Có điều, đệ tam hồn kỹ của Đái Hoa Bân quả là cường hãn, dưới tình huống như vậy nhưng vẫn không bị thương nặng. Vương Đông đang bay nhưng Vũ Hạo vẫn còn ở đó à! Hắn cũng không lui về sau cùng Vương Đông mà phóng về phía Đái Hoa Bân. Chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, hai tay của hắn đã trở nên gần giống bạch ngọc, chính là tuyệt học Đường Môn - Huyền Ngọc Thủ. Nhân lúc Đái Hoa Bân đang ngửa về phía sau, hắn đã đến gần, song chưởng đánh vào lồng ngực Đái Hoa Bân, mãi đến lúc Đái Hoa Bân bật người trở lại hắn mới rút tay về, lúc này, sâu trên lồng ngực của Đái Hoa Bân bị khắc sâu một dấu vết từ một trảo ấy. Lần này, Hoắc Vũ Hạo đã dùng hết tất cả sức bình sinh. Hắn biết mình khó có khả năng giết Đái Hoa Bân thế nên một kích này là để giải tỏa những gì hắn phải chịu đựng trong suốt mười năm ở phủ Công Tước Bạch Hổ, lúc song chưởng đánh trúng ngực Đái Hoa Bân, đôi mắt của hắn đã chuyển sang màu đỏ ngầu. Ba tháng khổ luyện cũng không uổng phí, không chỉ là tăng trưởng về hồn lực và các kĩ năng, thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng có những tiến bộ mang tính nhảy vọt. Huyền Ngọc Thủ và Khống Hạc Cầm Long là hai kỹ năng công kích mạnh nhất mà hiện tại hắn có thể thực hiện được. Ngoài ra, nhờ Bạch Hổ Kim Cương Biến của Đái Hoa Bân vừa bị Điệp Thần Chi Quang đánh vào và có chút yếu, nên khi bị song chưởng của Hoắc Vũ Hạo toàn lực đánh vào, cho dù là Hồn Lực chênh lệch khá lớn thì Đái Hoa Bân cũng bị bắn ra phía sau, ngực khó chịu, suýt nữa phun ra một búng máu. Dù tâm tình Hoắc Vũ Hạo có chút bất ổn nhưng dù sao hắn cũng là Hồn Sư hệ Tinh Thần, bất kì lúc nào thì tinh thần lực cường đại đều giúp hắn duy trì một phần thanh tỉnh. Một kích đắc thủ xong liền lui nhanh về phía sau, không tiếp lục tiến công, mà ngay tiếp đó, thân thể Đái Hoa Bân vốn bị bật ngược ra sau đã bắn lên, một đôi hổ trảo đảo qua vị trí vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo. Với lực công kích của hắn nếu như Hoắc Vũ Hạo bị chụp trúng thì ít cũng là gãy một vài cái xương. Vương Đông nhẹ nhàng đáp xuống, một lần nữa lại đứng trên vai Hoắc Vũ Hạo. Tuy Hoắc Vũ Hạo không thể chân chính thương tổn Đái Hoa Bân, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác vui sướng kinh khủng. Mẫu thân, người thấy chưa? Tiểu Vũ Hạo của người đã bắt đầu báo thù cho người. Một chưởng này mới chỉ là bắt đầu, một ngày nào đó khi hài nhi có đầy đủ thực lực, sẽ rửa sạch mọi thống khổ và sỉ nhục mà mười mấy năm qua mẫu tử chúng ta phải chịu đựng. Đái Hoa Bân đánh không trúng Hoắc Vũ Hạo, lửa giận trong mắt bùng nổ, hắn không nghĩ dưới tình huống cận chiến mà hắn lại không chiếm được tiện nghi. Thực lực hai người đối phương rõ ràng chênh lệch so với mình, thế mà dựa vào sự ăn ý kinh người cùng với khả năng nắm bắt thời cơ, lại làm cho mình có cảm giác có sức mà xuất không ra. Bạch Hổ Kim Cương Biến tuy cường đại, thế nhưng tiêu hao Hồn lực vô cùng lớn, một lúc sau chỉ sợ hắn sẽ bị suy yếu. Không một chút do dự, Đái Hoa Bân lại cất bước, đánh về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Bởi thế chiến đấu giữa song phương cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn. Bên kia Tiêu Tiêu cũng đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái chiến đấu. Tu vi của cô bé vốn không hề kém Chu Lộ, U Minh Linh Miêu của Chu Lộ có thể được xem là một trong những vũ hồn đỉnh cấp của dòng vũ hồn hệ Mẫn Công, thế nhưng Tiêu Tiêu cũng chẳng vừa. Cô bé vốn có Vũ Hồn Song Sinh, so về mặt thuộc tính còn vượt trội hơn Chu Lộ rất nhiều. Mặt khác, tác dụng giảm tốc độ của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu lại đúng lúc khắc chế tốc độ đối thủ. Dưới tình huống như thế, thêm vào Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Vũ Hạo phụ trợ, nếu Tiêu Tiêu không ngăn được Chu Lộ thì đúng là nàng kiếm một khối đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi. Ba đại đỉnh màu đen đường kính một thước di chuyển liên tục trên không trung, mỗi một lần xuất hiện đều có thể chiếm được tiên cơ. Tốc độ của Chu Lộ tuy nhanh nhưng lúc này cô bé như bị rơi vào cái lồng kín do Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tạo ra, cho dù cố gắng thế nào cũng không thoát ra được. Cô bé cũng đã thử tiến công, và lực công kích của cô bé không kém, nhưng muốn phá vỡ đỉnh cấp trong dòng Khí Vũ Hồn như Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh là điều không thể. Đương nhiên, bản thân Tiêu Tiêu cũng không am hiểu công kích, muốn đánh bại Chu Lộ cũng rất khó khăn. Bởi thế, song phương hoàn toàn lâm vào trạng thái giằng co. Trong mắt các lão sư đang xem chiến đấu thì hiển nhiên là Tiêu Tiêu đã thắng rồi. Trong giới hồn sư, Mẫn Công hệ khắc Khống Chế hệ, thế mà Tiêu Tiêu bằng Vũ Hồn Song Sinh của mình có thể áp chế được Chu Lộ thì đã là chiếm thượng phong rồi, ít nhất có thể làm Chu Lộ không thể đi trợ giúp Đái Hoa Bân. Về phần Cửu Vĩ Hồ Đại Hồn Sư Thôi Nhã Khiết dưới sự sắp đặt xảo diệu của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thì đã sớm bị đá đít khỏi trận đấu, thế nên chiến cuộc lần này khoảng cách thực lực giữa hai bên đã bị thu hẹp rất nhiều. - Thế nào lão Ngôn? Đúng là ánh mắt của ta không kém đi. Ha ha. Tiền Đa Đa đắc ý nói. Ngôn Thiểu Triết mỉm cười đáp lại: - Lúc này vẫn còn quá sớm, ba tên gia hỏa kia đã chiến thắng đâu. Tiền Đa Đa cười nói: - Xem mấy tên kia, tuy rằng có chút chênh lệch về tu vi, thế nhưng bằng sự phối hợp ăn ý vẫn không rơi xuống hạ phong. Trong thời gian dài ngươi thấy bên nào sẽ thắng? Ngôn Thiểu Triết lạnh nhạt nói: - Ta biết ngươi muốn nói gì, tiểu nha đầu thổi tiêu chơi đỉnh kia lúc bắt đầu đã tận lực giảm bớt tiêu hao hồn lực của mình, chỉ phóng thích ra một cái kĩ năng mà thôi. Cứ tiêu hao như thế, một khi tiểu hắc miêu kia hết Hồn Lực, thắng bại sẽ nghiêng về ba người bọn hắn. Tiền Đa Đa cười hắc hắc nói: - Ta biết là ngươi hiểu mà, thế còn không nhanh nhận thua đi. Ngôn Thiểu Triết liếc mắt nhìn hắn nói: - Lão Tiền, ngươi nghiên cứu kim loại lâu quá rồi, mấy chuyện truyền thừa của giới Hồn Sư cũng quên đi hết rồi sao? Quan hệ giữa phủ Công Tước Bạch Hổ với Chu gia của Tinh La Đế Quốc là gì? Nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên mặt Tiền Đa Đa nhất thời cứng lại: - Không thể nào, Chu gia và Đái gia mỗi thời luôn chỉ là một cặp, nhiều nhất là hai đôi trẻ kết hợp với nhau. Tiểu tử này mới bao tuổi? Chẳng lẽ Bạch Hổ Công Tước tính chuyện cho hắn kế thừa tước vị rồi ư? Ngôn Thiểu Triết mỉm cười: - Sao lại không có khả năng? Chưa đến mười hai tuổi đã đạt Tam Hoàn, thành tích như thế đã vượt qua vị tổ tiên của Đái gia, vị đứng đầu của Sử Lai Khắc Thất Quái rồi. Đái gia trước giờ ai mạnh người ấy sẽ có quyền kế thừa tước vị. Chẳng phải Công Tước Bạch Hổ đem nhi tử của hắn đưa đến học viện Sử Lai Khắc chính là để cho hắn được đào tạo sâu hơn nữa và xem chúng ta có thể phát triển tìm năng của hắn tới trình độ nào nữa sao? Chu gia cũng chia làm nhiều phe phái, cô bé này hẳn là thuộc về phái đầu tư vào Đái Hoa Bân. Nếu trong trận đấu bọn hắn chiếm thượng phong thì còn chưa thể xác minh lời của ta, thế nhưng hiện tại rơi xuống hạ phong, ngươi lập tức có thể chứng kiến suy đoán của ta chính xác hay không. Thân là viện trưởng Vũ Hồn hệ của học viện Sử Lai Khắc, Ngôn Thiểu Triết không chỉ có tu vi cường đại mà còn nắm trong tay các loại bí mật và tư liệu được học viện Sử Lai Khắc tích góp trong hàng vạn năm qua. Nói hắn là Đấu La Đại Lục bách khoa toàn thư cũng không ngoa. Nghe xong lời Ngôn Thiểu Triết nói, nụ cười trên mặt Tiền Đa Đa đã biến mất, mặt méo xẹo nói : - Ta biết tên cáo già như ngươi sẽ không để ta chiếm được tiện nghi mà. Nguyên là ở đây để cho ta sập bẫy à. Này, cái kia ít một chút có được không? Ngươi xem, trận so tài này còn chưa chấm dứt, nếu hiện tại ta nhận thua, trả cho ngươi ba mươi viên đạn Cao Bạo được không ? Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi ngươi cũng biết tính của ta à, đây là ngươi đang cắt thịt trên người ta rồi a! Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân đang ngồi ở phía sau cũng nhếch miệng nén cười, Phàm Vũ bên cạnh lại lấy hai tay che mặt cúi đầu tỏ vẻ không quan tâm. Vị viện trưởng ở các phương diện có thể gọi là vô cùng tốt, chỉ có một tật xấu duy nhất: keo kiệt. Vì thế nên trong học viện các loại tên gọi như Tiền Đa Đa, Thủ Tiểu Tiểu, Thiết Công Kê… đều được dùng để gọi phía sau viện trưởng. Tuy đã là viện trưởng của học viện đệ nhất đại lục, tiền tài trong tay có rất nhiều nhưng người khác nếu muốn lấy đi một chút gì đó từ hắn lại rất khó, có thể gọi là vắt chày ra nước! Tình huống lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang chiếm ưu thế. So về thực lực thì cả hai kém hơn Đái Hoa Bân cho dù có liên thủ thì vẫn thế. Nhưng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo lúc này lại là Hồn Kỹ mang tính quyết định, nhờ năng lực của Hồn Kỹ này mà cả hai có thể phán đoán trước các tình huống sẽ xảy ra tránh việc liều mạng với Đái Hoa Bân. Chỉ cần Đái Vũ Bạch tấn công thì Hoắc Vũ Hạo lập tức thúc dục Hạo Đông Lực rồi sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung phối hợp với Sí Dực Trát Đao của Vương Đông, hai người tuy hai mà như một, Đái Hoa Bân có lực mà không thể làm được gì. Hắn cũng từng liều mạng dồn sức tấn công nhưng đối phương lại như đoán trước được ý đồ của hắn, kết quả là tấn công thất bại mà còn mang thêm vết thương trên người. Đái Hoa Bân cũng nhìn sang tình huống của Chu Lộ. Trận đấu vừa bắt đầu Chu Lộ đã dốc sức tăng tốc độ tối đa để đột phá sự ngăn cản của Tiêu Tiêu vì thế Hồn Lực tiêu hao vô cùng lớn. Mà ngay từ đầu Tiêu Tiêu đã xác định chiến thuật hạn chế tiêu hao nên mức độ Hồn Lực mất đi của Tiêu Tiêu vô cùng ít. Mặc dù cô bé thi triển Vũ Hồn song sinh nhưng chỉ sử dụng Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu mà thôi. Lúc này tốc độ của Chu Lộ dưới ảnh hưởng của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu đã bắt đầu giảm đi, vẻ mặt cũng đã thoáng mệt mỏi. Đái Hoa Bân vì muốn bảo đảm ưu thế về mặt công kích nên luôn luôn sử dụng kỹ năng Bạch Hổ Kim Cương của Hồn Hoàn ngàn năm, tiêu hao Hồn Lực cũng đã khiến hắn bắt đầu không chịu nổi. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông theo hắn phán đoán cũng tiêu hao Hồn Lực không kém bản thân lúc này vẫn nhanh nhẹn sung mãn vô cùng, nếu lúc này tiếp tục giằng co phần thua nhất định thuộc về hắn. - Giỏi thì dùng sức đánh một trận với ta! Cuối cùng Đái Hoa Bân cũng không nhịn được, tức giận gầm to. Khóe miệng Vương Đông nhếch lên: - Không biết gì gọi là chiến thuật sao? Uổng cho ngươi là con trai của Công Tước Bạch Hổ, trí tuệ thấp kém, không khác gì đồ bỏ đi. Hung quang trong mắt Đái Hoa Bân lóe lên, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo lại giật mình: Đái Hóa Bân đột nhiên thu hồi Hồn Lực bỏ đi Bạch Hổ Kim Cương Biến. Bạn đang đọc truyện tại