Đối với ngôn ngữ của Kỳ Áo, Lâm Khiếu Đường mắt điếc tai ngơ, tuy rằng hắn cũng có chút kỳ quái, thế nhưng Lâm Khiếu Đường lại càng thêm tín nhiệm Dương Thiên vài phần.
Nếu là nơi đây có khí nguyên dồi sao, tùy ý đều là kỳ thú dị thảo, chỉ sợ đã bị những tu luyện giả khác phát hiện ra, trở thành một nơi thuộc địa phận quản lý của môn phái, hoặc có thể nơi này đã trở thành phế tích do bị đào rỗng rồi.
Lâm Khiếu Đường thử dụng tử mang tuệ nhãn điều tra, cũng chỉ thấy một chút vết tích nhàn nhạt, không thể kết luận chính xác được đó chính là nguyên mạch.
Khuôn mặt nhỏ bé thanh nhã của Triển Thanh Nhu lúc này hiện rõ vẻ nghi hoặc nồng đậm, đối với việc chính mình không dò xét được chút dấu vết nguyên mạch nào, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Phải biết rằng nguyên thức và năng lực nhận biết của tu luyện giả địa vương giai với tu luyện giả linh hồn giai mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn là tồn tại hai cảnh giới khác nhau.
Thế nhưng nhìn đám loạn thạch vô tận trước mắt, Triển Thanh Nhu không hề cảm giác được chút phản ứng khí nguyên nào, ở đây rõ ràng là một mảnh tử địa. Bạn đang đọc truyện tại