Đến thứ Hai, mặt Thượng Chi Đào vẫn chưa hết sưng, khóe miệng vẫn còn vết trầy. Bắt gặp Lumi hiếm khi đến sớm ở dưới tòa nhà, cô ấy nâng cằm cô lên hỏi cô cô: “Mẹ kiếp, đứa nào đánh cô?”
Thượng Chi Đào “shh” một tiếng, nghiêng mặt thoát khỏi tay cô ấy, “Đánh nhau với đám môi giới.”
“Môi giới bất hợp pháp?” Lumi bỏ mũ ra, “Chó má! Công ty nào? Cô nói đi! Mẹ nó không đập nát cái công ty đó thì bà đây sống uổng rồi!” Lumi nháy mắt đã nổi cơn tam bành.
“Đừng mà, đừng mà, chưa đến mức đó. Bọn em cũng không bị thiệt.” Thượng Chi Đào không ngờ Lumi lại phản ứng như vậy, cô nhanh chóng hối hận vì ban nãy nhanh mồm nhanh miệng nói thật với Lumi.
“Không bị thiệt mà mẹ nó cô bị người ta đánh ra nông nỗi này hả?” Lumi tức nổ phổi. Mắng người ta từ trong thang máy cho đến chỗ làm việc, Thượng Chi Đào cuống lên bịt miệng cô ấy: “Bà cô của em! Cô giáo của em! Mau nguôi giận nào!”
Thượng Chi Đào không đau đầu vì chuyện đánh lộn, nhưng lại đau đầu vì phải khuyên giải Lumi nguôi giận. Cô còn đang khuyên giải mà Lumi đã không nén giận được nữa, gọi điện ngay cho anh bạn trai tay đua cơ bắp, xăm mình, tóc bện thừng của cô ấy: “Em nói cho anh biết, em có một đứa em bị người ta đánh, anh phải làm rõ chuyện này cho em. Ai đánh cô ấy á? Mẹ nó chính là cái công ty môi giới bất hợp pháp trên đường Bắc Ngũ Hoàn đó, bây giờ anh đến đó ngay cho em! Bắt nạt người nó quen, bắt nạt đến tận chỗ bà nội này rồi, bà đây không quật mồ mả chúng nó lên thì bà đây sống uổng rồi!”
Thường Chi Đào vừa nghe Lumi chuẩn bị đi đánh nhau, sợ đến nhũn cả chân, khẽ nói với Lumi: “Chuyện qua cả rồi, bọn em không bị thiệt mà, báo cảnh sát rồi, cảnh sát bắt bọn họ đóng cửa rồi, còn đưa chúng em đi kiểm tra, lấy lại được tiền... đây chẳng phải thắng rồi sao?”
“Qua cái gì mà qua. Cô không biết cái đám môi giới bất hợp pháp này xấu xa thế nào đâu! Cô nghĩ các cô chuyển nhà là xong chuyện rồi sao? Sau này bọn chúng sẽ lén lút vít lỗ khóa nhà các cô! Mấy chú cảnh sát cũng bó tay trước những mánh khóe vặt vãnh của tụi này cô biết không? Không chỉnh cho chúng một lần thì nghe có được không?”
“Ồ. Lúc bọn em báo cảnh sát, viên cảnh sát kia nói có chuyện gì sẽ tìm bọn chúng ngay.”
“Cảnh sát là cảnh sát, bà đây là bà đây!”
Thượng Chi Đào âm thầm hỏi Diêu Bội có chuyện như Lumi nói hay không, Diêu Bội đáp phải, bọn em cho là đánh một trận là xong, nhưng sau này vẫn còn nhiều chuyện rắc rối!
“Vậy chúng em chuyển đi xa một chút thì sao?”
“Chuyển đi đâu? Trừ khi mấy người các cô không sống cùng nhau nữa.”
Xung quanh có đồng nghiệp đi ngang qua, Lumi ở bên kia đã lu loa cả buổi sáng, mọi người đều hay chuyện Thượng Chi Đào gặp phải đám môi giới bất hợp pháp. Đến giờ thấy Loan Niệm hỏi như vậy, mọi người lại nổi lòng tò mò, ai cũng đi chậm lại chờ câu trả lời của Thượng Chi Đào.
“Tôi bị ngã.”
Thượng Chi Đào không muốn cho Loan Niệm biết chuyện cô đánh nhau với đám môi giới, cô cảm thấy không thể nói chuyện này với Loan Niệm.
Nhưng thực tế là kể từ ngày mai cô không còn chỗ ở nữa, họ đã đi xem phòng hai ngày mà vẫn không tìm thấy căn nào phù hợp, cuối cùng Tôn Vũ quyết định đến công ty ngủ, Tôn Viễn Chứ đến nhà bạn ở tạm, Thượng Chi Đào nói là mình sắp đi công tác, có thể tìm chỗ để gửi hành lý, đi công tác về sẽ tìm phòng sau.
Loan Niệm không gặng hỏi nữa, liếc nhanh gương mặt của cô rồi xoay người bỏ đi. Quay lại phòng làm việc anh mới nhắn tin hỏi cô: [Xảy ra chuyện gì?]
[Em bị ngã thật mà.]
[Bây giờ em ngã lại lần nữa để tôi xem em ngã kiểu gì mà rách cả khóe miệng như thế. Sao em tài thế? Em tiếp đất bằng mặt à?]
Thượng Chi Đào bướng bỉnh không chịu nói cho anh, chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cô không muốn nhắc lại lần nữa. Đến chiều, Loan Niệm đi ngang qua phòng trà nước thì nghe thấy đồng nghiệp bàn tán chuyện Thượng Chi Đào gặp phải đám môi giới bất hợp pháp.
Phòng trà nước trong công ty là một nơi thần kỳ. Đôi khi Loan Niệm cố tình đến phòng trà nước lấy nước, lần nào anh cũng nghe được một hai câu tán dóc. Không phải anh muốn nghe lỏm, nhưng quản lý công ty cần phải có cách để nghe được một hai câu thật lòng, phòng trà nước là nơi không thể thích hợp hơn.
Rất nhiều chuyện được nhen nhóm trong phòng trà nước, rồi bắt đầu lan rộng ra ngoài.
Anh giả bộ đi lấy nước, nghe mọi người nhắc đến Thượng Chi Đào và đám môi giới bất hợp pháp, đây không phải nói xấu đồng nghiệp và công ty nên không cần phải e dè cấp trên, họ chào hỏi Loan Niệm rồi tiếp tục buôn chuyện.
Khi Loan Niệm nghe họ tả đám môi giới bất hợp pháp vây đánh Thượng Chi Đào, anh xoay người bỏ đi.
Anh bực gần chết.
Thượng Chi Đào có não không vậy? Cô đã không có não, đám bạn cùng nhà của cô cũng không có não sao? Mấy người họ một mình đi tìm đám môi giới lươn lẹo kia, mẹ kiếp các người nghĩ mình là Triệu Vân hả? Ra vẻ ta đây bảy lần xung trận bảy lần thoát chết*? Chết tiệt!
*Triệu Vân là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là công thần khai quốc nhà Thục Hán, là một vị tướng võ nghệ dũng mãnh, có mưu lược và tận trung vì nước, được binh sĩ Thục Hán ca ngợi là “Hổ uy tướng quân”. Thành ngữ “Bảy ra bảy vào” dùng để chỉ chiến tích của Triệu Vân trong trận đánh Trường Bản.
[Em qua đây cho tôi!]
[?] Thượng Chi Đào gửi cho anh một dấu hỏi chấm, anh chưa từng gọi riêng cô vào phòng làm việc, hôm nay nghe giọng điệu có vẻ không tốt, chẳng lẽ mô hình nâng cao hiệu quả thử nghiệm không được thông qua?
Thượng Chi Đào ôm mối nghi hoặc gõ cửa phòng làm việc của Loan Niệm, nghe thấy anh nói một câu có vẻ không được nhẫn nại: “Vào đi!”
Thượng Chi Đào đi vào, lại thấy anh nói: “Đóng cửa lại!”
“Công ty môi giới kia tên là gì?” Loan Niệm hỏi thẳng cô.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Tên là gì?”
“Đã giải quyết xong cả rồi.” Thượng Chi Đào hơi thắc mắc tại sao Loan Niệm biết được chuyện này, cô không hề biết Loan Niệm có thói quen đến phòng trà nước để hóng chuyện.
“Tên là gì?” Loan Niệm hỏi lại lần nữa.
Thượng Chi Đào vẫn không chịu nói, cô không muốn làm lớn chuyện. Loan Niệm nhìn cô đăm đăm hồi lâu, mới nói: “Cái công ty nằm bên tay trái khu tập thể của em đúng không?”
...
Thượng Chi Đào không cần trả lời nữa, vì đáp án đã viết hết lên mặt, Loan Niệm nhìn qua là hiểu ngay.
“Ra ngoài đi.” Loan Niệm không muốn nói chuyện với cô nữa, đợi cô ra ngoài anh mới gọi điện cho một người bạn: “Hôm qua đi ngang qua một chỗ, nhìn thấy đồ phòng cháy chữa cháy bên trong không ổn, tôi cảm thấy sẽ tiềm ẩn tai họa, phải kiểm tra xem sao nhỉ?”
“Địa chỉ hả? Tôi không có địa chỉ cụ thể, để tôi tự dẫn các cậu qua đó.”
“Người tố cáo là ai hả? Cứ điền tên tôi.”
Loan Niệm khoác áo dạ đi ra ngoài, gặp người bạn làm cảnh sát phòng cháy chữa cháy kia, người bạn đó nói: “Đợi chút, vụ này ở khu vực khác nên tôi phải liên hệ với người bên này đã. Sao tự dưng lại muốn tố cáo vậy?”
“Mở văn phòng ở gần khu tập thể, sợ sẽ có nguy cơ hỏa hoạn. Hôm qua tôi đi ngang qua nhìn thấy họ đánh bài, hút thuốc, nấu nướng bên trong, không biết còn kiếm được bình gas ở chỗ nào.” Loan Niệm vẫn nhớ công ty môi giới đó, trong đó chẳng có nổi một người trông giống người tốt, anh đã để mắt đến nơi đó ngay từ khi đưa Thượng Chi Đào về nhà.
Người bạn kia liếc anh một cái, có lẽ đã hiểu chuyện là thế nào, cười khà khà “Dù sao có người tố cáo thì bọn tôi phải xử lý. Nhưng vụ công tác phòng cháy chữa cháy không đúng quy định, chỉ cần đóng cửa chỉnh đốn lại một hai tháng thôi.”
“Đập cửa.” Lumi lớn lên ở ngõ nhỏ Bắc Kinh đúng là giỏi giả vờ ở công ty, giờ thì hay rồi, máu giang hồ nổi lên rồi.
Loan Niệm bật cười vì dáng vẻ của cô ấy, nghe người bạn bên cạnh nói: “Cái công ty môi giới này dây phải ai vậy nhỉ? Cậu thì muốn tố cáo họ, còn nhóm thanh niên kia thì muốn đập tiệm.”
Loan Niệm không trả lời anh ta, gọi điện cho Thượng Chi Đào: “Gọi cô giáo thiếu suy nghĩ của em về đi, nếu cô ta không về thì ngày mai em phải đến đồn cảnh sát thăm cô ta đấy!”
Thượng Chi Đào nghe đến đây thì sợ hết hồn, chiều nay Lumi đột nhiên mặc áo khoác rồi bảo là ra ngoài có việc, chẳng lẽ là đi giải quyết chuyện này? Cô gọi điện cho Lumi: “Chị có thể đến đồn cảnh sát với em không?”
Thượng Chi Đào kết bạn kiểu gì thế không biết? Loan Niệm thầm mắng họ ngu ngốc, nhìn theo cho đến khi nhóm Lumi đi khỏi, cảnh sát phòng cháy chữa cháy đã đến, cảnh sát địa phương cũng có mặt, gọi điện gọi tay giám đốc ra ngoài: “Mở cửa đi.”
Trong lúc kiểm tra công tác phòng cháy chữa cháy, Loan Niệm cũng đi theo vào trong, người bạn kia ngăn anh lại: “Không ổn lắm nhỉ? Ngộ nhỡ bị báo thù thì sao?”
Loan Niệm không nói gì, vẫn theo anh ta vào bên trong.
Loan Niệm của lúc này chẳng khác nào tên lưu manh vô lại, nếu không phải những cú đấm tàn nhẫn tràn đầy khí thế “gặp phật giết phật” ở chốn thương trường, người ta thật sự không dám tin đây là Loan Niệm.
Ngay cả bản thân anh cũng không tin.
Loan Niệm thực sự tức giận, anh giận cô gái ngu ngốc Thượng Chi Đào gặp phải chuyện lớn như này mà không nói cho anh biết, còn để người ta đánh cho nữa! Anh đã có cả ý định đánh chết đám người này. Đến khi ghi lời khai xong, anh vẫn chưa nguôi giận. Anh lái xe đến công ty rồi gọi điện cho Thượng Chi Đào: “Xuống đây.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào xem đồng hồ, giờ mới có mấy giờ? Cả chiều nay rốt cuộc anh ấy đã đi đâu làm gì nhỉ?
Ngữ khí của Loan Niệm có vẻ không tốt lành, cô rề rà lên xe của anh, trông thấy khuôn mặt sầm sì của anh thì không dám hó hé gì.
“Em không có số của tôi hả?”
“Ngoài lúc lên giường và chuyện công việc thì không cần nói gì với nhau đúng không?”
“Thà để cho người ta đánh cũng không nói cho tôi biết đúng không?”
“Mẹ kiếp, em có não không vậy?!!”
“Não em chỉ để trang trí hả?”
“Tôi đang nói chuyện với em đấy! Em câm rồi à?”.