Bố mẹ Thẩm Vụ không sống tại đây mà là ở thành phố kế bên. Thẩm Mai Linh dự tính sẽ ở lại nơi này vài hôm mới quay về, cho nên Thẩm Vụ sẽ tiễn dì Hàn về nhà trước.
Trên đường đi, Hàn Thiến lên tiếng hỏi Hàn Tư Ngôn: “Có phải hành lý của con vẫn còn ở chỗ Tiểu Vụ không?”
“Vâng.”
“Vậy mẹ về nhà trước, con qua nhà Tiểu Vụ thu dọn đồ đạc xong mới về đây đi.”
Vốn dĩ Hàn Tư Ngôn còn đang nhìn miệng gió điều hòa như người mất hồn, vừa nghe bà nói vậy, cậu đã lập tức ngồi thẳng lưng và trả lời: “Vâng, thưa mẹ.”
Hàn Thiến nhướng mày, ai có thể hiểu rõ tính cách của con trai bà hơn bà cơ chứ? Bà vừa nghe vào đã biết cậu đang vui vẻ đến cỡ nào rồi, bèn hỏi: “Con mới nghe tới được ghé qua nhà Tiểu Vụ một chuyến mà đã hào hứng đến vậy rồi à?”
Hàn Tư Ngôn im lặng không nói, tiếp tục ngồi im lặng trên ghế phó.
Hàn Thiến và Thẩm Mai Linh trao đổi ánh mắt, hai người bỗng nhận ra có điều gì đó rất khác thường.
“Cái thằng hết nửa ngày cũng nói không được hai câu này…” Hàn Thiến quay đầu nhìn về phía Thẩm Vụ: “Tiểu Vụ, dì thật không hiểu được vì sao con lại nhịn được, còn để nó ở lại nhà lâu như thế… Đáng ra lúc đó dì phải gửi thẳng nó vào ký túc xá của trường mới đúng.”
Thẩm Vụ bị lời nói của bà chọc đến vui vẻ, cô liếc mắt thấy Hàn Tư Ngôn đang nhìn về phía này nên lập tức nghiêm túc trả lời bà: “Không phải đâu dì Hàn à, Tiểu Ngôn rất ngoan đó.”
Chở Hàn Thiến về xong, ba người họ cùng quay lại nhà của Thẩm Vụ.
Thẩm Mai Linh lên lầu phòng ngủ sát vách phòng ngủ của Thẩm Vụ ở tầng hai, bà thả hành lý xuống rồi bước ra nói với Thẩm Vụ: “Con xem thử Tiểu Ngôn còn để quên gì không nhé, mẹ về phòng ngủ một giấc trước.”
Thẩm Vụ trả lời lấy lệ, trong lòng thì than vãn rằng đồ đạc cậu mang theo chẳng có bao nhiêu, có gì để quên cơ chứ. Thế nhưng dù sao đi nữa nhờ có lời nhắc nhở của mẹ cô, cô mới sực nhớ ra rằng mình vẫn chưa đưa đồ Trần Kham mua cho Hàn Tư Ngôn.
Cô quay về phòng ngủ rồi lục ra túi đồ trong tủ áo, sau đó xuống lầu gõ cửa phòng. Vì cánh cửa chưa được khóa lại, khi cô vừa gõ tay lên thì nó đã tự động đẩy ra.
Hàn Tư Ngôn đang ngồi xổm dưới đất thu xếp quần áo vào vali, cậu quay đầu nhìn thì thấy người đứng trước cửa là cô, bền đứng lên đi tới. Cậu trai vừa sải một bước đã đứng chắn ngay trước mặt cô, làm cho cô có chút choáng ngợp.
Cô nói với cậu: “Em đi theo chị đi, chị có mua thứ này cho em nè.”
Hàn Tư Ngôn theo sau Thẩm Vụ vào phòng, cả hai người vừa tiến vào thì cậu đã ghì cô lên bức tường cạnh cửa phòng.
Thẩm Vụ hít vào một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng mắng: “Em muốn làm càn hả? Mẹ chị vẫn đang ngủ ở phòng kế bên đó, em đừng…”
Câu nói bị tiếng kêu giật mình của cô cắt ngang. Hàn Tư Ngôn đột nhiên xách cả người cô lên, làm cho cô phải lấy cậu làm điểm dựa. Sau khi cậu đạt được mục đích, liền dùng một tay đỡ lấy tấm lưng của cô, tay còn lại kéo cổ áo cô xuống rồi in dấu hôn lên giữa ngực mềm mại của cô.
Trước kia vì bất hòa với gia đình, khi cô vừa học xong khóa học đã tự bỏ tiền tiết kiệm ra mua căn nhà này. Cô đã nhờ bạn học tìm một bên thứ ba đáng tin cậy thi công, ai dè người kia lại không đáng được cô tin tưởng. Tiền bạc cô vẫn trả đầy đủ, còn chất lượng vật liệu lại chả ra làm sao cả, dẫn đến khả năng cách âm rất tệ.
Chính vì vậy mà Thẩm Vụ vô cùng hồi hộp, cô rất sợ mẹ sẽ nghe thấy động tĩnh bên này.
Cô cực kỳ cẩn thận thở dốc một hơi,tàn nhẫn kéo tóc cậu: “Em làm cái gì vậy hả!”
Lúc này Hàn Tư Ngôn mới chịu ngẩng đầu nhìn mặt cô, cậu thấp giọng: “Em không nỡ xa chị, em không muốn rời khỏi nơi này.”
Thẩm Vụ nhích mông đổi một tư thế thoải mái hơn, sau đó thì thầm bên tai cậu: “Chị cũng không nỡ xa em đâu. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, em ngoan một chút đi nào. Em cứ cố gắng học cho thật tốt, đợi em thi vào đại học thì hai chúng ta lại… tiếp tục ở bên nhau.”
Yết hầu của Hàn Tư Ngôn chuyển động, cậu càng áp sát vào người cô hơn nữa: “Vẫn phải đợi gần một năm trời… em sẽ rất nhớ chị.”
Cánh tay đang ôm ngang eo cô không nặng không nhẹ, sống mũi cao kia cọ nhẹ lên ráy tai cô, đôi môi du đi trên cần cổ cô.
Thẩm Vụ thầm nói nếu cứ tiếp tục cọ qua cọ lại thế này, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Thế nhưng cô lại chẳng biết phải làm thế nào thì cậu mới chịu nghe lời, đành phải một tay đặt lên phía sau gáy chàng trai trẻ, tay còn lại vuốt nhẹ tấm lưng của cậu.
Hàn Tư Ngôn đã dần bình tĩnh trở lại. Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên làm Thẩm Vụ giật mình. Sau khi xác định là chiếc điện thoại của mình, cô mới chỉ tay về phía trên giường và tỏ ý muốn đi nghe máy.
Hàn Tư Ngôn đành thả cô ra rồi nhìn cô ngồi bên giường nhìn xuống điện thoại: “Sao thế? Sao chị lại không nghe máy?”
Thẩm Vụ lắc lắc đầu. Cô do dự mím môi một cái, nhìn dãy số gọi đến có chút quên mắt nhưng lại chẳng có ghi chú gì, nhưng sau cùng cô vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam vô cùng từ tính: “Xin chào? Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của cô Thẩm không?”
Về phía Hàn Tư Ngôn, cậu đang muốn cô đến phát điên, nên cậu lại lần nữa dán sát đến bên cạnh cô. Cậu nửa quỳ ở bên giường và vén vạt áo Thẩm Vụ lên, rải nụ hôn lên bụng nhỏ của cô.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng quen thuộc, cô bụm miệng hồi tưởng thì đột nhiên nhớ ra người kia là Trần Ngọc Minh – bạn trai cũ của cô.
Cô nỗ lực đè nén cảm giác tê dại trên người, dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Tôi đây, anh kiếm tôi có việc gì không?”
Trần Ngọc Minh im lặng hết hai giây, dường như không ngờ tới Thẩm Vụ sẽ nghe máy. Sau đó anh ta mới nói rằng: “Thẩm Vụ, anh rất nhớ em ”
Vốn dĩ đàn ông rất nhạy cảm với giọng nói của một tên đàn ông khác, Hàn Tư Ngôn vừa nghe thấy liền ngước mắt nhìn cô, ngữ điệu cũng lạnh đi. Thẩm Vụ chợt cảm thấy giọng nói hay như đàn tỳ bà ấy bỗng lạnh lẽo giống vận mệnh sau này của cô vậy.
Hàn Tư Ngôn hỏi: “Tên nào nói nhớ em vậy?” Thẩm Vụ nhỏ giọng: “Không ai cả.” Rồi nhanh chóng nói với người ở đầu dây bên kia: “Có rắm thì mau đánh đi, anh đừng có như-”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, giọng nói đã nghẹn lại ở cuống họng.
Trần Ngọc Minh dùng ngữ khí cưng chiều của trước đây hỏi cô: “Thẩm Vụ? Đang xảy ra chuyện gì sao?”
Anh ta yên lặng chờ đợi nhưng không thấy ai trả lời.
Thẩm Vụ lo đối mặt với hổ dữ mà quên mất sau lưng còn có sói hoang. Mà giờ đây, con sói hoang kia đã vén áo cô lên đến ngang ngực, ngón tay linh hoạt gỡ miếng dán n/h/ũ h/o/a xuống rồi dùng miệng ngậm lấy n/ú/m v/ú của cô.