Mình nhất kích cạn kiệt toàn lực, dù vậy vẫn bị đối thủ dùng thế cử hoả liêu thiên chống đỡ, nhưng chỉ là lún sâu đến đầu gối mà thôi. Hố sâu thật lớn nọ là do năng lượng nổ mạnh khi Tam Xoa Kích va chạm cùng trường kiếm, đồng thời cũng là Đường Tam cùng Sát Lục chi vương tá lực sinh ra khi cùng đối thủ trùng kích. Chỉ một lần va chạm, Đường Tam cũng đã hoàn toàn tan tác. Thậm chí ngay cả Hải Thần Tam Xoa Kích cũng bị đánh vuột khỏi tay. Từ khi còn nhỏ đến khi tu luyện đến bây giờ Đường Tam vẫn chưa bao giờ trải qua thảm bại như thế, cho dù là lúc Tiểu Vũ vì hắn hiến tế năm đó cũng là bị kế quần công.Nhưng trước mắt Sát Lục chi vương lại chỉ có một người, hơn nữa đánh trả lại thần khí của hắn. Đường Tam vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao trước khi đối kháng Sát Lục chi vương mình đã hoàn toàn tính toán xong xuôi, sau khi hắn bị Hải Thần chi quang bao phủ vẫn trở nên cường đại như thế, cường đại tới trình độ mình căn bản không cách nào chống lại. Không chỉ là hồn lực của hắn cường đại, còn có thanh kiếm trong tay hắn. Bởi vì Đường Tam tin tưởng, dù là Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây đối mặt chính mình lúc trước dùng toàn lực công kích ứng phó cũng quyết khó có khả năng ngăn cản nhẹ nhàng như vậy. Mà Sát Lục chi vương trước mắt thực lực chẳng những không kém hơn Ba Tái Tây chút nào, hơn nữa, thanh kiếm trong tay hắn tựa hồ không kém Hải Thần Tam Xoa Kích của mình, cho nên mình mới có thể bại thê thảm như thế. Bất quá, mặc dù người bị trọng thương nhưng Đường Tam đã có một loại cảm giác. Lúc trước rõ ràng đối thủ đã có thể trùng kích mình thật mạnh, nhưng khi đến, Sát Lục chi vương tựa hồ thu bớt lực, không làm cho năng lượng của kiếm phong sắc bén kia cắt vào thân thể của mình, bằng không, hiện tại chính mình sợ rằng đã bị chém chết. Luôn luôn đem toàn diện chiến đấu tính toán không bỏ sót nhưng trong đầu Đường Tam lúc này cũng xuất hiện một mảng hỗn loạn. Đau đớn thân thể hắn có thể chịu được, nhưng cảm giác thất bại phát ra từ nội tâm cùng với cảm giác không cách nào chống lại làm hắn cực kỳ thống khổ. Hắn chưa bao giờ từng có cảm giác tệ hơn như vậy dù có gặp phải đối thủ cường đại cũng là tin tưởng mười phần nghĩ biện pháp đấu với đối phương, nhưng là Sát Lục chi vương đột nhiên bạo tăng thực lực, cùng với cục diện trước mắt gây ra một cơn tuyệt vọng trong lòng hắn. Hối hận đã không còn bất cứ ý nghĩa gì. Ý nghĩ duy nhất trong lòng Đường Tam hiện tại chính là làm sao bảo vệ Tiểu Vũ sau khi mình bị giết. Có lẽ có thể có biện pháp gì khi mình bị giết đồng thời trợ giúp Tiểu Vũ trong túi Như Ý Bách Bảo hoàn thành quá trình hồi sinh, dù sao chính mình đã chân chính tới cảnh giới phong hào đấu la rồi. Đang khi Đường Tam suy nghĩ rối loạn, thanh âm Sát Lục chi vương vang lên:" Đây là lực lượng của Hải Thần? Tại sao Hải Thần Tam Xoa Kích lại ở trong tay ngươi? Ngươi biết Ba Tái Tây sao?" Thanh âm của hắn so với lúc trước có biến hoá rất lớn không còn bén nhọn cùng tà dị, biến thành già nua mà nồng hậu, căn bản không giống thanh âm một trung niên, mà như là một vị trưởng giả uy nghiêm. Ân? Đường Tam dù sao cũng là một người thông minh, mặc dù bị đả kích thật lớn, nhưng nghe đến thanh âm biến hoá của Sát Lục chi vương vốn tuyệt vọng trong lòng đột nhiên hy vọng. Hồn lực phóng thích, thúc thân thể mình từ trong đất đá giãy ra, cước đạp hố sâu, bởi vì dùng sức dẫn phát một lần nữa phun ra một khẩu máu tươi. Nhưng hắn lập tức ngẩng cao đầu, phụ thân từng dạy bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ không quên. Sát Lục chi vương quả thật không giống trước kia, mặc dù huyết sắc quang mang phủ toàn thân như trước, nhưng hai mắt hắn lại đặc biệt ánh mắt thật sâu ngắm nhìn Đường Tam. Thần sắc lưu lộ suy tư cùng một ít tâm tình phức tạp, trên cảm giác, dường như mới tỉnh lại từ trong mộng. " Ngươi cũng biết Ba Tái Tây tiền bối?". Đường Tam mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi. Hắn cũng không có chút nào chuẩn bị chạy trốn. Trước mắt thực lực người này không kém Ba Tái Tây chút nào, hơn nữa trọng kiếm trong tay hắn lại càng hơn Ba Tái Tây không có cường đại vũ khí. Cho dù có hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo cũng khó có khả năng trước mặt hắn bỏ chạy. Sát Lục chi vương trong mắt hiện lên một đạo bi ai nồng đậm:" Đã bao nhiêu năm rồi ngay cả ta cũng không biết, nàng khoẻ không?" Đường Tam thản nhiên nói:" Ta cũng không biết phải nói nàng khoẻ hay không khoẻ. Ngươi tột cùng là ai?" " Ta là ai? Ta là ai? Ha ha ha ha…". Sát Lục chi vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng trong tiếng cười vẻ mặt của hắn cực kỳ thống khổ, hai hàng huyết lệ theo khoé mắt chảy xuôi ra. " Ta thắng sao? Hay vẫn là thua? Tất cả hết thảy với ta mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì. Ta sai rồi? Ta được rồi? Vài thập niên như giấc mộng, ta lại rơi vào tội nghiệt như vậy, Tu La, hay cho một Tu La! Ta đúng là vẫn không thể thông qua khảo nghiệm của ngươi, đây không phải là cái gì đúng hay sai mà là vận mệnh". Không kiềm chế được năng lượng ba động làm hết thảy chung quanh đều run rẩy, trọng kiếm trong tay Sát Lục chi vương cũng không ngừng tràn ra từng phiến huyết quang. Đường Tam chỉ là đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn hắn, trong mơ hồ hiểu được, Sát Lục chi vương trước mắt cùng huyết sắc Sát Lục chi vương trước kia có bất đồng rất lớn. Tựa hồ, hiện tại hắn mới là chính hắn, nhưng tột cùng thì trên người hắn xảy ra chuyện gì thì hắn đoán không ra. Thật lâu tâm tình Sát Lục chi vương mới dần dần bình tĩnh trở lại, huyết lệ ngừng chảy xuôi, ánh mắt một lần nữa cô đọng hẳn lên. " Nhìn ngươi cầm trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích lại có được năng lực Hải Thần chi quang, hẳn ngươi là người mà Hải Thần lựa chọn phải không?" Đường Tam cũng không giấu diếm chút gì, gật đầu. Sát Lục chi vương thản nhiên nói:" Đáng tiếc, ngươi cũng không phải chân chính Hải Thần, nếu không vừa rồi kẻ bại chính là ta. Người thành thần, một bước gian nan này ta bước hơn mười năm, nhưng vẫn như trước không thể hoàn toàn bước qua, cũng vĩnh viễn khó có khả năng đi qua, người tuổi trẻ, cảm ơn ngươi." " Cám ơn ta?". Đường Tam có chút khó hiểu nhìn Sát Lục chi vương. Sát Lục chi vương thản nhiên nói:" Nếu như không nhờ Hải Thần chi quang của ngươi, bản tính của ta cũng không thể thanh tĩnh lại, bản thân sẽ mãi đắm chìm trong huyết sắc tà ác kia, bị ác niệm thao khống trong tay. Là Hải Thần chi quang của ngươi làm ta từ trong lồng giam đó giãy thoát ra ngoài, hơn nữa thành tựu được thân thể bán thần, có thể cảm nhận được lực lượng của thần cấp, tâm nguyện cả đời của ta coi như liễu kết được một nửa". Vừa nói, quang mang trong tay hắn thu lại, thanh trọng kiếm hoá thành huyết sắc li ti dung nhập vào trong tay hắn rồi dần dần biến mất. " Ngươi có thấy rất kỳ quái hay không? Trước sau lại có biến hoá cực lớn như vậy, là ngươi đem ta từ trong nhà tù kia cứu ra. Nói cho ngươi biết cũng không sao, theo một ý nào đó, kỳ thật chúng ta là một loại người". Sát Lục chi vương nhàn nhã nói,l úc này tựa hồ tâm tình hắn đã hoàn toàn vững vàng. "Tiền bối, mời người nói". Đường Tam cũng bình tĩnh hỏi. Sát Lục chi vương nói:" Ta sở dĩ nói chúng ta là cùng một loại người, chính là vì chúng ta đều là được thần tuyển trúng, chỉ bất quá tuyển chúng ta là những vị thần không giống nhau mà thôi. Lựa chọn trúng ngươi là Hải Thần chi thần, mà lựa trúng ta có thể xưng là Sát Lục chi thần, chân chính tên gọi là Tu La thần. Năm đó, bởi vì một ước hẹn, ta dùng toàn bộ tâm lực để đột phá thành thần. Nhưng là, muốn thành thần là chuyện quá khó khăn, chỉ có tích tụ được trăm ngàn tín ngưỡng chi lực mới có thể trợ giúp nhục thân tiến hoá lên đỉnh cấp cường giả thành thần. Trăm ngàn người đối với ta thật sự mà nói quá lâu, ai dám khẳng định chính mình sẽ sống được bao lâu đây? Chỉ trong phút chốc mà thôi". "Ta lựa chọn một con đường khác, tìm đến kế thừa thần vị." "Ở trên thế giới này vốn có không ít thần, nhưng chỉ có chân chính chủ thần mới có thể khi siêu thoát khỏi thế giới này lưu lại một niệm khí tức của mình, để tìm kiếm người thừa kế của mình. Giống như Hải Thần lựa chọn trúng ngươi, Quang Minh thần của Võ Hồn điện cũng thuộc loại này. Muốn tìm được thần niệm của thần lưu lại là khó khăn đến bậc nào, dù cho lúc đầu ta tự nhận có khả năng thông thiên cũng rất khó tìm đựơc chu ti mã tích. Thẳng đến khi ta tiến nhập Sát Lục chi đô rốt cục cũng tìm được khí tức của thần, đó chính là Tu La thần." " Ác niệm chi thần tại thế gian kỳ thật có hai người. Một người là Tu La thần chủ quản giết chóc, một người là La Sát thần chủ quản tà niệm. Đoạ Lạc chi đô là di tích khi bọn họ siêu thoát thế giới này lưu lại. Tu La thần cùng La Sát thần cũng không phải song song tồn tại, bọn họ lại là địch nhân xa. Tu La thần chưởng khống chính là sát lục năng lượng, mà La Sát thần chưởng khống chính là chí tà chi lực, bọn họ mới không làm cho thế gian này đại loạn. Ta tưởng rằng mình tìm được chính là Tu La thần thần vị, nhất thời rất là hưng phấn, Tu La thần cũng đã thừa nhận thực lực cùng năng lực của ta, ban cho ta khảo nghiệm của Tu La thần. Vài hạng mục khảo nghiệm ban đầu rất dễ thông qua, dù sao khi đó ta cũng đạt tới thực lực hồn sư cao cấp nhất trong loài người. Ta nhớ, khi đó mình rất hưng phấn. Thành thần là ta hứa hẹn với một người, chỉ có hoàn thành ước hẹn này ta mới đi tìm quyền lực của nàng, cũng rốt cục có thể cùng nàng ở cùng một chỗ. Nhưng là tại khảo nghiệm kế tiếp, ta dần dần bị lạc, khi đối mặt với Huyết Hồng Cửu Đầu Biên Bức Vương, trái tim ta đã bị ác niệm ăn mòn, tà ác chấp niệm từ trong cơ thể ly khai,bản tâm chân chính bị phong toả hoàn toàn. Cơ thể của ta cũng vì thế trở thành ký sinh thể của Huyết Hồng Cửu Đầu Biên Bức Vương, biến thành Sát Lục chi vương mà ngươi chứng kiến." " Thẳng đến vừa rồi khi ta tỉnh lại mới hiểu được, ban đầu ta tiếp nhận cũng không phải là khảo nghiệm thuần tuý của Tu La thần. Tại trong khảo nghiệm trộn lẫn khí tức hỗn tạp của La Sát thần, hiển nhiên là khi La Sát thần siêu thoát khỏi thế giới này vì không để cho người thừa kế của mình gặp phải sự ngăn cản của Tu La thần, nên cố ý chuyển hướng về phía thần niệm của La Sát thần, cũng thay đổi hình thái mà Sát Lục chi đô vốn có. Đây nguyên chỉ là một phương của sát lục thế giới, nhưng Tu La thần thần niệm không ngừng ăn mòn đã biến thành nơi đoạ lạc tà ác, tiêm nhiễm vô số tạp chất. Cũng chính là bởi vì như thế, ta mới bị La Sát thần thần niệm quấy nhiễu, không thể hoàn thành khảo hạch của Tu La thần. Vẫn hoàn toàn lâm vào trong ác niệm, bị Hồng Huyết Cửu Đầu Biên Bức Vương ký sinh." "Trải qua nhiều năm như vậy tới nay, Huyết Hồng Cửu Đầu Biên Bức Vương một mực không ngừng ăn mòn cơ thể của ta, muốn chính thức xâm chiếm thân thể của ta, hấp thụ toàn bộ năng lượng của ta. Nhưng dù sao linh hồn của ta vẫn còn tồn tại, không ngừng cùng nó tiến hành chống cự, tranh đoạt quyền khống chế thân thể trong tay. Thẳng mới vừa rồi, mượn lực lượng Hải Thần chi quang của ngươi, ta rốt cục phá tan chấp niệm. Hải Thần chi quang là khí tức thần thánh quang minh, giải đi toàn bộ ác niệm mà La Sát thần lưu tại Tu La thần niệm. Vì thế thông qua Tu La thần đệ bát khảo, được sự thừa nhận của Tu La Thánh Kiếm. Đáng tiếc hết thảy đều đã muộn, đều đã quá muộn…" "Tiền bối, ngài ước hẹn với người kia có phải là Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây tiền bối hay không?" Sát Lục chi vương vốn đã đắm chìm tại kinh lịch mấy năm nay của mình trong thống khổ, lúc này nghe được nghi vấn của Đường Tam không nhịn được sửng sốt một chút:" Ngươi làm sao biết được? Chẳng lẽ nàng có nói qua với ngươi chuyện này sao?" Bí ẩn trong lòng sáng tỏ thông suốt, Đường Tam không trực tiếp trả lời Sát Lục chi vương mà nhìn lên tay trái của mình:" Ngài xem đây!". Hắc quang lưu động. Vì không muốn làm Sát Lục chi vương cảnh giác, Đường Tam cố ý đem tốc độ ngưng tụ hồn lực phóng ra chậm rãi. Hắc sắc quang mang như tơ lũ trong tay hắn dần dần thành hình, Hạo Thiên chuy khắc ghi hoa văn Sát Thần lĩnh vực đang bị hắn nắm chặt trong tay. Ánh mắt Sát Lục chi vương đọng lại, nhìn Hạo Thiên chuy trong tay trái Đường Tam, huyết quang chung quanh thân thể hắn kịch liệt ba động một chút làm Đường Tam không khỏi liên tiếp lui về phía sau vài bước mới trụ vững thân hình. " Ngươi…Ngươi là…Hạo Thiên…tông…đệ tử…Ngươi là…hài tử của ai…?" Thanh âm Sát Lục chi vương run rẩy, hắc sắc trong đôi mắt không ngừng có huyết lệ tràn ra làm cho gương mặt hắn nhìn qua có chút dữ tợn. Đường Tam cung kính nói:" Gia phụ Đường Hạo, tiền bối, ngài…" " Đường Hạo! Nguyên lai ngươi là nhi tử của nó, thật sự đã nhiều năm trôi qua, ngay cả con trai Hạo nhi cũng đã lớn như vậy. Hảo. Ngươi tốt lắm. Hảo…hài tử, ta gọi là Đường Thần." Vừa nói, trong tay hắn hắc quang lưu động, một thanh chuy cự đại vô bỉ toàn thân hiện đầy hoa văn màu vàng lợt xuất hiện trong tay Đường Thần. Tuy rằng hình thái chuy tử cùng với Hạo Thiên chuy của Đường Tam chênh lệch thật lớn, nhưng lại có khí tức chân chính của Hạo Thiên chuy không thể nào giả được. Đúng là tuyệt thế võ hồn Hạo Thiên tông nhất mạch, hơn nữa là hình thái cao nhất tuyệt thế võ hồn. Chứng kiến thiên chuy có căn cứ, Đường Tam không còn do dự phốc một tiếng quỳ xuống hành lễ, nghẹn ngào kêu lên:" Ông cố!". Lúc này tâm tình của hắn cũng trở nên cực kỳ kích động, hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được, Sát Lục chi vương trong Sát Lục chi đô lại là tằng tổ của mình.(ông cố). Vốn tuyệt vọng thống khổ trong lòng tại lúc này đã không còn sót lại chút gì, nghi hoặc trong lòng trở nên thông suốt.Đúng vậy, ông cố cũng đồng dạng có được chân chính thần khí, tu vi lại càng cách xa mình. Bại cho ông cố của mình thì có gì là sỉ nhục chứ? Trong lúc vô ý trợ giúp ông cố thanh tĩnh lại làm cho Đường Tam mừng rỡ như điên. Lúc này đang tối thiếu hụt lực lượng, nếu như có ông cố đứng ra lãnh đạo, chẳng những Hạo Thiên tông trùng hiện đại lục không thành vấn đề, mà hồn sư của đại đế quốc cũng có người thống lĩnh. Thử hỏi, trong thiên hạ còn ai có thể sánh hơn uy vọng của ông cố chứ? Làm tông chủ của thiên hạ đệ nhất tông môn, chín mươi chín cấp bán thần đỉnh cấp đấu la, đó là bậc thực lực cường đại đến cỡ nào? " Đứng lên. Hài tử mau đứng lên cho ông cố hảo hảo nhìn ngươi một chút". Đường Thần muốn tiến lên đỡ Đường Tam, nhưng khi huyết quang trên người đi tới trước mặt Đường Tam, trong mắt lại hiện lên một đạo nồng đậm bi ai, chỉ là hai tay hư đỡ mà không có chạm vào hắn. Đường Tam vì đang cúi đầu nên không nhận ra thần sắc biến hoá trong mắt Đường Thần: " Ông cố, xin ngài vì cha ta tác chủ a!". Đường Tam lại bái một lần nữa. Đường Thần kinh ngạc nói:" Ngươi đứng lên trước đã. Phụ thân ngươi? Hạo nhi làm sao vậy? Hắn là người có hy vọng nhất kế thừa y bát của ta, chẳng lẽ hiện tại không phải là Hạo Thiên tông tông chủ? Ta thân hãm Sát Lục chi đô hơn mười năm, bên ngoài xảy ra cái gì cũng không biết. Trong mơ hồ, ta cảm thụ khí tức phụ thân ngươi xuất hiện bên người, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói chi tiết cho ta." Đường Tam hiểu được, Đường Thần từng cảm nhận qua khí tức của phụ thân. Hẳn là khi phụ thân thông qua Địa Ngục lộ ở Sát Lục chi đô thu hoạch Sát Thần lĩnh vực, chỉ tiếc tổ tôn trong lúc đó không nhận ra nhau. Lập tức hắn đem chi tiết tình huống của Hạo Thiên tông những năm gần đây thuật lại một lần. Phụ thân cùng mẫu thân yêu nhau. Võ Hồn điện hãm hại. Tông môn trục xuất. Tông môn phong bế. Cùng với chuyện hiện tại Hạo Thiên tông thoái ẩn không hề bỏ sót nói ra. Đường Thần chính là ông cố Đường Tam, thượng đại Đường môn tông chủ, một thân thực lực thậm chí còn trên Hải Thần đấu La Ba Tái Tây. Hiện tại càng kế thừa một phần thần lực của Tu La thần. Ông cố cùng chính mình cũng không cùng cấp bậc, duy trì chín mươi chín cấp hồn lực, sợ rằng hiện nay ông cố là thiên hạ hồn sư đệ nhất nhân. Đường Tam rất tin, bất luận là Hạo Thiên tông hay đương kim thiên hạ đại thế, ông cố cũng sẽ không đối mặt một cách khó khăn như mình. Nghe Đường Tam nói, sắc mặt Đường Thần biến hoá ngày càng khó coi, thần sắc trên mặt mỗi lần biến hoá làm cho không khí dường như đọng lại, phát ra thanh âm nghiền nát. " Giỏi! Giỏi cho một cái Võ Hồn điện! Giỏi cho một Thiên Đạo Lưu! Tổ phụ ngươi cũng thành hồ đồ rồi, ẩn nhẫn chính là biện pháp sao?". Huyết quang ngập tràn, ba động rối loạn. Đường Tam mơ hồ có thể thấy da dẻ ông cố có tơ máu không ngừng hiện lên. " Hạo nhi! Hạo nhi lại lâm vào cảnh như thế! Đứa nhỏ này, sao lại ngu như vậy a!". Nước mắt tuổi già của Đường Thần chảy dài, nhưng nước mắt vẫn như trước là huyết sắc. " Ông cố, ngài đừng khổ sở, hiện tại đối với chúng ta trọng yếu nhất là như thế nào có thể làm cho Hạo Thiên tông trùng xuất hồn sư giới, phá vỡ dã tâm của Võ Hồn điện, diệt trừ bọn họ hoàn toàn. Thù cha mẹ bất cộng đái thiên, không huỷ diệt hoàn toàn bọn họ, ta sẽ không từ bỏ." Đường Thần ngơ ngẩn nhìn Đường Tam, một hồi lâu không nói nên lời. Đường Tam thành khẩn nhìn lão, hắn nghĩ đến, ông cố biết tình huống của tông môn nhất định sẽ theo mình trở về thu thập đại cục. Nhưng quang mang trong mắt Đường Thần lại dần dần hạ xuống ảm đạm,thở dài một tiếng lắc đầu thống khổ nhắm hai mắt lại:" Tông môn như thế đúng là phải có trách nhiệm, nhưng ta không thể theo ngươi cùng trở về. Hài tử, năm nay ngươi mới hai mươi tuổi sao? Ngươi đã thông qua vài khảo của Hải Thần khảo hạch?" Đường Tam có chút khó hiểu nhìn Đường Thần:" Đã từng, ta đã thông qua Hải Thần đệ thất khảo". Đường Thần nói:" Nếu như vậy đợi đến lúc Hải Thần cửu khảo, ngươi còn muốn trở về Hải Thần đảo?" Đường Tam gật đầu:" Đúng vậy". Đường Thần cho tay vào lòng lấy ra một thanh kim sắc tiểu chuy hai đầu có khảm một miếng hắc sắc bảo thạch, nhìn qua cực kỳ tinh xảo:" Hài tử, cái này cho ngươi, chính là tín vật, cũng là tín vật của thủ tịch trưởng lão Hạo Thiên tông chúng ta. Có nó, trưởng lão đường toàn bộ do ngươi điều khiển, có quyền phế trừ tông chủ, quyết định tông môn đại sự. Ngươi năm nay bất quá tuổi tác mới hơn hai mươi mà đã đạt được bát hoàn hơn nữa thông qua thất hạng khảo hạch của thần. Ta năm đó dù tự phụ nhưng lúc bằng tuổi ngươi cũng cách biệt quá xa. Hảo hài tử, ta kiêu ngạo vì ngươi, ngươi cũng là nỗi kiêu ngạo của Hạo Thiên tông chúng ta, tương lai của Hạo Thiên tông đều giao cho ngươi. Chờ ngươi muốn trở về Hải Thần điện tiến hành Hải Thần cửu khảo, ta sẽ chờ ngươi tại nơi đây. Ta nợ Ba Tái Tây quá nhiều, ví dụ như việc không thể hoàn thành ước hẹn với nàng, nhưng ta vẫn muốn đi thăm nàng một chút." Vừa nói hắn đem kim sắc tiểu chuy nọ ném qua Đường Tam, rồi phóng người lên như huyết sắc đại điểu thẳng vào không trung, trong nháy mắt hoá thành hắc sắc lưu tinh biến mất trong tầm mắt Đường Tam. Đường Tam ngơ ngác nhìn theo phương hướng cố biến mất. Ông cố lão nhân gia ông ta sao lại cứ như vậy mà đi? Chẳng lẽ nói, tầm quan trọng của Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây trong lòng ông ta thậm chí vượt qua tông môn sao chứ? Không! Khẳng định sẽ không! Trong thời điểm ông cố ra đi trên mặt rõ ràng lưu lộ thần sắc thống khổ, rõ ràng đối với tông môn không nỡ, nhưng ông cố vẫn ra đi. Đây tột cùng là… Đường Tam nghĩ trước tính sau nhưng như thế nào cũng không nghĩ thông suốt mấu chốt chuyện này. Nhưng bất luận nói như thế nào, sự xuất hiện của ông cố cuối cùng là chuyện tốt. Cho dù lão nhân gia ông ta đi tìm Ba Tái Tây, một ngày nào đó cũng trở về thôi. Ông cố không phải đã nói sẽ chờ mình trên hải đảo sao? Nghĩ tới đây, tâm tình Đường Tam dần dần bình phục, trân trọng đem thanh kim sắc tiểu chuy thu vào trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, phóng người lên thi triển Khống Hạc Cầm Long đem Tam Xoa Kích hút ra từ trong đất, cẩn thận lau chùi bụi đất trên Tam Xoa Kích Đường Tam trong lòng thầm nghĩ:" Tam Xoa Kích a Tam Xoa Kích, đều là ta không tốt, cũng không đủ làm cho thực lực của ngươi phát huy. Ta nhất định mau chóng trở thành chân chính Hải Thần, cho ngươi phóng xuất ra quang mang mà ngươi đáng có." A, Hồ Liệt Na đâu rồi? Đường Tam giờ mới nhớ đến vị thánh nữ của Võ Hồn điện. Tinh thần lực như chu võng tản ra, dẫn dắt hắn tìm được chỗ Hồ Liệt Na rơi xuống. Hồ Liệt Na đã ngất đi, quần áo trên người bị tổn hại lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, giống như trước kia đã từng chứng kiến qua, nhưng Đường Tam vẫn không nhịn được trong lòng rộn lên, Hồ Liệt Na là người quyến rũ nhất trong tất cả những nữ nhân mà hắn đã từng gặp. Hắn không có dùng tay tiếp xúc Hồ Liệt Na, trên trán bắn ra một đạo Hải Thần chi quang. Hải Thần chi quang rơi trên người Hồ Liệt Na mặc dù không có công hiệu trị liệu trực tiếp nhưng dưới sự khống chế của hắn cũng kích hoạt tiềm năng cơ thể con người nhanh hơn tốc độ khôi phục. Theo số lần sử dụng ngày càng nhiều, đối với Hải Thần chi quang ảo diệu, Đường Tam cũng ngày càng quen thuộc. Dưới ánh kim quang bao phủ, Hồ Liệt Na dần dần có động tĩnh. Thân mình nàng bị thương cũng không quá nặng, lúc trước chẳng qua là bị chấn hôn mê bất tỉnh, dưới tác dụng phụ trợ của Hải Thần chi quang, trong giây lát từ trong trạng thái hôn mê tỉnh lại. Mở mắt ra thấy người đầu tiên trước mặt mình là Đường Tam, Hồ Liệt Na thở dài một hơi:" Ngươi giết hắn rồi?". Trên mặt nàng tràn ngập vui sướng hưng phấn. Ngay lúc trước nàng giãy dụa thống khổ trong Sát Lục lĩnh vực, mắt thấy từng người bên cạnh mình ngã xuống, trong lòng nàng đã ngập tràn tuyệt vọng. Trong lúc tuyệt vọng, trong đầu hiện ra chỉ một hình bóng, nàng nghĩ tới hy vọng xa vời dù là trước khi chết có thể gặp hắn một lần cũng là mãn nguyện. Ngay tại lúc này thì hắn xuất hiện, kim sắc thần quang bao phủ tựa như một thiên thần hạ phàm. So sánh với trước kia hắn càng thêm anh tuấn, cũng thêm vài phần mị lực thành thục. Lúc đó giơ tay nhấc chân ngăn cản địch nhân cứu nàng tại thời khắc nguy cơ nhất., còn có chuyện gì hoàn mỹ hơn nữa chứ? Mặc dù Hồ Liệt Na chưa bao giờ nghĩ đến gặp lại hắn trong một tình huống như thế này, nhưng lại một lần nữa được hắn cứu giúp. Cái mà Hồ Liệt Na trong lòng có được là hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn, dù nàng biết trong lòng hắn không có nàng, lúc này cũng không hề quan trọng. Đường Tam nhàn nhạt gật đầu:" Xem như vậy đi". Nói hắn giết chết Sát Lục chi vương trước kia cũng không có cái gì không đúng. Hồ Liệt Na loạng choạng bò lên, nhất thời phát hiện thân mình nhiều nơi có bộ dáng xuân quang phát tiết, khuôn mặt đỏ lên, vội quay người lấy một bộ trường bào từ trong hồn đạo khí mặc lên người. " Cảm ơn ngươi vừa rồi lại cứu ta một lần nữa". Hồ Liệt Na khẽ nói. Đường Tam lạnh nhạt cười:" Không có gì, ngẫu nhiên mà gặp thôi. Huống chi dù ta không đối mặt với hắn, hắn cũng tới tìm ta." Một lần nữa xoay người, Hồ Liệt Na trên mặt có vài phần đỏ ửng, thấp giọng nói:" Lần trước…lần trước tại Tinh Đấu đại sâm lâm…" Đường Tam nhướng mày một cái:" Không cần phải nói, ta sẽ cùng Võ Hồn đế quốc của ngươi tính sổ." Hồ Liệt Na thở dài một tiếng:" Ta biết cừu hận này rất khó hoá giải. Chỉ là, Đường Tam, nếu có một ngày ngươi chiến thắng Võ Hồn đế quốc có thể không giết sư phụ ta không? Nàng kỳ thật cũng là một người khổ mệnh." Đường Tam cười lạnh một tiếng:" Mệnh? Thân là Võ Hồn điện giáo hoàng, đương nhiệm Võ Hồn đế quốc đế vương, ngươi nói nàng khổ mệnh cái gì chứ? Cho rằng nàng thật sự khổ mệnh là có thể đem thống khổ của mình chuyển qua thân người khác hay sao? Nếu lúc trước không phải nàng phái các ngươi đi Tinh Đấu đại sâm lâm, chúng ta đâu có xung đột? Tiểu Vũ đâu phải vì các ngươi mà hiến tế? Ngươi không cần phải nói với ta bất cứ chuyện gì, nếu như ngày đó tới trong lòng ngươi còn có thiện tâm, ta sẽ không giết ngươi. Nhưng Bỉ Bỉ Đông nhất định phải chết, nếu như ngươi không muốn thấy một màn như vậy hãy sớm thoát ly khỏi Võ Hồn đế quốc đi". Hồ Liệt Na ngơ ngác nhìn Đường Tam, vành mắt hơi có chút đỏ lên:" Đường Tam, ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của hai đại đế quốc là có thể cùng Võ Hồn đế quốc chúng ta chống lại sao? Nên đi là ngươi, mấy năm nay không phải ngươi vẫn không xuất hiện hay sao? Tại sao lại phải xuất hiện trên đại lục? Ta hiểu được nội tâm ngươi cố chấp, nhưng Võ Hồn đế quốc chúng ta thật sự không phải một người có khả năng chống lại. Dù ta không biết ngươi làm thế nào đạt được thực lực trước mắt nhưng dù là ngươi đạt tới phong hào đấu la thì sao chứ? Ngươi bất quá là một cá nhân đối mặt với Võ Hồn đế quốc tính là đơn vị hàng ngàn hồn sư. Hồn sư của hai đại đế quốc tập hợp lại còn không đến một phần ba Võ Hồn đế quốc chúng ta. Chỉ cần chúng ta đem các hành tỉnh đế quốc chỉnh hợp xong, ngày thống nhất đại quân chính là lúc hủy diệt hai đại đế quốc. Ngươi không cho rằng, bằng vào lực của một mình ngươi là có thể chống lại cả đại lục hay sao?" Đường Tam thản nhiên nói:" Chúng ta hiện tại thảo luận việc này không có ý nghĩa gì, nếu ngươi không có việc gì, ta đây cáo từ, lần sau gặp mặt, chúng ta là hai kẻ thù gặp nhau bằng đao kiếm. Gặp lại sau nha!" Vừa nói Đường Tam vừa cầm Hải Thần Tam Xoa Kích lên, xoay người bỏ đi. "Chờ một chút!". Hồ Liệt Na vội kêu lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp đã ngập tràn đau khổ. Mấy năm đã trôi qua, thuỷ chung vô pháp cảm thụ cảm tình của Diễm là tại sao? Mặc dù nàng không nguyện ý thừa nhận nhưng lại minh bạch, chính là bởi vì nam nhân trước mắt này. Nàng vĩnh viễn không quên kinh lịch năm xưa cùng nhau đi qua Địa Ngục Lộ, càng không quên hơi thở nam nhân này. Yêu đôi khi chính là mục đích. Nàng cùng Đường Tam chính thức ở cùng một chỗ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng có cảm giác khắc cốt minh tâm vô luận với Diễm là cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ cũng không thể so sánh được. Nàng cũng cố gắng quên hắn, nhưng trong lòng căn bản không thể xoá nhoà vẻ mặt vui cười của hắn, lúc này chính mắt thấy nam tử mà mình ngưỡng mộ trong lòng đối xử với mình lạnh lùng như thế, nàng sao lại không thấy khó chịu đây? Hồ Liệt Na có chút mềm yếu nói:" Có thể nói cho ta biết hay không, ngươi muốn đi đâu vậy?" Đường Tam thản nhiên nói:" Sao? Ngươi chuẩn bị phái đại quân của Võ Hồn đế quốc áp chế ta à?" " Ngươi biết ta sẽ không làm như vậy mà!". Hồ Liệt Na có chút kích động hô, nước mắt không thể kiềm nén chảy dài trên mặt, nàng không thể nhịn oan uổng nữa. Đường Tam mạnh mẽ quay đầu lại, trong mắt phóng ra quang mang sắc bén:" Hồ Liệt Na, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta không phải bằng hữu, mà là kẻ thù. Chỉ cần ngươi còn ở Võ Hồn đế quốc một ngày, quan hệ này cũng sẽ không thay đổi. Ta hôm nay cũng không phải cứu ngươi, chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, chuyện phát sinh giữa ngươi và ta khi xưa hết thảy đã trôi qua, dừng lại ở đây, sau này, chúng ta chỉ là địch nhân". Vừa nói Đường Tam vừa quay Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay lại, lưỡi kích rộng lớn tuôn ra khí thế mạnh mẽ vạch trên mặt đất một đường sâu thẳm, làm hai người chia cách hai bên. Đây là biên giới! Tam Xoa Kích phảng phất cắt sâu vào lòng Hồ Liệt Na, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, vô thức lùi lại hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống,môi mấp máy:"Ngươi…ngươi…" Đường Tam không nhìn nàng, xoay người bay thẳng lên không, hướng về phương xa mà bay đi. Ngay lúc này Hồ Liệt Na đột nhiên kêu gào:" Đường Tam, ngươi đi bất cứ nơi đâu cũng được nhưng nghìn vạn lần không nên đi Tinh Đấu đại sâm lâm, sư phụ ta mang theo sáu vị trưởng lão liệp sát hồn thú ở đó". Bất luận hắn đối với mình như thế nào, Hồ Liệt Na trong lòng vẫn vấn vương không cách nào dứt bỏ tình cảm. Đã bay đến giữa không trung thân thể Đường Tam dừng lại một chút, nhưng rồi hắn một lần nữa gia tốc rất nhanh, trong chớp mắt mất hút trong tầm mắt Hồ Liệt Na. Hồ Liệt Na rốt cục không chống nổi nữa, phù phù một tiếng ngã xuống tại chỗ, oẹ ra một ngụm máu tươi, trên mặt nở nụ cười thê thảm. Phi hành trên không, Đường Tam đồng dạng cũng không thể bình tĩnh. Lời cuối cùng của Hồ Liệt Na làm hắn thất kinh, Bỉ Bỉ Đông tự mình dẫn sáu vị trưởng lão Võ Hồn đế quốc đã vào Tinh Đấu đại sâm lâm. Nàng muốn làm gì là không thể nghi ngờ, ngoài Sâm Lâm chi vương Thái Thản Cự Viên Nhị Minh cùng Thiên Thanh Mãng Ngưu Đại Minh, còn có cái gì có thể làm cho Võ Hồn đế quốc đế vương suất lĩnh sáu vị phong hào đấu la vây công đây? Với đội hình cường đại như vậy, dù cho Đại Minh và Nhị Minh muốn chạy trốn cũng không thể làm được. Tinh Đấu đại sâm lâm mặc dù là địa bàn của bọn họ, nhưng Võ Hồn đế quốc phái ra đội hình thật sự quá cường đại. Về thái độ của Đường Tam với Hồ Liệt Na, hắn là dùng ý chí mà làm. Theo như lời hắn, hắn cùng Hồ Liệt Na trong lúc đó chỉ có thể là địch nhân. Với thông minh của hắn, làm sao lại không rõ tình cảm của Hồ Liệt Na đối với mình chứ? Nhưng làm sao có thể tiếp nhận đây? Ở trong lòng hắn, sớm đã không thể chứa thêm một nữ nhân thứ hai. Dù hắn đối xử Hồ Liệt Na không tệ, nhưng tuyệt không nguyện ý cho nàng bất cứ cơ hội viễn vông nào. Lúc nãy mới nói ra lời tuyệt tình, nếu có thể cắt mà không cắt sẽ gặp loạn, Đường Tam rất rõ điểm này, lúc đó quả quyết vạch ra giới hạn cùng Hồ Liệt Na, cũng cắt đi phần hảo cảm của mình với nàng, nếu không, sau này khi hắn có mặt ở Võ Hồn đế quốc, nếu có Hồ Liệt Na ở đó, chẳng lẽ không thể động thủ sao? Nếu khó có khả năng ở cùng một chỗ thì phải đơn giản giải quyết vấn đề một cách quyết đoán, để tránh khỏi bị quấy nhiễu. Vừa bay, Đường Tam vừa từ trong túi Như Ý Bách Bảo của mình ôm ra bản thể của Tiểu Vũ , đồng thời dùng tinh thần lực của mình thức tỉnh Tiểu Vũ ngủ say trong hồn hoàn hồn cốt của mình, đem lời Hồ Liệt Na vừa rồi nói lại cho nàng. Sau khi nghe Đường Tam thuật lại, Tiểu Vũ nhất thời trong lòng khẩn trương:" Ca, chúng ta qua đó nhanh lên, Đại Minh Nhị Minh gặp nguy hiểm rồi. Bỉ Bỉ Đông nhất định là tìm bọn họ liệp sát để cướp hồn hoàn và hồn cốt, chúng ta nhanh đi cứu bọn họ đi.".