Con đường có quanh co gập ghềnh thế nào thì cũng có lối ra. Thẩm Vụ kiên nhẫn chờ đợi đến khi cơ hội để xoay chuyển tới.
Đầu xuân năm sau sức khỏe của thầy hướng dẫn có chuyển biến tốt đẹp và đã bắt đầu quay lại làm việc tại sở nghiên cứu, cuối cùng thì lượng công việc của Thẩm Vụ mới giảm bớt, tâm trạng cũng dần tốt lên. Đợi đến khi mọi việc được xử lý xong thì nhiệm vụ của cô tại sở nghiên cứu cũng hoàn thành.
Sim điện thoại của Thẩm Vụ được cắm vào chiếc di động cũ, tính từ khi Hàn Tư Ngôn nhắn tin nhắn cuối cùng rằng cậu không muốn gặp lại cô nữa thì đến nay cũng không có thông báo nào, chắc là cậu đã nghĩ thông suốt rồi.
Thẩm Vụ biết chuyện cậu đã đỗ vào đại học A, cô vừa mừng cho cậu cũng vừa thở phào nhẹ nhõm cho chính mình. Tuy hai người không ở cách nhau quá xa nhưng dù sao đây cũng là hai thành phố lớn, chỉ cần không gặp lại thì sẽ không xấu hổ nữa.
Chỉ là chẳng ai nghĩ rằng lần tới cô gặp lại Hàn Tư Ngôn thì thời gian đã trôi qua sáu năm rồi.
Thẩm Vụ đã dành ba năm để học lên tiến sĩ, cô vốn định sẽ ở lại giảng dạy tại một trường đại học ở Lâm Bình nhưng mẹ Thẩm lại khuyên cô đi du học thêm hai năm nữa, đến lúc đó với bản lý lịch của mình cô sẽ đủ điều kiện để được chọn làm giảng viên tại đại học A.
Để trở thành giảng viên đại học cô cần có một thành tựu nghiên cứu khoa học và tích lũy đủ thời gian mới đạt yêu cầu, Thẩm Vụ biết có một bạn học thời trung học của cô đã trở thành phó giáo sư khi mới chưa đến ba mươi tuổi.
Cô nghĩ rằng thời điểm này vừa đúng lúc để cô tránh việc chạm mặt Hàn Tư Ngôn nên đã đồng ý đi du học.
Ba năm trôi qua rồi lại đến ba năm tiếp theo, đợi đến khi cô về nước thì đã là năm thứ sáu cô và Hàn Tư Ngôn chia tay.
Việc được nhận vào làm giảng viên tại đại học A diễn ra rất thuận lợi, Thẩm Vụ làm việc tại học viện Văn học nằm ở phía bắc của trường, đồng nghiệp làm chung một văn phòng với cô là một chủ nhiệm có tính tình kiêu ngạo do học viện mời về giảng dạy.
Hai năm gần đây tiền nhà ở thủ đô tăng cao khiến giá của căn nhà ba mẹ mua cho Thẩm Vụ trước khi ra nước ngoài cũng tăng lên không ít. Điều này làm cô khi nằm trên giường cũng cảm giác mình đang ngủ trong một căn phòng đầy tiền.
Khi chuyện học hành và sự nghiệp kết thúc thì Thẩm Vụ cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình.
Cô vốn là người hèn nhát, thời gian còn ở trong nước thì cô luôn muốn tránh nhắc đến cậu, nhưng khi ra nước ngoài thì lại nhớ đến phát điên. Cô ghi lại lời bài hát ” Trường tương tư” của Tiểu Yến vào trang đầu của mỗi cuốn sổ, không ngừng dịch sang tiếng Anh rồi lại chuyển về tiếng Trung.
Càng nghĩ Thẩm Vụ càng trằn trọc khó ngủ, kim ốc này lớn như vậy nếu có thể tàng kiều… thì tốt quá rồi.
Mà ngay lúc này đây, ”Kiều” trong suy nghĩ của cô đang xem thông báo tuyển dụng của trường đại học.
Buổi tối, sau khi trở về từ trận đá bóng cậu nhận được một tin nhắn bí ẩn từ bạn học, nhắc cậu xem thông báo tuyển dụng giảng viên đại học A năm nay, nghe nói có một giảng viên vô cùng xinh đẹp chuyển đến giảng dạy tại học viện Văn học.
Ban đầu Hàn Tư Ngôn cũng không để ý, nhưng nghe đến đoạn người đó là giảng viên nữ tại Viện Văn học thậm chí còn có vẻ ngoài xinh đẹp thì trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ đến cô.
Cậu lên diễn đàn của trường tìm lần lượt từng học viện, chỉ cần mở hai lần là cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của người con gái mình nhung nhớ hàng đêm. Hô hấp của Hàn Tư Ngôn ngừng lại, bàn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt thanh tú của Thẩm Vụ qua màn hình.
Một lúc lâu sau cậu mới bật camera trên di động lên, cẩn thận chụp lấy hình ảnh giấy tờ tùy thân của giảng viên.
Đã rất lâu rồi cậu chưa t/h/ủ d/â/m, thời gian này công việc thực tập rất nhiều, đòi hỏi cậu phải nỗ lực giải quyết mọi việc, ở bên ngoài cậu vốn quen với việc phải luôn tỏ ra lễ phép và trầm ổn, đến khi về nhà thì đã mệt đến mức lập tức ngủ luôn trên giường. Nhưng mà hôm nay chỉ cần cậu nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ lập tức hiện lên gương mặt tươi cười xinh đẹp của Thẩm Vụ.
Ký ức lại ùa về, dáng vẻ cô cười với cậu rồi dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu tư liệu của cô cùng bộ dáng vén tóc nóng nảy mỗi khi chỉnh sửa luận án, hay dáng vẻ cô chủ động t/h/ủ d/â/m giúp cậu, rồi dáng vẻ sung sướng ngất ngây mỗi khi cao trào dưới thân cậu của cô… Hàn Tư Ngôn thở ra một tiếng thật dài, cậu bất đắc dĩ đứng dậy, cởi quần ngủ giờ đây đã không che được g/ậ/y t/h/ị/t sưng to, cậu mở di động lên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thẩm Vụ rồi dùng tay vuốt ve lên xuống.
Cậu vốn dĩ không phải người nghiện tình dục nặng, bình thường t/h/ủ d/â/m chỉ kéo dài hai mươi phút sẽ bắn, nhưng hôm nay đã hơn nửa tiếng rồi g/ậ/y t/h/ị/t vẫn không có dấu hiệu mềm xuống. Đáy mắt Hàn Tư Ngôn u ám, cậu cúi đầu nhìn kỹ đôi môi khẽ mím của Thẩm Vụ trong bức ảnh, thầm nghĩ nếu như cô đang ở bên cạnh và thấy cậu không bắn ra được, cô sẽ làm như thế nào?
Từ trước đến nay cô luôn có những ý nghĩ mới lạ, nếu anh không bắn được cô sẽ dùng hạt châu đã thấm đẫm mật ngọt của h/o/a h/u/y/ệ/t cọ xát không ngừng lên g/ậ/y t/h/ị/t, đến tận khi cậu cầu cô để g/ậ/y t/h/ị/t đi vào thì cô mới hạ thấp thân mình ngồi xuống.
Đến khi toàn bộ g/ậ/y t/h/ị/t được bao bọc lấy thì cô sẽ dùng tiết tấu của mình mà di chuyển lên xuống, cùng lúc đó âm thanh rên rỉ kiều mị cũng vang lên khiến cậu phải đâm chọc những điểm mẫn cảm của cô. Cậu sợ cô đau nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế nhưng chỉ đến khi cô mất kiên nhẫn thúc giục cậu nhanh lên thì cậu mới có thể buông thả chính mình, dùng sức thọc vào rút ra.
”Thẩm Vụ…”
Hàn Tư Ngôn nhắm mắt, âm thanh thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, cậu tuốt rất nhanh, thỉnh thoảng ngón tay cái còn chạm vào kích thích quy đầu sưng tấy.
Một lát sau, khi nghĩ đến hình ảnh h/o/a h/u/y/ệ/t Thẩm Vụ ngậm lấy g/ậ/y t/h/ị/t của cậu mà cao trào sung sướng thì cuối cùng cậu cũng bắn ra. T/i/n/h d/ị/c/h trắng đục rơi tí tách trên mặt đất, trên mặt Hàn Tư Ngôn hiện rõ niềm vui sướng xen lẫn sự chán nản. Cậu biết bản thân không biết xấu hổ, nhưng không kiềm chế được, cậu hận sự nhẫn tâm của Thẩm Vụ năm đó, nhưng lại nhung nhớ ánh mắt dịu dàng của cô.
Trầm mặc trong chốc lát, người đàn ông đứng dậy dùng khăn tay lau qua rồi bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn loạn xung quanh.