì.
"Nhanh thật!" Nhìn ngọn hỏa diễm từ từ tiêu tan, Lam Dương tiên tử trong lòng cảm thấy xấu hổ và mang thêm chút giận dữ, nhưng cũng không làm được gì.
Con vịt đã trong tầm tay mà lại để bay mất, Lam Dương tiên tử tự nhiên không cam lòng. Thế nhưng đối phương bất thần thi triển công phu đã lẩn xa tới vài dặm, cho dù Lam Dương tiên tử thân là ngũ tinh đạo sĩ cũng truy đuổi không được.
Dù sao đây là hoang sơn dã lĩnh, không thích hợp để truy đuổi trong cự ly dài như thế. Lam Dương tiên tử đôi mắt vô hồn thật lâu không rời nhìn về hướng mà thiếu niên đã biến mất, đối với nàng mà nói, mất đi cơ hội bắt người thật sự là tiếc nuối.
Cánh tay nhỏ trắng muốt hơi giơ lên từ từ nắm chặt lại, Lam Dương tiên tử lộ ra nụ cười cố chấp, cười rất thú vị nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi trốn thoát khỏi ngũ chỉ sơn của tỷ tỷ lần này, tỷ tỷ nhất định sẽ bắt lại được ngươi."
Sớm đã trở về hậu sơn tại Lâm gia, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không biết hành vi đó của yêu diễm nữ tử. Có thể trốn thoát đi ra ít nhiều có phần may mắn. Nếu không phải yêu diễm nữ tử quá mức tự tin vào năng lực của mình, đêm nay sợ là sẽ phải ở trong tay hồ ly tinh.