- Rầm. Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng đứng lên rồi lại ngã phịch lún xuống đống tuyết bên cạnh, làm sao cũng không đứng dậy được nữa. Do cố gắng quá sức khiến thể lực của hắn khô cạn sạch sẽ nên giờ tay chân hắn bủn rủn, hết sức yếu ớt. May là hắn đã ra cận rìa bên ngoài rồi nên nhiệt độ cũng cao hơn một chút, ít ra lúc này hắn ngậm tuyết bổ sung nước cũng dễ dàng hơn nhiều. - Không xong rồi đại vương ơi. Đệ thật sự quá đuối rồi. Đệ phải nghỉ ngơi, nếu còn không ăn uống gì nữa đệ chết mất. Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm than thở. Hắn há miệng thở dốc, từng luồng sương trắng không ngừng phun ra, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu đã xuất hiện cảm giác choáng váng. Hiện giờ hắn yếu đến nỗi ngay cả tinh thần dò xét cũng không dùng nổi. Lúc này hắn chỉ mong mình có thể thiếp đi một lát. Trước đây cho dù ở học viện Sử Lai Khắc có luyện tập gian khổ đến mức nào cũng chưa khiến hắn có cảm giác này a. Thiên Mộng Băng Tằm nói: - Ở đây cũng được. Ta vừa mới dò xét xung quanh, trong phạm vi trăm dặm không phát hiện gì bất thường, cũng không có hồn thú ẩn nấp. Vũ Hạo à, hiện giờ đệ không có thời gian nghỉ ngơi đâu. Kế tiếp mới thật sự là khảo nghiệm của đệ. - Cái gì? Còn khảo nghiệm nữa? Ca giết đệ luôn đi. Từ ngày Hoắc Vũ Hạo và Thiên Mộng Băng Tằm giải tỏa khúc mắc, cả hai đã thân thiết hơn rất nhiều, nên nói chuyện cũng gần gũi hơn, không còn phân biệt như ngày trước nữa. Thiên Mộng Băng Tằm nói: - Đệ thật sự không cần khảo nghiệm này sao? - Khảo nghiệm này là gì? Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ hỏi. Thiên Mộng Băng Tằm cười thần bí nói: - Chúng ta đi đến cực bắc này để làm gì? - Thì để thức tỉnh vũ hồn cho đệ chứ làm gì. Ấy, ý ca là giờ bắt đầu xử lý Băng Đế? Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng có phản ứng, bất quá thật sự hiện giờ đúng là hắn đã cạn kiệt sức lực rồi, vừa nhón người lên lại ngã lăn xuống đất. Thiên Mộng Băng Tằm nói: - Chính xác. Hôm trước ta dùng xác của mình trói Băng Đế lại, sau đó dùng tinh thần lực biến hóa thành một cái Tinh Thần Tù Lung, giam giữ nàng lại. Có điều thực lực của Băng Đế quá mạnh, ta sắp không chịu nổi rồi. - Tinh Thần Tù Lung là cái gì? Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi. Thiên Mộng Băng Tằm nói: - Là một loại kỹ năng của tinh thần lực. Sau khi ta rời khỏi cơ thể của đệ, tinh thần căn nguyên của ta đột nhiên có thể sử dụng một số kỹ năng. Đáng tiếc sau lần đó, từ giờ tinh thần lực của ta và của đệ phải hoàn toàn dung hợp lại một lần nữa. Sau này, ta chỉ có thể trở thành người phụ thuộc vào đệ chứ không thể tự ý sử dụng nữa. Đệ cần phải chuẩn bị kỹ càng, muốn dung hợp với Băng Đế nhất định phải được nó chấp nhận. Nhưng cho dù trong tình huống nó tự nguyện đệ cũng phải chịu đựng một áp lực rất lớn. Nó không giống ta ngày trước bị đám quái quỷ trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rút cạn năng lượng chỉ còn lại lực lượng căn nguyên. Nó chính là một hồn thú ba mươi vạn năm hàng thật giá thật. Năng lượng khủng bố của nó chắc chắn đệ không chịu đựng nổi. Ta và nó phải hợp sức phong ấn lại phần lớn lượng năng lượng đó, mà quá trình này đối với đệ hay bọn ta đều không thể khinh thường, nó sẽ rất đau đớn. Cho nên, đệ phải cố gắng, nhất định phải vượt qua được. Nếu không, cả ba chúng ta liền có một chuyện du ngoạn miễn phí xuống âm tào địa phủ luôn, hiểu chưa? Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: - Hiểu hiểu hiểu, dạ em hiểu. Nhưng mà, Băng Đế đã đồng ý chưa? Thiên Mộng Băng Tằm cười thần bí nói: - Đệ đừng thấy bọn ta đã sống lâu như vậy, thực thế so với nhân loại, bọn ta còn sợ chết hơn nhiều. Đối mặt với sự sống, có ai mà chán ghét chứ? Nàng khinh thường ta? Chả sao. Nhưng chuyện liên quan đến tánh mạng của mình thì lại khác. Sỡ dĩ ta bắt nàng đến đây cũng chỉ vì muốn thúc ép nàng, đến đây thì đám cháu chút chít trong tộc Băng Bích Hạt của nàng làm sao tìm ra được. Đệ mở mắt to ra mà xem ca ca ta đây. Mà nhớ ngồi yên đấy đừng có động đậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại