Thanh sắc Lang nhân xuất hiện, đám Lang nhân màu xám cũng không có đình chỉ công kích, ngược lại càng thêm mãnh liệt, giúp mấy tên Thanh sắc Lang nhân thu hút sự chú ý của đám người Đường Tam vô cùng hiệu quả. Nếu như không có Lam ngân lĩnh vực, trong cảnh chiến loạn này thật khó để phát hiện ra chúng. Đái Mộc Bạch đột nhiên xoay người lại, một đạo Bạch Hổ liệt quang ba bắn ra, nghênh đón đòn công kích bất ngờ của Thanh sắc Lang nhân. Thanh sắc Lang nhân tuy thân thể so với Lang nhân màu xám thì lớn hơn nhiều, nhưng lại phi thường linh hoạt, đối mặt với công kích của Đái Mộc Bạch liền trong nháy mắt nằm phục người xuống, ngay sau đó toàn thân xuất hiện quang ảnh hư ảo, thân thể kề sát mặt đất trượt về phía trước, lọt qua công kích của Đái Mộc Bạch. Khi hắn vùng dậy thì đã đi đến trước mặt của Đái Mộc Bạch, hai chân trước dương lên, lang trảo sắc bén màu đen tạo nên quang nhận hình trăng lưỡi liềm rộng chừng một thước, muốn đem thân thể Đái Mộc Bạch cắt ngang làm hai mảnh. Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam cũng đồng thời gặp phải công kích. Thanh sắc Lang nhân công kích Mã Hồng Tuấn đột nhiên tăng tốc, toàn thân liền hóa thành một bóng hư ảnh màu xanh, lao thẳng đến Mã Hồng Tuấn. Nó lựa chọn cơ hội vô cùng tốt, chính là khi Mã Hồng Tuấn dùng hai cánh hỏa diễm của mình đẩy bay hai đầu Lang nhân bình thường, thân thể liền lộ ra sơ hở. Bất đắc dĩ. Mã Hồng Tuấn cũng chỉ có thể kéo hai tay về che chắn trước người, chuẩn bị cùng hắn ngạnh kháng. Quỷ dị là, khi mắt thấy Thanh sắc Lang nhân sắp đâm vào hai cánh của Phượng Hoàng hỏa diễm, không ngờ lại trái với quy luật tự nhiên là đột ngột dừng lại trên không trung, thân hình liền uốn cong về phía sau, hai chân trước đặt trên đầu, sau đó bật mạnh lại, thanh quang bạo phát, hóa thành một đạo quang nhận màu xanh dài đến hai thước chém thẳng vào mặt của Mã Hồng Tuấn. Mà tên Thanh sắc Lang nhân công kích Đường Tam lại có thể tích lớn nhất, so với hai tên kia còn lớn hơn vài phần, đôi mắt hoàn toàn hiện ra màu xanh. Lặng yên không một tiếng động từ sau lưng muốn đánh lén Đường Tam. Trong ba tên, hắn là tên đầu tiên phát động công kích. Đây là nguyên nhân vì sao Đường Tam chỉ kịp nhắc nhở cho Đái Mộc Bạch mà không kịp nhắc nhở Mã Hồng Tuấn. Thanh quang lạnh lẽo phủ lên thân thể khiến hắn gần như là trong suốt. Phương thức công kích cũng bất đồng với hai tên kia. Không cần dùng lợi trảo hóa thành quang trảm, khi khoảng cách đến Đường Tam chỉ còn ba thước, hắn liền há miệng phun ra một vòng sáng màu xanh, bay đến bao phủ lấy thân thể Đường Tam. Tại thời khắc tên Lang nhân đó phát động tấn công, Đường Tam cũng đã phát hiện được, nhưng lúc này hắn cũng đang phải chịu một áp lực cực lớn, chừng hơn mười tên Lang nhân hung mãnh không sợ chết đánh tới, tựa như đã hoàn toàn điên cuồng. Lãnh quang trên mặt Đường Tam chợt lóe, hai tay trước ngực khép lại, ngay khi công kích sắp đánh tới lưng, hắn đã biến mất. Vòng sáng màu xanh xẹt qua vị trí của hắn lúc trước, bao phủ lấy hai tên Lang nhân đang lao đến. Chỉ thấy hai tên đó trên người có thêm một tầng sáng màu xanh, sau đó toàn thân co quắp kịch liệt, máu tươi phun ra như mưa, chẳng những là máu, thậm chí ngay cả nội tạng cũng bị bắn ra ngoài, trong chớp mắt đã tử vong. Lấy thân thể cường hãn của bọn chúng, không ngờ lại bị vòng sáng màu xanh đó dễ dàng cắt đứt. Thân hình Đường Tam lại hiện ra, đứng trên đỉnh đầu của Thanh sắc Lang nhân. Bát Chu Mâu mang theo hơi thở máu tanh nồng đậm đâm thẳng xuống tên Lang nhân. Nhưng phản ứng của hắn cũng cực nhanh. Lúc Đường Tam tưởng rằng Bát Chu Mâu đã xuyên qua thân thể nó, lại phát hiện thứ mình đâm phải chỉ là tàn ảnh do tên Lang nhân lưu lại. Ngay sau đó, một cỗ lực mạnh truyền đến khiến Đường Tam không thể không thu hồi Bát Chu Mâu, cả người cấp tốc quay cuồng trên không trung, đòn đánh kịch liệt vào trước ngực hắn khiến máu huyết toàn thân như sôi trào. Cái này cũng là nhờ thân thể hắn cực kì cứng cỏi, hơn nữa còn có Bát Chu Mâu phòng hộ, chứ đổi lại là hồn sư khác, cú va chạm này cũng khiến họ muốn mất đi nửa tính mạng. Đường Tam thầm mắng chính mình khinh địch, thân thể khẽ động, hắn lần nữa thi triển thuấn di, trong nháy mắt dời đi, né tránh hơn mười đạo phong nhận màu xanh do tên Thanh sắc Lang nhân phóng ra truy kích hắn. Từ việc Thanh sắc Lang nhân phát ra số phong nhận này đã thấy được hắn không đơn giản như những tên Lang nhân bình thường khác. Lang nhân bình thường chỉ phát ra phong nhận rộng khoảng hơn một xích, độ dày không quá ba tấc, mà phong nhận do tên Thanh sắc Lang nhân này phát ra, riêng độ dày đã vượt qua một thước, độ rộng lại hơn một thước, uy lực không thể so sánh với nhau. Nơi nào nó đi qua, cây cối đều bị cắt nát bấy, trong không khí liên tiếp phát ra tiếng rít chói tai. Tình thế bên Đường Tam rất khẩn cấp, bên Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đái Mộc Bạch sau khi phóng Bạch Hổ liệt quang ba ra, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được đối thủ dưới tình huống đó lại có thể xuyên qua được, mà lúc này, song chưởng của hắn vừa đánh bay một tên Lang nhân khác, trước ngực mở rộng. Đối mặt với quang nhận đang oanh tới của địch thủ, hắn chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng ngăn cản. Hai hổ chưởng mang theo mong vuốt sắc bén hạ xuống, cùng với đạo công kích của Thanh sắc Lang nhân đánh vào nhau. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Thanh sắc Lang nhân bị oanh kích bay ngược ra sau, nhưng Đái Mộc Bạch tuyệt đối cũng không dễ chịu gì, thân hình chẳng những ngã xuống, hơn nữa trước người còn bị thanh quang nọ cắt xé da thịt, dù là Bạch Hổ hộ thân chướng cùng Bạch Hổ kim cương tráo giúp hắn ngăn chặn công kích, nhưng kình khí sắc bén cũng xâm nhập vào kinh mạch, đau đớn kịch liệt cùng năng lượng bị tản mát khiến hắn không thể sử dụng hồn lực đẩy khí kình ra. Theo phán đoán của hắn, tên Thanh sắc Lang nhân lực lượng có lẽ không bằng mình, chỉ khoảng vào cỡ năm mươi cấp hồn sư, nhưng mấu chốt là mình đối với năng lực của hắn lại không hiểu rõ lắm, chung quanh lại còn đông đảo Lang nhân vây công, sợ rằng phải khổ chiến rồi. Bên kia, tình huống của Mã Hồng Tuấn cũng là không tốt. Lực công kích của tên Thanh sắc Lang nhân càng thêm kinh khủng, trong tiếng cọ xát chói tai, phượng dực thiên tường của mập mạp đã bị chém bay mất một nửa. Mặc dù Phượng Hoàng hỏa diễm của hắn có đốt được cánh tay của tên kia, nhưng hắn cũng đồng dạng bị khí kình sắc bén xâm nhập vào cơ thể, song chưởng truyền đến sự đau nhức như là bị bẻ gãy rời vậy. Ba gã Thanh sắc Lang nhân đánh lén không nghi ngờ là đã thành công. Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch phát hiện ra sớm nên chỉ bị vết thương nhẹ, còn thương thế của Mã Hồng Tuấn lại nặng hơn một ít. Tên Thanh sắc Lang nhân bộ lông bị dính Phượng Hoàng hỏa diễm động tác cực nhanh, dùng lang trảo cắt đi những phần đã bị nhiễm phải hỏa diễm, máu của nó không ngờ cũng có màu xanh. Ba gã Thanh sắc Lang nhân tất nhiên không có ý bỏ qua cho ba người Đường Tam. Lúc này, đám Lang nhân xung quanh đã dàn thành một vòng tròn,nhưng không có điên cuồng công kích như trước mà chủ yếu chỉ hư trương thanh thế, thỉnh thoảnh đánh lén. Mà ba gã Thanh sắc Lang nhân thì toàn lực hướng đến bọn Đường Tam công kích. Tính cách của Đái Mộc Bạch là gặp mạnh càng mạnh, bị đối thủ đánh lén đắc thủ nhất thời nổi giận, gầm lên một tiếng giận dữ:" Mẹ kiếp. Lão hổ ta không phát uy, ngươi cho rằng ta là mèo bệnh à. Trong tiếng gầm, kim quang toàn thân nở rộ, trực tiếp đón lấy công kích của tên Lang nhân. Hai hổ trảo sắc bén, kim quang lóe sáng ra dài cả thước. Vậy nhưng Thanh sắc Lang nhân không hề có chút sợ hãi nào, tốc độ vô cùng nhanh quấn lấy Đái Mộc Bạch. Nói về thực lực, Đái Mộc Bạch rõ ràng ở trên tên Thanh sắc Lang nhân này. Nhưng sau khi trải qua quá trình chiến đấu lâu dài, hồn lực đã giảm xuống. Huống chi xung quanh còn có vô số Lang nhân đang như hổ, à không như sói rình mồi, hắn không thể không lưu lại một chút dư lực sẵn sàng ứng phó. Cứ như vậy, chênh lêch giữa hai người đã kéo lại rất nhiều. Bất quá, dù tính như thế nhưng với thực lực mạnh mẽ của Đái Mộc Bạch thì không phải tên Thanh sắc Lang nhân có thể so sánh. Sau mấy lần liều mạng, Thanh sắc Lang nhân đã bị hổ trảo chấn lui liên tiếp về phía sau, để lại mấy vết thương thật lớn trên người. Nhưng làm cho Đái Mộc Bạch bực mình là, tên Thanh sắc Lang nhân trơn tuột dị thường. Trước sau mấy lần, mắt thấy có thể đem đối thủ xé toang ổ bụng, trên người hắn đột nhiên lại có hư ảnh lóe ra một cái, làm trượt đi đại bộ phận lực công kích, thậm chí còn dễ dàng tránh né qua được. Bên Mã Hồng Tuấn lại không được chủ động như Đái Mộc Bạch. Trước đó hắn đã bị một kích bị thương không nhẹ, chẳng những chấn thương nội phủ, trên song chưởng cũng bị để lại hai vết thương thật sâu, huyết nhục mơ hồ. Mặc dù lần nữa dùng phượng dực thiên tường có thể chống đỡ được công kích của đối thủ, nhưng cũng phải liện tục lùi bước về phía sau. Bộc phát lực của Mã Hồng Tuấn không nghi ngờ gì là rất mạnh, nhưng lúc này đã bị tốc độ của đối thủ hoàn toàn áp chế, khiến hắn rơi vào hiểm cảnh. Thanh sắc Lang nhân công kích Đường Tam là tên mạnh mẽ nhất, hình thể rất lớn, nếu như xét về hồn lực, hắn cũng không dưới Đường Tam một chút nào. Chẳng những tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa kĩ năng làm cho thân thể mình hư ảo so với hai tên kia còn tinh thông hơn nhiều. Mặc dù không thể so được với Hư Vô kĩ năng của Đường Tam, nhưng cũng có thể né tránh được đại bộ phận công kích. Phát hiện tình huống bên Mã Hồng Tuấn không ổn, Đường Tam biết không thể chậm trễ được nữa, phải nhanh chóng kết thúc trận đấu. Thanh sắc Lang nhân này mặc dù thực lực không kém, nhưng cũng chưa đáng được để vào mắt. Cùng so sánh với những Phong Hào Đấu La hắn từng đối mặt, loại sinh vật tàn nhẫn này có tính là gì chứ? Thân hình chợt lóe trên không trung, lại lần nữa sử dụng thuấn di. Lần này, Đường Tam tận lực tạo ra khoảng cách với tên Thanh sắc Lang nhân. Thực lực của linh hồn Sử Lai Khắc thất quái được thể hiện ra. Vị trí hắn xuất hiện chính là ở giữa Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn. Khoảng cách đến hai người cơ hồ là giống nhau như đúc. Đệ tứ hồn hoàn lóe sáng, hắc quang tràn ra, vạn năm hồn kĩ Lam Ngân tù lung phát động. Dưới tác dụng của Lam ngân lĩnh vực, mỗi cái kĩ năng của Lam Ngân Hoàng không nghi ngờ gì sẽ đạt được tăng phúc lớn nhất. Trong quang mang lóe ra, đối thủ trước mặt Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời đều bị một cái Lam Ngân tù lung thật lớn giam ở trong đó. Bọn chúng mặc dù có năng lực hư hóa, nhưng vẫn chưa đủ trình độ xuyên qua chướng ngại như vậy. Càng huống chi, để cho chắc ăn, kĩ năng tiến hóa từ Sát thần lĩnh vực Sát thần đột kích cũng được phát động. Cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong tâm linh khiến thân thể mấy tên Thanh sắc Lang nhân khựng lại một chút, càng không thể thoát được khỏi Lam Ngân tù lùng. Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam phối hợp không phải mới chỉ một hai lần, nên khi thấy Đường Tam xuất hiện ở vị trí trung tâm hai người đã bắt đầu tập trung lực. Mắt thấy đối thủ ở trong Lam Ngân tù lung bắt đầu liều mạng dãy dụa công kích Lam Ngân Hoàng cứng rắn, hai người cũng đồng thời phát động thế công mạnh mẽ của mình. Bạch Hổ lưu tinh vũ từ trên trời giáng xuống xuyên qua khe hở của Lam Ngân tù lung, toàn bộ bắn vào Thanh sắc Lang nhân trong đó. Mà Mã Hồng Tuấn vốn đã nghẹn một cục khí tức từ lâu, trước đó hắn lùi lại là muốn súc lực, chờ cơ hội cấp cho đối thủ một kích trí mạng. Chỉ là bởi vì tốc độ của tên kia quá nhanh, nếu như không thể công kích chính xác thì sẽ lọt vào phản kích của đối phương, nên cứ phài lùi lại mãi. Đến lúc này, tên Thanh sắc Lang nhân đã bị Lam Ngân tù lung của Đường Tam khống chế, hắn còn có cái gì phải kiêng kị chứ? Công kích phát động so với Đái Mộc Bạch còn nhanh hơn. Cánh tay phải máu tươi đầm đìa đột nhiên oanh đến phía Lam Ngân Hoàng ở dưới đất. Cánh tay phải của hắn bởi vì có hồn cốt tồn tại, độ cứng rắn hơn xa tay trái, nên bị thương cũng không quá nặng. Đệ tứ hồn kĩ, Phượng Hoàng khiếu thiên kích phát động. Khi quang mang màu đỏ bùng lên, vận mệnh của tên Thanh sắc Lang nhân dưới kia đã được quyết định. Lúc này, đám Lang nhân bình thường xung quanh hiển nhiên cũng nhìn ra sự tình không ổn, lập tức điên cuồng hướng đến ba người Đường Tam tấn công, cố gắng cắt đứt công kích của Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch. Nhưng là, Đường Tam một khi đã bắt đầu phát động, sao có thể để cho bọn chúng có cơ hội chứ? Vù, vù…. Tác dụng của Lam ngân lĩnh vực ở trong một khắc này được bày ra hoàn mỹ nhất. Lam Ngân tù lung biến dị kĩ năng, Lam Ngân đột thứ trận phóng thích. Vô số Lam Ngân Thảo ở dưới đất bật mạnh lên, tạo thành những cây lao nhọn phóng lên trên cao. Thân thể Lang nhân mặc dù cực kì cứng cỏi, nhưng dưới tác dụng của vạn năm hồn kĩ, lại là công kích trên diện rộng, bọn họ căn bản không có khả năng tránh né. Mặc dù Lam Ngân đột thứ trận không đủ để giết chết bọn chúng, nhưng đám Lang nhân phần lớn bàn chân đã bị đâm thủng, xuyên qua vài bô phận trên thân thể. Bằng vào một kích này, cơ hồ Đường Tam đã đả thương đến tất cả những tên Lang nhân bình thường, hơn nữa còn khiến bọn chúng lâm vào trạng thái mê muội. Đương nhiên, trong số đó cũng có bảy, tám tên Lang nhân đặc biệt xui xẻo, bị Lam Ngân đột thứ trận xuyên qua mấy vị trí yếu ớt trên toàn thân, chẳng hạn như hạ thể,…, mặc dù nhất thời còn sống, nhưng nỗi thống khổ phải chịu thì so với chết còn khó chịu hơn. Quá trình phát động của Đường Tam quá nhanh, không hề có dấu hiệu báo trước. Đến khi mà tên Thanh sắc Lang nhân cường tráng nhất phát hiện ra vấn đề thì hai tên Thanh sắc Lang nhân kia đã phải đón chịu công kích của Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn. "Ngao…" Tên Thanh sắc Lang nhân cường tráng nhất ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, cũng không đi cứu viện đồng bọn, mà là vọt thẳng đến chỗ Đường Tam, toàn thân trên dưới đều tản mát ra ánh sáng hư ảo, sau lưng để lại một quang ảnh thật dài. Đường Tam mặc dù đang thi triển kĩ năng những hắn đương nhiên không quên đối thủ của mình. Từ lúc bắt đầu thi triển kĩ năng cũng đã có kế hoạch hoàn toàn giải quyết toàn bộ ba tên Lang nhân cường đại này. Chỉ cần giết chết bọn họ, trận chiến hôm nay cũng có thể kết thúc. Bởi vậy, sau khi liên tiếp hai lần tung ra đệ tứ hồn kĩ, ánh mắt hắn vẫn thủy chung tập trung trên người của tên Thanh sắc Lang nhân cực mạnh. Mắt thấy hắn vọt về phía này, hai mắt Đường Tam nhất thời biến thành một mảnh màu lam. Tử kim sắc quang mang tựa như thực chất phun ra, Tử Cấp thần quang phát động. Tuy năng lực huyễn hóa của Thanh sắc Lang nhân có thể ngăn cản đại bộ phận vật lí công kích, nhưng Tử Cực thần quang của Đường Tam lại là tinh thần công kích chính tông, nó sao có thể tránh né được? Dù tốc độ có nhanh đến mấy đi nữa, cũng không thể nhanh hơn ánh sáng được. Trong cơn phẫn nộ, Thanh sắc Lang nhân liền thẳng tắp lao đến phát động công kích, bởi vậy thân thể hùng tráng của nó hoàn toàn đụng phải Tử Cấp thần quang oanh đến. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Thanh sắc cự Lang nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng nó vẫn không bị Tử Cực thần quang giết chết, thân thể nó đã đạt tới cường độ cực kì kinh người, hơn nữa lại có được tinh thần lực cường đại, dưới công kích của Tử Cực thần quang, mặc dù miệng mũi phun máu, toàn thân trong nháy mắt bị co quắp lại, nhưng sau đó lại càng điên cuồng vọt lên, cực kì giống như một cái hồn kĩ Đường Tam đã từng gặp trước kia - khát máu. Không thể để bỏ lỡ cơ hội này, quang mang sắc bén lóng lánh trong mắt Đường Tam. Tên Thanh sắc Lang nhân bình thường đã rất mạnh mẽ, sau khi nó thi triển trạng thái khát máu thì không biết còn kinh khủng đến thế nào. Lúc này mặc dù ba người đang chiếm thượng phong, nhưng thực tế đã phải tiêu hao một bộ phận hồn lực khổng lồ để đổi lấy thượng phong này. Nếu như không thể triệt để hạ gục đối thủ, họ sẽ gặp phải tình thế vô cùng bất lợi. Hai tay Đường Tam huy động, đồng thời hóa thành hai khối ngọc màu sắc lộng lẫy. Ở thời khắc này, không ai còn có thể thấy rõ cánh tay hoạt động như thế nào. Trong phút chốc, phảng phất dường như hắn có hàng ngàn cánh tay, hai bên thân thể đều chỉ toàn thấy hư ảnh của cánh tay tạo thành. Ánh sáng lấp lánh từ trên người Đường Tam phát ra, đái tiêm, đái thứ, đái lăng, đái nhận, loan khúc, hồ hình, trùy hình, châm hình,… vô số loại ám khí đột nhiên từ trên người hắn bùng nổ bắn ra xung quanh. Hoặc bay thẳng, hoặc bay vòng cung, hoặc va chạm lẫn nhau, cơ hồ trong nháy mắt, trước người Đường Tam phảng phất nở rộ ra một đóa hoa huyễn lệ, vô số âm thanh đinh đinh do ám khí va chạm vang lên trong đóa hoa huyễn lệ đó. Mỗi ám khí khi phóng ra đều mang màu trắng vĩ diễm nhàn nhạt (đuôi ánh sáng ), sau khi chúng bay đi, nhất thời ánh sáng huyễn lệ khiến làm cả khu rừng sáng bừng lên. Tử Cực thần quang mặc dù đã đánh trúng Thanh sắc Lang nhân nọ, nhưng cũng chỉ có thể chế trụ được hắn trong một thời gian ngắn. Trước khi bị Tử Cực thần quang công kích, vì phát hiện ra vấn đề nên tên Thanh sắc Lang nhân thủ lĩnh thông minh này liền sử dụng kĩ năng khát máu của mình. Sau khi sử dụng kĩ năng khát máu, hết thảy đều chỉ dựa vào bản năng tiến hành giết chóc, không cần dựa vào ý thức. Bởi vậy, ý thức của hắn mặc dù đã bị Tử Cực thần quang đả thương, nhưng dưới trạng thái khát máu nó tin rằng mình vẫn có thể xé xác được Đường Tam thành từng mảnh nhỏ. Nhưng là, khi nó vừa khôi phục lại được hành động, toàn thân lần nữa lại được bao phủ bởi quang mang hư hóa nọ, vô số ám khí cũng đã hình thành một quả cầu lớn, đưa hắn hoàn toàn bao phủ xung quanh, căn bản không thể có bất kì chỗ nào để tránh né. Mỗi ám khí mang theo màu trắng vĩ diễm chính là nội kình Huyền Thiên Công của Đường Tam. Sau khi Đường Tam phát ra số ám khí đó, chẳng những trên mặt không có vẻ uể oải tí nào, ngược lại còn mang một tầng hưng phấn đỏ bừng, nhàn nhạt tự nhủ:" Có thể chết trong ám khí thủ pháp bài danh đệ tứ của Đường Môn Thiên Linh Nhất dạ, coi như là may mắn của ngươi. Cái này không chỉ là ám khí, mà còn là tịch mịch. Tịch mịch của tử vong." Khi Đường Tam nói đến câu cuối cùng, cơ hồ đám ám khí cũng bắt đầu phát động công kích. Tất cả ánh sáng rực rỡ như tụ lại một điểm. Ám khí bất đồng thể hiện hiệu quả bất đồng. Loại xuyên thấu hung hăng đâm sâu vào cơ thể. Loại phát nổ ầm ầm vang lên, mang độc tố truyền vào cơ thể. Loại mang nhận lại cắt xé thân thể đối thủ. Nhưng bất luận là loại ám khí nào, cũng không nên quên nó xuất phát từ Đường Môn. Thiên Linh Nhất Dạ, thủ pháp ám khí bài danh đệ tứ. Xếp trước nó chỉ có ba loại tuyệt thế khác. Mà sở dĩ nó bài danh đệ tứ, không phải là do uy lực không đủ. Nếu nói về thủ pháp, Thiên Linh Nhất Dạ có thể nói là loại khó thực hiện nhất. Trong nháy mắt Đường Tam đã phải phóng ra một nghìn lẻ một miếng ám khí. Mỗi một ám khí lại phải có phụ trợ của Huyền Thiên Công. Một khi thi triển, trừ phi là có được khả năng thuấn di, nếu không, không thể có kẻ nào có thể tránh né được công kích của nó. Mà một khi thi triển thủ pháp Thiên Linh Nhất Dạ này, người thi triển phải dùng bí pháp của Huyền Thiên Công, trong thời gian ngắn kích thích tiềm lực của mình, làm cho tổng lượng hồn lực toàn thân tăng lên gấp ba. Hơn nữa tu vi của Huyền Thiên Công phải từ tầng thứ sáu trở lên mới có khả năng thi triển loại thủ pháp này. Mà sau khi sử dụng nó, người thi triển phải chịu suy yếu ba ngày mới có thể khôi phục lại. Thiên Linh Nhất Dạ, Đường Tam mới luyện thành cũng không lâu. Loại thủ pháp này kì thật là dung hợp các loại thủ pháp ám khí khác vào một chỗ, sau khi hoàn toàn quán thông mới có thể thi triển. Ban đầu khi muốn luyện tập phải đồng thời phóng ra ba miếng ám khí theo ba con đường khác nhau là thẳng tắp, đi xiên và đường cong cùng đi tới mục tiêu. Sau đó là sáu miếng, mười hai miếng,…gia tăng dần cho đến khi đạt được một nghìn lẻ một miếng mới xem như hoàn toàn luyện thành loại thủ pháp này. Một khi thi triển, uy lực công kích có thể hủy diệt địch nhân so với mình mạnh hơn ba phần. Công kích toàn bộ phương vị phối hợp với các loại đặc tính của ám khí Đường Môn, căn bản là không thể phòng ngự. Một khi tung ra thủ pháp này, trong lịch sử Đường Môn chưa từng ghi lại người nào có thể sống sót. Đương nhiên, Thiên Linh Nhất Dạ cũng có khuyết điểm của nó. Thứ nhất, cần dùng quá nhiều ám khí. Thứ hai, thủ pháp luyện tập cực kì gian khổ. Thứ ba , tiêu hao quá nhiều nội lực của bản thân. Loại thủ pháp này chuyên môn nhằm vào địch thủ tốc độ quá nhanh, không thể nào nắm bắt được. Thử hỏi, khi ám khí từ bốn phương tám hướng lao đến, ngươi tránh né như thế nào chứ? Nhưng vì những khuyết điểm tồn tại, nó chỉ bài danh đệ tứ sau Diêm Vương thiếp. Nhưng không hề nghi ngờ là, kiếp trước ở Đường Môn, nếu ai có thể thi triển thủ pháp ám khí Thiên Linh Nhất Dạ, cuối cùng cũng có thể thi triển mấy loại ám khí Đường Môn cao cấp nhất. Tử Cực thần quang không chỉ nhằm để công kích Thanh sắc Lang nhân, mà còn tạo ra thời gian để Đường Tam thi triển ám khí. Hắn đã liên tiếp tung ra hai cái vạn năm hồn kĩ, muốn thi triển tiếp thì phải cần thời gian. Trong tình huống này, sử dụng ám khí không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, ngay từ đầu hắn cũng không muốn thi triển Thiên Linh Nhất Dạ mới luyện thành không lâu này. Chỉ khi chứng kiến tên Thanh sắc Lang nhân tiến vào trạng thái khát máu mới có ý sử dụng. Từ sau khi luyện thành, đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tam dùng bí thuật kích thích nội lực của bản thân, nhất định phải trong ngắn ngủi vài giây tung ra, nếu không sẽ không có hiệu quả. Đường Tam cũng từng thử qua loại bí pháp này kết hợp với hồn kĩ, nhưng kết quả không thật tốt. Hồn kĩ mặc dù càng nhiều hồn lực thì càng tốt, nhưng khi đột nhiên bộc phát lại khiến Đường Tam mất đi sự khống chế với nó, hiệu quả ngược lại không bằng bình thường. Mà bí thuật này, dường như sinh ra là để dành cho Thiên Linh Nhất Dạ, sử dụng vô cùng thích hợp. Đường Tam lần đầu tiên dùng thủ pháp bài danh đệ tứ này, đến đây, trong bốn loại thủ pháp ám khí đứng đầu của Đường Môn, hắn chỉ còn hai cái đầu tiên chưa được dùng qua. Khát máu, khiến thủ lĩnh Thanh sắc Lang nhân khí huyết sôi trào, nhưng trong lúc này, nó lại làm máu từ miệng vô số vết thương bắn mạnh ra ngoài. Trước mặt Thiên Linh Nhất Dạ, kết quả dành cho hắn chỉ có nước chết. Cơ hồ toàn thân trên dưới đều bị một nghìn lẻ một miếng ám khí đâm vào mang đến sự tịch mịch của tử vong. Tiếng động kịch liệt cũng vang lên hai bên. Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn cũng đã hoàn thành công kích của bọn họ. Lam Ngân tù lung tản ra, tên Thanh sắc Lang nhân bị Bạch Hổ lưu tinh vũ của Đái Mộc Bạch công kích thành một mảnh huyết nhục mơ hồ. Mà đối thủ của Mã Hồng Tuấn bên kia lại càng biến thành một cục than đen xì. Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ Mã Hồng Tuấn bị tổn thương nặng đến thế này. Thân thể đau đớn khiến mập mạp nổi điên lên, sau khi Phượng Hoàng khiếu thiên chấm dứt, đệ ngũ hồn kĩ của hắn cũng được phóng ra. Phượng Hoàng lưu tinh vũ. Phượng Hoàng lưu tinh vũ của Mã Hồng Tuấn cùng Bạch Hổ lưu tinh vũ của Đái Mộc Bạch có rất nhiều điểm khác nhau. Đầu tiên, một cái là vạn năm hồn kĩ, một cái là ngàn năm hồn kĩ, uy lực tất nhiên không thể so sánh. Phượng Hoàng lưu tinh vũ của mập mạp phạm vi bao phủ rất lớn, hơn nữa mỗi khối hỏa diễm lưu tinh lại mang uy lực công kích của Phượng Hoàng hỏa diễm, tự nhiên là cực kì kinh khủng. Một tiếng nổ lớn vang lên. Đám Lang nhân vốn đã bị Lam Ngân đột thứ trận làm cho mê muội, bây giờ lại chìm đắm trong Phượng Hoàng lưu tinh vũ, kết quả còn có thể như thế nào được chứ? Khi công kích này kết thúc, số Lang nhân còn sống không đến một phần ba, hơn nữa cơ hồ đều bị thương không nhẹ. Đường Tam sẽ không để cho bọn chúng có cơ hội chạy trốn. Mặc dù thân thể đã bắt đầu xuất hiện trạng thái suy yếu, nhưng vẫn lần nữa phóng ra quấn quanh của Lam Ngân, đem đám Lang nhân bị thương này toàn bộ chế trụ. Chuyện phát sinh kế tiếp, cơ hồ là đơn phương chém giết. Mà phát động giết hại không phải là Đường Tam hay Đái Mộc Bạch mà là mập mạp phẫn nộ đến nỗi con mắt đã đỏ bừng, cơ hồ điên cuồng lao ra, liều mạng giết chóc đám Lang nhân. Thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt, à quên không thể gọi là chiến đấu được, mà là cuộc đồ sát chấm dứt, Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch mới xem xét Mã Hồng Tuấn. Vết thương trên cánh tay trái của mập mạp sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương, nửa người phía trên đã bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ. Sau khi đốt cháy tên Lang nhân cuối cùng, hắn liền đứng ngay ở nơi đó thở hồng hộc, liên tiếp ăn hai cây khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp. Cả ba có thể nói là y như huyết nhân, phần lớn đều là máu của địch nhân. Lúc này trạng thái suy yếu của Đường Tam đã xuất hiện, ngã ở nơi đó há hốc mồm thở hổn hển. Trong ba người, tình trạng tốt nhất có lẽ là Đái Mộc Bạch. Tuy nhiên bộ dáng của hắn lúc này cũng rất là chật vật. Đái Mộc Bạch không có nghỉ ngơi, lập tức đi kiểm tra từng thi thể Lang nhân . Hắn không hi vọng trong lúc rời đi lại bị một tên nào đó còn sống đánh lén. Bất quá, cũng không thể còn có Lang nhân nào sống sót. Công kích mãnh liệt như vậy, Lang nhân căn bản không có bất kì cơ hội gì. Nhất là tên Thanh sắc Lang nhân công kích Đường Tam, nếu như dựa theo cấp bậc hồn thú phân chia, hắn ít nhất cũng có hai vạn năm tu vi. Nhưng trình độ giảo hoạt không phải vạn năm hồn thú có thể so sánh. Sau khi kiểm tra xong một lượt, Đái Mộc Bạch cuối cùng cũng trở lại bên người Đường Tam. Trừ bỏ những tên không thể sống sót, những tên còn lại đều bị hắn bổ một cước vỡ sọ, quyết không thể để chúng có cơ hội phục sinh. Mã Hồng Tuấn cũng đã trở về bên người Đường Tam. Ba người lưng dựa vào nhau, đem khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp nuốt trôi, khôi phục thể lực của mình. Đái Mộc Bạch cười khổ nói:" Không nghĩ tới một trận chiến lại gian khổ đến thế này!" Đường Tam nói:" Là địch nhân của ta thì phỏng chừng còn chưa đủ. Không nghĩ tới trong đám Lang nhân còn có cường giả như mấy tên Thanh sắc Lang nhân. Nếu như ta đoán không sai, bọn chúng hẳn là một loại tồn tại của Lang nhân biến dị. Các phương diện so với Lang nhân bình thường thì mạnh hơn nhiều." Đái Mộc Bạch gật đầu, nghĩ lại có chút sợ hãi nói:" Nếu không phải ngươi phản ứng nhanh, không cho bọn chúng phát huy toàn bộ thực lực, sợ rằng chúng ta đã gặp phiền toái rồi. Tiểu Tam, thứ ám khí vừa nãy ngươi dùng khiến ta thấy mà nghẹn cả họng. Có thể cho ta học được không ?" Đường Tam hướng đến Đái Mộc Bạch gật đầu khẳng định, cười nói:"Có thể học, nhưng phải bắt đầu từ nhỏ. Các ngươi hiện tại muốn học, đầu tiên phải phế bỏ võ hồn của mình, sau đó hết thảy đều trở lại từ đầu, tu luyện thêm vài chục năm, hẳn là có thể sử dụng." Đái Mộc Bạch cười ha ha nói:" Vậy thì thôi đi. Mập mạp, ngươi thế nào rồi?" Mã Hồng Tuấn lúc này tâm tình đã vững vàng trở lại, cười khổ nói:" Cũng tàm tạm. Hiệu quả hương tràng của Áo Tư Tạp lại tăng cường thì phải, hồi phục được vết thương. Nhưng muốn cánh tay của ta khỏi hẳn, chắc phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa." Đái Mộc Bạch nói:" Các ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi, ta đi quan sát đám thôn dân này một chút, thuận tiện kiểm tra xem có còn dư nghiệt Lang nhân nào sống sót không?" Đường Tam hướng đến Đái Mộc Bạch gật đầu. Thân thể hắn mặc dù đã suy yếu, nhưng cùng Mã Hồng Tuấn ở một chỗ, tự bảo vệ là không thành vấn đề. Đường Tam vừa ăn vài cây hương tràng, phát hiện cảm giác suy yếu đã giảm đi nhiều. Hẳn là không tới ba ngày đã có thể khôi phục lại. Dù sao, ở kiếp trước có ai được dùng khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp đâu chứ? Không lâu sau, Đái Mộc Bạch trở lại, sắc mặt xanh mét. "Mẹ kiếp! Đám Lang nhân này đúng không phải là người. Tất cả nữ nhân cùng hài tử đều đã chết hết." "Cái gì?" Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời kinh hô. Đái Mộc Bạch nói:" Hẳn là trước khi cùng chúng ta động thủ chúng đã giết chết hết nữ nhân cùng hài tử. Không ngờ việc chúng ta xuất hiện lại khiến…" Nói tới đây, trong mắt hắn toát ra quang mang thống khổ. Chính hắn là người yêu cầu cùng đối phương trực diện chiến đấu. Nhưng cũng bởi vì vậy mà đám Lang nhân phải giết chết hết số nữ nhân và hài tử mang theo. Trong rừng rậm, ngoại trừ ba người bọn họ, không còn ai có thể sống sót. Mặc dù đã giết chết hết đám Lang nhân, nhưng lại không thể cứu những thôn dân còn lại, loại cảm giác này như một tảng đá nặng đặt ở trong lòng. Đường Tam động thân, vỗ vỗ bả vai của Đái Mộc Bạch:" Lão đại, đừng suy nghĩ nhiều. Ít nhất chúng ta đã thay bọn họ báo thù." Đái Mộc Bạch hờ hững không nói, Đường Tam liền đi tới bên thủ lĩnh Thanh sắc Lang nhân , rút số ám khí trên người hắn ra. Mặc dù một số loại chỉ dùng được một lần, nhưng phần lớn đều có thể dùng lại. Bọn họ sắp đi đến Hải Thần đảo, ám khí đối với Đường Tam là cực kì trân quý, dùng đi một miếng là ít đi một miếng. Lúc hắn đang nhổ một ngọn liễu diệp đao trên người Thanh sắc Lang nhân thủ lĩnh, đột nhiên phát hiện ở bên dưới vị trí mà liễu diệp đao cắm vào hiện lên một mảnh thanh quang. Nơi đó không có máu chảy ra. "Di, đây là cái gì?" Liễu diệp đao động đậy, cạy ra một mảng đùi của Thanh sắc Lang nhân, lộ ra thanh mang sáng lóe bên trong. Thanh quang cũng đồng dạng hấp dẫn Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch, cả hai đều cùng chạy lại xem. Nhìn vào đó, ba người bỗng có cảm giác dở khóc dở cười. Vật thể màu xanh nọ dĩ nhiên là một khối hồn cốt, một khối đùi phải cốt. Thanh quang u uẩn bên trong, biểu hiện hơi thở cường hãn. Đái Mộc Bạch hướng Đường Tam nói:"Tiểu Tam, ngươi nói thứ này là do tự mình nó có, hay là giết chết hồn thú rồi thu hoạch được?"