(*) song khống ở đây là hai hồn sư hệ Khống Chế, ý chỉ Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo có chút im lặng nói: - Kiêu ngạo khiến người thụt lùi, khiêm tốn một chút. Vương Đông hừ lạnh một tiếng: - Ngươi cảm thấy với Vũ Hồn kia, ta có thể khiêm tốn sao? - Ách…Đúng vậy a! Vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp kia mỗi lần xuất hiện đều rung động toàn trường, muốn khiêm tốn một chút cũng thật là không dễ dàng. Một đêm không lời, trôi qua trong sự tu luyện. Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong lại đến Giáo Học lâu. Mới vừa vào, liền cảm nhận được một cỗ không khí nóng bỏng. Hôm qua đã chia tổ xong rồi, hôm nay là lúc ba học viên họp lại với nhau. Tiêu Tiêu đã đến từ sớm, vừa thấy hai người tiến vào, vội vàng vẫy vẫy tay cho bọn họ thấy. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vừa bước đến, Tiêu Tiêu liền nói: - Buổi chiều sát hạch chính thức bắt đầu rồi, giờ nghiên cứu chiến thuật đi. Vương Đông đĩnh đạc nói: - Cần gì nghiên cứu nữa, một đường đánh tới là được. Tiêu Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Không dễ dàng như vậy đâu. Ta nghe nói, mỗi ban đều có một đội mũi nhọn do các học viên đặc ưu tú nhất hợp thành, để tranh chức vô địch. Bọn hắn cũng khá là khó đối phó. Chúng ta nhất định phải phối hợp ăn ý mới có cơ hội. Vương Đông còn muốn nói cái gì, lại bị Hoắc Vũ Hạo ngăn cản: - Vương Đông, nghiêm túc đi, nếu không ta sẽ xin Chu lão sư đổi đội mới. Tiêu Tiêu không biết có phải vì hôm qua bị Vương Đông cự tuyệt mà có chút hận thù hay không, lập tức phụ họa nói: - Đúng vậy, tự tin thái quá chính là tự đại. Vương Đông hừ một tiếng, lại không nói thêm gì nữa. Hoắc Vũ Hạo một tay khoát vai của hắn, nói: - Được rồi, đừng nóng giận. Chúng ta cứ phối hợp cho tốt đã, sau này chiến thắng đối thủ trong sát hạch không phải càng thoải mái sao? Để xem, trước tiên, mỗi người nói về năng lực sở trường của mình đi. Mặc dù cả lớp đã cùng nhau huấn luyện trong ba tháng, nhưng đấy chỉ là rèn luyện cùng một chỗ, còn khi tu luyện đều là một mình tự tiến hành, thậm chí có người còn không biết Vũ Hồn của những người khác là cái gì. Hoắc Vũ Hạo nói: - Để ta nói trước. Vũ Hồn của ta có thuộc tính tinh thần, kỹ năng là Tinh Thần Tham Trắn Cộng Hưởng, trong phạm vi mười thước có động tĩnh gì đều có thể cho các ngươi biết để cẩn thận, đồng thời còn có một chút tác dụng đoán trước được động tĩnh của địch nhân. Vương Đông nói: - Ta là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư, công kích xa gần đều được, còn có thể phi hành. Hắn mạc dù có chút tự đại, nhưng quả thật là có tiền vốn để tự đại. Bất luận là tu vi hồn lực, hồn kỹ hay vũ hồn, hắn đều có thể nói là số một trong những người bạn cùng lứa tuổi. Chỉ riêng việc hồn hoàn thứ hai là Thiên niên Hồn Hoàn, chỉ sợ là cả học viện này cũng không có người nào có thể so sánh được. Tiêu Tiêu gật gật đầu, nói: - Vũ Hồn của ta là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, công phòng nhất thể, có một chút tác dụng không chế chiến trường. Tác dụng chính là khiến địch nhân sinh ra cảm giác sợ hãi, kỹ năng này sẽ khiến đối phương bị choáng, đồng thời sinh ra hiệu quả công kích. Vũ Hồn thứ hai của ta là Tiêu, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, lấy phụ trợ khống chế làm chủ. Trước mắt vũ hồn thứ hai của ta chỉ có một hồn hoàn là Bách niên Hồn Hoàn, khi chiến đấu có thể làm chậm lại tốc độ của đối thủ. Vương Đông có chút ngạc nhiên hỏi: - Vũ Hồn phụ trợ của ngươi không phải là tăng phúc cho người của mình sao? Tiêu Tiêu có chút đắc ý cười, nói: - Không phải. Đôi khi, làm suy yếu đối thủ so với tăng phúc cho chính mình hiệu quả tốt hơn. Ngươi đến lúc đó sẽ biết. Bất quá, Vũ Hồn thứ hai của ta sẽ không dễ dàng vận dụng, chúng ta che dấu một ít thực lực sẽ tốt hơn. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều ý thức được một vấn đề, Tiêu Tiêu chỉ sợ còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ nữa. Bọn hắn còn không biết là, nếu Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu cùng phối hợp, hai hồn sư Khống Chế hệ sẽ bộc phát ra lực khống chế kinh người. - Rầm! Rầm! Rầm! Ba tiếng động vang lên, ngay sau đó, cả lớp lập tức im phăng phắt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ruồi vỗ cánh bay.