Không ngờ cuối cùng Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa, hắn còn dùng giọng nói đã khàn khàn của mình nói rằng hắn không có thua. Giờ khắc này, các học viên khác vốn cứ tưởng thắng bại đã định, không ngờ cục diện lại thay đổi như thế, nhất thời tất cả đồng loạt dại ra, im lặng, trợn mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, bọn họ không thể tưởng tượng nổi cái sức mạnh nào đã giúp hắn kiên trì bò dậy được sau đòn công kích kinh khủng kia của Vu Phong. Chỉ mỗi cái tư cách ứng cử chức lớp trưởng thôi mà, nó quan trọng vậy sao? Đối với Hoắc Vũ Hạo, có thể làm lớp trưởng hay không chả là cái gì hết. Nhưng, điều quan trọng là... danh dự, hắn không thể mặc kệ người ta vũ nhục tôn nghiêm của mình. Cho nên, dù hắn biết chắc mình sẽ thua nhưng vẫn ứng chiến, và sau cùng, cả người đã bị thương nặng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên. Ở bên này, Vu Phong đang phát điên, nhìn thấy hai mắt của Hoắc Vũ Hạo đã đỏ như máu cũng bình tĩnh lại một chút, mà sau khi tròng mắt của hắn hóa thành màu xám thì đột nhiên Vu Phong có cảm giác dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng của mình, khiến cô bé hít thở không thông. Lần đầu tiên cô bé thật sự cảm thấy không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại đáng sợ đến thế, khiến trong lòng cô bé sinh ra chút cảm giác sợ hãi. Bất luận cô bé có mạnh đến thế nào cũng vẫn là một đứa con nít mười hai tuổi thôi a! Vương Ngôn thấy bộ dạng hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo cũng ngây người ra, hắn nhanh chóng lui lại vài bước, trái tim không tự chủ lại nhảy loạn xạ, bởi vì hắn chợt nghĩ đến một khả năng khác, chuyện này rất có thể liên quan tới Vũ Hồn Bản Thể. Cho nên, hắn cũng không cho dừng trận đấu này lại mà từ từ đến gần Hoắc Vũ Hạo, chăm chú quan sát từng biến hóa trên người hắn. Khi hai mắt Hoắc Vũ Hạo hóa đỏ như máu thì trong lòng hắn cũng đã tràn ngập chiến ý, oán hận theo đó mà dâng lên, đột nhiên trong Tinh Thần Hải của hắn xuất hiện một dòng khí tươi mát, dòng khí ấy nhanh chóng bao trùm khắp mọi ngõ ngách, và giọng nói đầy kinh ngạc của Thiên Mộng Băng Tằm cũng cùng lúc đó vang lên. Màu xám, đúng vậy, lúc này trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã biến thành một vùng xám xịt, còn khối cầu màu xám to thật to ngày trước cũng đã biến mất không chút dấu vết. Được cảm giác mát lạnh thức tỉnh nên oán hận trong lòng hắn lúc này đã được xoa dịu đi vài phần, thần trí của hắn cũng nhanh chóng khôi phục, hai tròng mắt vì biến hóa của Tinh Thần Hải mà hóa thành màu xám. - Cừu hận sẽ làm ngươi mờ mắt. Một giọng nói già nua vang lên bên trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, lần này cả Thiên Mộng Băng Tằm cũng nghe thấy một cách rõ ràng. Mười quang cầu màu trắng ánh kim đồng thời sáng lên, dường như muốn khu trừ dòng khí màu xám ấy, nhưng, dòng khí màu xám kia lại có vẻ như vô hình vô dạng, khiến lực lượng căn nguyên cường đại của Thiên Mộng Băng Tằm có đập vào cũng vô phương có tác dụng, căn bản một chút dấu hiệu suy yếu cũng không có. - A, thì ra tinh thần lực là sử dụng như thế. Hoắc Vũ Hạo phát hiện hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế thân thể của mình, nhưng tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều hiện rõ trong não bộ của hắn. Ngay sau đó, hắn có cảm giác hồn lực của mình bắt đầu sôi trào, so với trước kia hình như nhiều hơn một chút, có điều cường độ của hồn lực Huyền Thiên Công cũng không có thay đổi. Tiếp đó, Linh Mâu đã biến thành màu xám cũng sáng lên. Linh Hồn Trùng Kích lại một lần nữa được sử dụng, Hoắc Vũ Hạo kinh hãi phát hiện, lần này Linh Hồn Trùng Kích của mình tốc độ có chút chậm lại, dường như nó đã hóa thành một con độc xà đang từ từ thông thả tiếp cận con mồi. Nó từng bước từng bước tiến về phía Vu Phong, tấn công, rồi lập tức trở về. Trong mắt các học viên đứng xem bên ngoài chỉ thấy hai mắt của Hoắc Vũ Hạo từ máu xám đột nhiên phát sáng lên hóa thành trong suốt, sau đó phóng ra một tia sáng rất nhỏ, đồng thời tiếng thét chói tai của Vu Phong cũng vang lên. Trong lòng Vu Phong đã cực kỳ sợ hãi nên cô bé cũng có chuẩn bị trước, cô bé dùng hồn lực bao bọc não bộ của mình lại. Nhưng, lúc đó cô bé cảm thấy hình như có một cây kim bằng kim loại màu xám từ từ đâm thẳng vào đầu mình, thậm chí cô bé còn cảm nhận được cảm giác lúc kim đâm vào phá vỡ lớp phòng ngự ấy. Vu Phong ngã đầu về sau hét lên đau đớn, hai mắt cũng trở thành màu xám, sau đó bịch một cái ngã xuống đất lâm vào hôn mê. Chiến đấu đã kết thúc nhưng tất cả những học viên còn lại lúc này như bị cái gì đó bóp chặt cổ, không thể phát ra chút âm thanh nào. Cả người Hoắc Vũ Hạo thoáng lảo đảo, tròng mắt màu xám từ từ biến mất, nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng đứng thẳng, quét mắt nhìn tất cả bạn học ngồi trên khán đài bằng đôi mắt đen láy. Sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Vu Phong một cái. Vương Ngôn nhanh chóng chạy đến kiểm tra thương thế của Vu Phong, cô bé chỉ hôn mê, và không có vết thương nào khác. Tuy vậy Vương Ngôn vẫn vội vàng bế cô bé chạy thẳng đến phòng y tế. Vương Ngôn vừa chạy, trong lòng vừa suy nghĩ miên man với biết bao cảm xúc, đúng rồi, nhất định đây là lần thứ hai Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh, nếu không làm sao tròng mắt nó đổi màu được chứ? Làm sao nó chiến thắng được Vu Phong? Hoắc Vũ Hạo, nó... nó đã thắng. Không được, mình phải đi báo chuyện này cho Huyền lão, phải bảo Huyền lão chọn hắn. Hoắc Vũ Hạo cấp tốc bước vào phòng nghỉ, sau khi trận đấu chấm dứt, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng chạy xuống, cả ba đụng mặt nhau ở ngay phòng nghỉ. - Vũ Hạo, bạn tuyệt quá. Tiêu Tiêu hưng phấn nhảy nhót hoan hô. Còn Vương Đông thì dường như cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo trông thấy hắn liền lập tức ngã xuống, hôn mê. Cả người hắn nóng như lửa đốt. Thật ra thương thế của Hoắc Vũ Hạo còn nặng hơn Vu Phong nữa, lúc nãy Song Hồn Kỹ Phụ Thể của Vu Phong đã làm hắn bị thương nặng, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, hắn không muốn ngã xuống trước mặt những đệ tử khác, miễn cưỡng lắm hắn mới về được đến phòng nghỉ. Vương Đông ôm chặc lấy hắn, Tiêu Tiêu ở bên cạnh đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, giúp Vương Đông vác hắn lên lưng, sau đó Vương Đông dùng tốc độ nhanh như tên lửa đi về ký túc xá. "Vũ Hạo không muốn người khác thấy dáng vẻ này của hắn, vậy thì ta sẽ giúp hắn hoàn thành ý nguyện này", đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vương Đông hiện giờ. Lúc này Tiêu Tiêu mới giật mình phản ứng rồi lập tức chạy theo, cô bé đi theo cả hai đến tận cửa phòng mới dừng lại. Hoắc Vũ Hạo tuy đã hôn mê, nhưng ý thức của hắn bên trong Tinh Thần Hải lại đặc biệt thanh tỉnh. - Lão già chết tiệt, ngươi chui ở đâu ra? Tại sao cướp đồ của ta hả? Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói. Không ngờ lúc này cái luồng sáng màu xám kia vẫn chưa biến mất, một giọng nói già nua bình thản vang lên. - Lão phu cướp cái gì của ngươi? Ngươi là cái quái gì chứ? Cùng lắm chỉ là một con sâu ú. Nếu không phải lão phu chỉ còn là một tia thần thức, ngươi nghĩ ngươi còn ngồi đây la làng được sao? Có khi bị ta hấp thu từ đời nào rồi ấy chứ. Thiên Mộng Băng Tằm nổi điên lên nói: - Ngươi im đi. Có bản lĩnh thì tới đây? Xem ta với ngươi ai hơn ai. Đừng tưởng ta không nhìn ra cái luồng thần thức chết tiệt kia của ngươi chả có chút xíu năng lượng nào. Hừ, ngươi dựa vào gì mà đấu với ta đây? Giọng nói già nua lại vang lên đầy vẻ khinh thường. - Ừ, lão phu chỉ là một tia thần thức không có sức mạnh gì, thì sao? Xét ra lão phu vẫn hơn ngươi không biết bao nhiêu lần. Ngươi có thể làm gì ta sao? Thần trí ta đã vỡ nát rồi, thế mà ngươi đối phó ta còn không nổi, nếu cho lão phu thời gian từ từ khôi phục, đến lúc đó, ta sẽ tóm lấy cái thân hình béo ú của ngươi, rồi kéo kéo kéo... Bóp nát cả người ngươi. - Ngươi... Thiên Mộng Băng Tằm rõ ràng không cãi lại ông lão này, mười quả cầu ánh sáng lập tức chớp động. - Này này, có chuyện gì thế kia? Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn, hỏi. Thoáng cái mà Tinh Thần Hải của mình tự dưng náo nhiệt thế này. Giọng nói già nua vang lên một lần nữa, nhưng lần này có phần nhẹ nhàng hơn: - Bé con, lão phu không phải thuộc về thế giới này. Ta chỉ nhớ vì linh hồn ta quá mạnh mẽ, khi ta sắp chết, một luồng thần thức mới phá vỡ không gian chạy sang đây. Đó cũng là lúc con trùng kia chuẩn bị dung hợp với ngươi, khi ấy năng lượng của các ngươi dao động kịch liệt nên mới hấp dẫn ta đến. Vì thế một tia thần thức này của ta mới tiến vào bên trong Tinh Thần Hải của ngươi. Ngươi yên tâm, ta không có ác ý. Sau này chỉ sợ ta cũng không thể rời khỏi đây. - Tia thần thức này của ta hết sức yếu ớt, chỉ sợ phải từng bước chữa trị mới từ từ khôi phục được trí nhớ. Vừa rồi trong lòng người tràn ngập oán hận, cái cảm giác ấy cực kỳ quen thuộc với ta nên ta mới giật mình tỉnh dậy. Tuy rằng ta không nhớ những chuyện trước kia, nhưng có một chuyện chắc chắn ta phải nói với ngươi. Không được để cừu hận làm mờ mắt. Nếu không sẽ gây ra những chuyện không thể bù đắp nổi, có khi còn khiến ngươi hối hận cả đời. Dường như trước đây, ta đã từng để xảy ra một chuyện tương tự. Cũng may bây giờ ngươi còn nhỏ, thực lực chưa cao, chỉ cần từ từ hóa giải nó là được, mọi chuyện vẫn còn cứu vãn kịp. Giọng nói của Hoắc Vũ Hạo có chút biến đổi: - Ý lão là không cho ta báo thù? Giọng nói già nua lại bình thản vang lên: - Dĩ nhiên là không. Ý của ta là không nên giận cá chém thớt. Báo thù tất nhiên phải báo rồi, nhưng không nên làm tổn thương ngươi vô tội. Ví dụ như, trưởng thôn xúc phạm ngươi, đến thời điểm thực lực của ngươi trở nên cường đại lại quay về giết sạch cả thôn. Thôn dân là vô tội mà? - Ê, Vũ Hạo là túc chủ của ta, không cần ngươi dạy. Ngươi coi ta là không khí à? (Túc chủ: dạng như kí chủ, ý như HVH là người cho nó ở nhờ) Thiên Mộng Băng Tằm bực bội cắt ngang. Giọng nói già nua cười vang, kinh thường nói: - Ngươi làm sao là không khí được, nhưng cũng chỉ là một con sâu mập ú thôi. Lão phu mặc xác ngươi. Ta đi chữa trị thần thức đã. Hoắc Vũ Hạo, ta mới xem xét một chút trong cơ thể ngươi, cừu hận của ngươi tích quá sâu rồi. Ngươi có thể từ từ trả thù nhưng tuyệt đối đừng để nó phát triển. Đợi ta khôi phục được một chút ta sẽ giúp ngươi. Hiện giờ ta chẳng còn nhớ cái gì nữa hết... à không, còn một câu, chỉ mỗi câu này mãi ta cũng không quên. - "Tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ"... ha ha ha ha Trong tiếng cười lớn, luồng ánh sáng màu xám nhanh chóng rút xuống như thủy triều, lát sau, cảnh vật bên trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo lại khôi phục bình thường. Và viên cầu ánh sáng màu xám cũng trở về vị trí cũ. - Tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ... Hoắc Vũ Hạo lẩm nhẩm lại câu nói cuối cùng của ông lão, một câu nói quá bá đạo khiến hắn ngẩn ngơ cả người. Thiên Mộng Băng Tằm tức giận thở hổn hển mắng: - Chết tiệt, khốn kiếp. Cái lão già chết bằm này dám coi thường ca, còn dám mắng ca. Ca muốn giết hắn, muốn giếtttttt hắn. Hoắc Vũ Hạo bị giọng nói của nó đánh thức, bất đắc dĩ nói: - Thiên Mộng ca, ca bình tĩnh một chút nào. Lão tiên sinh kia dường như không có ác ý mà. Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói: - Cái gì không có ác ý? Đệ không nghe lão già đó nói muốn bóp chết ca sao? Không được, Vũ Hạo, đệ nhất định phải tăng tốc tu luyện lên. Lão ấy ký sinh bên trong Tinh Thần Hải của đệ, vậy thì chỉ có thể sử dụng tinh thần lực để tống cổ lão ấy ra ngoài. Mà khoan, thần thức của hắn rất mạnh, chỉ vì đang ký sinh vào đệ nên không thể làm hại đệ thôi. Giờ chỉ cần thần thức của đệ cũng mạnh đến độ ấy là có thể giải quyết dứt điểm lão. Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói: - Thiên Mộng ca à, ca cũng nói thần thức của ông lão kia rất mạnh. Vậy ca tính thử xem đệ cần tu luyện bao lâu mới đạt được cấp độ đó? - Cái này... để ta tính. Thiên Mộng Băng Tằm nói xong liền im lặng lẩm nhẩm. Lúc này Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hết sức tò mò, trong người hắn có một Hồn Hoàn trí tuệ là Thiên Mộng Băng Tằm đã hết sức khác người rồi, ấy mà không ngờ ngày trước hắn và Thiên Mộng Băng Tằm dung hợp còn nhân tiện hấp thu cả một luồng thần thức. Vậy là hiện giờ trong thế giới tinh thần của hắn có đến hai vị khách, một là Thiên Mộng Băng Tằm và hai là ông lão kia. Hắn rõ ràng cảm thấy, những lời ban nãy ông lão ấy nói đầy vẻ tang thương và chân thành, hoàn toàn không có chút ý làm hại hắn. Hơn nữa, tia thần thức kia có vẻ mỏng manh hơn tinh thần lực của hắn nhiều. Có điều, ông lão này thật sự yếu sao? Hắn nhớ rõ ràng ban nãy khi tia thần thức màu xám ấy giúp hắn thao tác khống chế tinh thần lực công kích vào Vu Phong. Đồng dạng vẫn là Hồn Kỹ Linh Hồn Trùng Kích nhưng dưới sự khống chế của lão, tinh thần lực của hắn có thể ngưng tụ lại thành một sợi chỉ mỏng thật mỏng, còn độ linh hoạt lại như một con rắn thật sự, dễ dàng xuyên qua tầng tầng phòng ngự của Vu Phong, nhưng lại không thật sự gây thương tổn cho cô bé. Khả năng khống chế này làm sao hắn có thể bì kịp? Nếu hắn có được khả năng không chế này, thì uy lực Vũ Hồn dung hợp kỹ của hắn và Vương Đông sẽ còn mạnh hơn trước nữa a! Đấy mới thật sự là khống chế? Nhưng, làm sao để đạt được, làm thế nào đây? - Haizzzz Thiên Mộng băng tằm thở dài một tiếng. - Dựa theo tốc độ tu luyện của đệ, cho dù được ta toàn lực trợ giúp, đại khái cũng phải cần ba ngàn năm a! - Cái gì? Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã đánh giá ông lão kia rất cao rồi nhưng không ngờ hắn lại thua kém lão đến mức độ ấy, dĩ nhiên hắn không nghi ngờ tính toán của Thiên Mộng Băng Tằm rồi. Nó ghét ông lão kia đến thế làm sao nói phét giúp lão được chứ. Thiên Mộng Băng Tằm miễn cưỡng nói tiếp: - Nếu không, đệ nghĩ lão ta chỉ với một tia thần thức bé nhỏ ấy mà ta cũng không thể khu trừ được sao? Thần thức của lão hơn ta rất nhiều lần, tuy hiện giờ nó còn nhỏ yếu nhưng đã đạt đến trình độ ta không thể lý giải nói. Có lẽ nó đã vượt qua phạm trụ tưởng tượng của chúng ta rồi a. Con mẹ nó, nếu giờ không tống khứ được nó đi thì sao này nó khôi phục lại, chẳng may có được năng lực chiến đấu thì làm sao đây? À mà quên, thần thức của lão đã suy yếu đến thế, cho dù có chữa trị được cũng chỉ là một luồng thần thức mà thôi. Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm: - Thần thức của lão tiên sinh kia nếu không bị phá vỡ thì còn cường đại đến độ nào nhỉ? Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói: - Ít nhất là đạt đến trình độ ngươi không thể tưởng tượng ra nổi. Hoắc Vũ Hạo nói: - Thiên Mộng ca, nếu lão tiên sinh này đã không có ác ý thì thôi mặc kệ lão đi, từ giờ mọi người chung sống hòa bình với nhau nha. - Grừ... Thiên Mộng Băng Tằm tức giận hừ một tiếng, bộ dạng rõ ràng là không cam lòng. *** - Ngươi nhìn lầm rồi, Vũ Hồn Bản Thể của hắn không có tình trạng thức tỉnh lần thứ hai. Huyền lão rút tay khỏi người Hoắc Vũ Hạo rồi nói. Vương Ngôn vẫn nghi ngờ hỏi tiếp. - Không thể nào, nếu không phải vũ hồn của hắn thức tỉnh lần thứ hai thì tại sao Linh Mâu của hắn đột nhiên trở thành màu xám? Khi đó rõ ràng đệ tử cảm giác được khí thế của hắn hoàn toàn thay đổi, không còn giống bình thường chút nào! Hơn nữa, hắn còn có thể chiến thắng một Đại Hồn Sư hệ Cường Công. Huyền lão, hay ngài đợi hắn tỉnh lại rồi hỏi thử một chút đi! Sau khi đưa Vu Phong xuống phòng y tế chữa trị và xác định cô bé không có chuyện gì, Vương Ngôn liền thông báo tan học rồi lập tức đến nội viện tìm Huyền lão, báo cáo cho lão nghe tình huống vừa rồi. Lúc Huyền lão nghe Vương Ngôn nói cũng hết sức khiếp sợ, ưu thế của Vũ Hồn Bản Thể so với các Vũ Hồn khác chính là có thể thức tỉnh lần thứ hai, và những Vũ Hồn xuất hiện tình trạng này đều là những loại Vũ Hồn Bản Thể cao cấp nhất, khi đó, nó sẽ lập tức bước lên một bậc thang mới, không ai có thể so bì được. Cho nên, sau khi lão nhận được tin tức liền tức tốc đi theo Vương Ngôn đến ký túc xá của Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo để tự mình kiểm tra mọi chuyện. Huyền lão đã có chút không kiên nhẫn nói: - Không cần thử nữa. Tiểu Vương à, ta biết ngươi nghiên cứu Vũ Hồn Bản Thể đã lâu, giờ ta không cần giải thích nhiều, ta hỏi ngươi một câu, nếu Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh lần thứ hai sẽ xuất hiện tình huống gì? Một cái dễ nhận biết nhất chính là hồn lực, nhưng hiện giờ hồn lực của hắn vẫn cấp mười bảy, không có bất kỳ biến hóa nào. Nếu quả thật có chuyện thức tỉnh lần thứ hai, thì hồn lực của hắn đã một mạch đến cấp hai mươi rồi. Đứa nhỏ này đúng là có chút thiên phú, nhưng đã qua cái tuổi tốt nhất rồi, chắc chắn nó trước mười hai tuổi không thể nào đạt cấp ba mươi. Sau này đừng vì hắn mà lãng phí thời giờ của ta nữa. Lão nói xong liền cấm hồ lô uống một ngụm rồi xoay người đi. Vẻ mặt Vương Ngôn tràn đầy sự thất vọng, hắn dặn dò Vương Đông chăm sóc Hoắc Vũ Hạo rồi cũng đi luôn. Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy cũng đã là nửa điểm. Những vết thương trên người còn không đến một nữa, lúc Vương Ngôn dẫn Huyền lão đến cũng mang theo một ít đan dược chữa thương tốt nhất. Thương thế của hắn tuy không nhẹ nhưng cũng không có ảnh hưởng đến xương và nội tạng. Có đan dược chữa tương tốt nhất của học viện Sử Lai Khắc, vấn đề lại càng đơn giản. Mềm mại quá... ấm áp quá. Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện mình đang nằm trên giường của Vương Đông, còn Vương Đông thì ngồi bên giường gục đầu xuống ngủ mê say. Bạn đang đọc truyện tại