Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 491: khảo nghiệm của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ

Trước Sau

break
Vương Thu Nhi chợt cả kinh, ánh mắt trong nháy mắt cũng trở nên sắc bén. Nàng cũng hiểu, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kia ý tứ rất rỗ ràng, nếu như ban nãy Hoắc Vũ Hạo không bất chấp sinh tử đi phục dụng gốc Tiên thảo kia, như vậy sợ rằng bọn họ đã gặp phải đại lượng hồn thú chung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn toàn lực công kích, Những thứ khác không nói tới, chỉ riêng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tu vi mười vạn năm này, bọn họ cũng không thể chống lại. Nói cách khác, Hoắc Vũ Hạo vọng động đã cứu bọn hắn một mạng. Hoắc Vũ Hạo sắc mặt rất bình tĩnh, Tinh Thần Hải tăng lên, làm cho đại não của cả người hắn cũng càng thêm thông thấu, cái kết quả này vốn trong lòng hắn cũng đã nghĩ tới, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy kì quái.
Thở dài một tiếng, hắn nói:" Xem ra, kì ngộ cùng nguy hiểm là như nhau. U U, ta cũng không cần phải cám ơn ngươi. Nhưng ta muốn biết, khảo nghiệm sắp sửa đối mặt là gì? Thông qua khảo nghiệm gì ta mới có thể lấy được quyển sách kia.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hừ một tiếng, nói:" Ngươi cần phải cảm ơn ta chứ, ta giúp ngươi chọn Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ cùng ngươi cỡ nào phù hợp. Đúng là Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ cũng không tính là loại Tiên Thảo tốt nhất, nhưng cũng thuộc hàng ngũ Tiên Phẩm. lại còn là một trong số các loại thảo dược thích hợp với ngươi, hơn nữa là loại hấp thu tốt nhất. Một điểm thống khổ của ta cũng không được ngươi chấp nhận.”
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:" Nhưng tâm linh thống khổ một chút cũng không ít. Được rồi, ta cám ơn ngươi, hiện tại ngươi có thể nói nội dung của khảo nghiệm cho ta biết hay không?”
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hài lòng nói:" Mới vừa rồi khảo nghiệm, đã chứng minh tâm tính của ngươi đáng được tín nhiệm. Như vậy, kế tiếp sẽ là khảo nghiệm thực lực của ngươi. Nếu như thực lực của ngươi không đủ, cho dù ngươi có lấy được quyển sách kia cũng không có khả năng bảo vệ nó, đúng không. Cho nên dựa theo ý của người kia, Ngươi nhất định phải thể hiện thực lực cường đại của bản thân mình mới được. Có thực lực cường đại để đối kháng cùng hồn thú, cùng hồn thú đối kháng...
"Đợi một chút, nói điểm chính được không. " Hoắc Vũ Hạo buộc phải cắt lời của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, tên này thật sự là quá dài dòng. Cứ đợi cho nó nói xong sợ rằng đầu mình cũng phải đau. U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hừ một tiếng, nói :" Thật vất vả mới có người trò chuyện cùng ta, ngươi cũng không cho ta nhiều lời một chút. Ngươi có tính người hay không? Hừ, ta đây sẽ chọn cho ngươi một đối thủ lợi hại. A Kiều, A Kiều, ngươi có ở đó hay không? Mau hồi đáp ta.”
" A Kiều." Hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt ngưng tụ, một màn kỳ dị xuất hiện, trong con ngươi của hắn, song đồng đồng thời lóng lánh, ngay sau đó, song đồng dung hợp, con ngươi màu tím ở phía sau, con ngươi màu đen ở phía trước, bởi vì con ngươi màu tím có phần lớn một chút, nên nhìn qua giống như là chung quanh con ngươi màu đen có một vòng tử sắc vậy.
Linh Mâu phóng ra, màu tím cùng màu đen đồng thời sáng lên, nếu như không nhìn kỹ, tròng mắt của hắn hoàn toàn là tử kim sắc. Dưới tình huống không thi triển Tử Cực Ma Đồng cũng là màu tử kim sắc.
" A Kiều, A Kiều, trả lời ta, mau mau trả lời ta. Nếu không, ta sẽ quấy rầy ngươi suốt." Vừa nói, đông đảo cánh hoa của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đều động, trong hồ nước màu trắng kia nhất thời kích động lên từng đạo bạch quang, trên không trung ngưng kết thành băng hoa, trong nháy mắt tạo thành trận hình, hướng về bên bờ hồ nước màu đỏ bên kia.
"Ngươi phiền quá đi, U U. Cái loại hay càm ràm như ngươi, lúc nào cũng phá giấc mộng củaa người khác. " Một âm thanh rất là bất mãn vang lên. Cũng là một giọng nữ, nhưng nghe trong trẻo hơn, không ôn nhu như U U, nhưng lại hào khí bừng bừng.
Một đoàn hồng quang ở phía xa bờ hồ màu đỏ cũng sáng lên. Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi cũng chú ý đến đóa đại hoa phát ra âm thanh này.
Đó là một gốc thực vật toàn thân đỏ sắc, nhìn nó cũng không giống một đóa hoa, bản thể cao gần một trượng, đường kính miệng hoa chỉ nhỏ hơn U Hương Khỉ La Tiên Phẩm một chút mà thôi. Bản thể giống như là Hồng Bảo Thạch tạo thành. Quang mang của nó mới vừa sáng lên, lập tức làm cho nhiệt độ trong không khí ở trong sơn cốc tăng lên mấy phần.
Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi tự thân kháng tính cũng cực mạnh, tuy vậy, bọn họ cũng cảm giác được nhiệt độ đập vào mặt, không tự chủ đề ngự hồn lực chống lại.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói:" A Kiều, Có người ngoài đến đây rồi. Ngươi tiến hành khảo nghiệm đối với hắn đi. Nếu hắn có thể thông qua khảo hạch, ta cũng có thể giải quyết hết tâm sự của ta. "
Thực vật bị gọi la A Kiều kia hừ lạnh một tiếng, nói:" Giải quyết xong cái gì? Còn không phải là muốn tinh hoa vạn năm tu luyện của chúng ta. Ta ước gì không có người đến đây. "
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cười hì hì nói:" Vậy có cái gì không tốt chứ, dù sao chúng ta giữ lại những thứ đó cũng không có dùng. Hơn nữa, hắn cũng không nhất định thông qua khảo hạch của ngươi. Ban đầu nếu không có người kia trợ giúp, chúng ta đã sớm không còn tồn tại, ngươi còn so đo nhiều như vậy làm gì. Nếu ngươi thật sự không muốn, ta sẽ kêu Bát Giác làm. Cũng chứng minh được nó mạnh hơn ngươi.”
"Tên Bát Giác kia mạnh hơn ta chỗ nào. Rõ ràng ta mạnh hơn. Ngươi câm miệng đi. Tên tiểu tử kia, đến đây, để ta dạy dỗ ngươi. Nếu thua hãy mau rời đi. "
Hỏa hồng sắc thực vật thoáng động, một đạo hồng quang theo cơ thể của hắn phóng lên cao, một màn kỳ dị xuất hiện. Vốn thực vật đang giăng đầy ở trong sơn cốc chợt tách ra một con đường, thực vật trên mặt đất hướng hai bên tản ra, con đường dọc theo từ hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đến vị trí của hỏa hồng sắc thực vật kia.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hướng Hoắc Vũ Hạo nói:" Đi đi, A Kiều tính tình không được tốt. nó tên là Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ. là tiên phẩm dược thảo thuộc tính hỏa. Nhiệt độ rất cao, hơn nữa, khi chiến đấu với nó, ngươi sẽ bị dương tuyền nóng bỏng kia ảnh huỏng."
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:" Tu vi của hắn là mười vạn năm, còn ta chỉ là ngũ hoàn mà thôi. Hắn còn có được thiên thời địa lợi, loại kiểm tra này, không phải là để ta đi chịu chết chứ?"
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói:" Ngươi thật ngốc, ai nói là ngươi nhất định phải đánh thắng nó. Chỉ cần thông qua khảo nghiệm là được rồi. Nhanh lên. Về phần như thế nào để thông qua khảo nghiệm, phương thức của mỗi người là không giống nhau. Chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. "
Hoắc Vũ Hạo biết lúc này mình cũng không thể lùi bước nữa. không biết tại sao, sau khi Linh Mâu tiến hóa, hình như cảm giác của hắn cũng tiến hóa, thậm chí hắn có thể cảm thấy được tâm ý của người khác. Thí dụ, trên người Vương Thu Nhi, hắn cảm nhận được nồng đậm lo lắng cùng quan tâm. còn trên người của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm thì cảm giác được hắn không có ác ý. Dường như sau khi thông qua khảo hạch lúc trước, địch ý của gốc cây đại hoa này cùng thực vật chung quanh đối với mình cũng đã biến mất.
Biết được như vậy, lòng tin của Hoắc Vũ Hạo cũng tăng lên nhiều, hướng Vương Thu Nhi gật đầu, liền đi về hướng thông lộ của đám thực vật đã tránh ra kia.
Vương Thu Nhi vội vàng đi theo sau, nhưng thực vật trước mặt chợt khép lại, đem thông lộ phong kín, đại lượng đằng mạn dựng lên, hóa thanh bức tường chặn đường đi của nàng.
" Ngươi không nên đi, đó là khảo hạch của hắn." thanh âm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vang lên.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một cái: " Những lời ta vừa nói có phải ngươi đã quên. "
" Ách ". Đừng như vậy. Được rồi. Ta lặng lẽ nói cho ngươi biết, cho dù hắn không qua được khảo nghiệm, cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Có thể thông qua khảo nghiệm tâm tính ban nãy, chúng ta cũng đã xem hắn là bằng hữu. Lại đây, tâm sự với ta, nếu hắn không thể thông qua khảo nghiệm. các ngươi cũng nhất định có thể bình an rời đi.
Vương Thu Nhi liếc nó một cái, cũng không sợ nó lừa gạt mình, ngồi xuống tại chỗ, nhưng không nói tiếng nào, càng đừng nghĩ có thể nói chuyện phiếm .
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm buồn bực, đại hoa màu hồng phấn rũ xuống, lầm bầm lầu bầu nói:” Thật vô nghĩa, thiệt là, bản thân ngươi có …..”
“Câm miệng.” Vương Thu Nhi trừng mắt, kim quang trong mắt bạo xa, uy thế hiện lên. Thực vật chung quanh rõ ràng hướng ra bên ngoài, giống như là bị cuồng phong thổi qua.
“Được rồi! Được rồi! Ta không nói là được.” U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vội vàng nói.
Hoắc Vũ Hạo cũng không nghe thấy được cuộc nói chuyện của bọn họ, bởi vì khi hắn đi đến chỗ thực vật kia, tinh thần của hắn đã hoàn toàn khóa chặt ở trên người Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một gốc cường đại hỏa thuộc tính Thực Vật Hệ Hồn Thú, hơn nữa cấp bậc còn là mười vạn năm. Hắn biết, tất nhiên mình không thể nào là đối thủ của nó. Dựa theo lời của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, hắn cũng không nhất định phải chiến thắng. Như vậy, điều hắn có thể làm chỉ là toàn lực ứng phó.
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mặc dù là hồ nước, nhưng diện tích không lớn. Hoắc Vũ Hạo trầm ổn bước tới, cũng nhanh chóng theo thông lộ tới phía trước Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ so với U Hương Khỉ La Tiên Phẩm càng thêm bá đạo, ở sinh trưởng địa phương của nó , trong phạm vi đường kính hai mươi trượng không có một ngọn cỏ. Cho dù là bên ngoài hai mươi trượng, sinh trưởng phần lớn tất cả các loại thực vật đều là màu đỏ hoặc là đến gần màu đỏ. Không nghi ngờ chút nào, bọn chúng cũng là hỏa thuộc tính.
Đối với cái địa phương thần kỳ này, Hoắc Vũ Hạo mặc dù cũng không biết rõ, nhưng từ khi đến đây, hắn vẫn cẩn thận quan sát. Thông qua quan sát, hắn phát hiện, ở cái địa phương thần kỳ này, thực vật cũng có phân cao thấp. Những thực vật càng đến gần Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, có nghĩa kháng tính của chúng nó đối với băng hỏa càng mạnh, hoặc nói là càng hòa hợp. Tự nhiên cũng càng cường đại. Giống như U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ những loại thực vật sinh trưởng ở ven hồ này, không thể nghi ngờ chính là cường đại nhất.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm sinh trưởng ở gần vị trí bờ trung tâm của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, có nghĩa thuộc tính của bản thân nó hẳn là tương đối bình hòa, cũng không có khuynh hướng băng hoặc là hỏa. Còn Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ ở trước mặt mình, không thể nghi ngờ chính là bá chủ của hỏa thuộc tính thực vật ở chỗ này, chiếm đoạt vị trí ngay giữa bên bờ Liệt Hỏa dương tuyền.
Những phát hiện này đối với Hoắc Vũ Hạo cũng là rất trọng yếu, ít nhất giúp cho hắn hiểu rõ nơi này hơn một chút.
Vừa sải bước tiến vào địa phương không có một ngọn cỏ kia. Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy một cổ khí lưu nóng bỏng đập vào mặt. Y phục trên người trong nháy mắt xuất hiện mùi khét. Không khí chung quanh cũng giống như bị kịch liệt bóp méo đi.
Nóng quá!
Băng Hoàng Hộ Thể tự phóng ra, trong nháy mắt bao trùm toàn thân. Cực Hạn Băng đúng là Cực Hạn Băng, cho dù tu vi của Hoắc Vũ Hạo so sánh cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ và dương tuyền rừng rực kia chênh lệch bao nhiêu, trong hoàn cảnh bảo vệ tự thân hiện nay cũng vẫn có thể chống lại được.
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nhất thời giật mình:” Hả, Cực Hạn Băng. Khó trách tên U U kia muốn ta xuất thủ. Tiểu tử, hãy cho ta nhìn xem Cực Hạn Băng của ngươi lợi hại, hay là Cực Hạn Hỏa của ta mạnh hơn."
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Tiền bối, điều này tựa hồ không công bằng. Thực lực của chúng ta vốn là không giống nhau, huống chi như lời U U nói, ngài còn được cái dương tuyền nóng bỏng này hỗ trợ, năng lực của ta sẽ bị yếu đi. Làm sao ta có thể là đối thủ của ngài được?"
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ hừ một tiếng, nói: “ Ban nãy ngươi không phải rất có dũng khí đi phục dụng Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ sao? Tại sao bây giờ lại rút lui?”
Hoắc Vũ Hạo thật tình nói: "Ta cũng không phải là lùi bước. Chẳng qua đối với ta mà nói, lấy được quyển sách kia mới là trọng yếu. Ta nhất định phải thông qua khảo nghiệm lần này, cho nên, ta hy vọng trận khảo nghiệm này có thể công bằng một chút. Ta cũng tin tưởng, ngài không phải là người lấy mạnh hiếp yếu."
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nhàn nhạt nói:” Nói những lời này cũng vô dụng thôi. Khào hạch của ta đã sớm được chế định. Đối thủ của ngươi cũng sẽ là cùng cấp. Cực Hạn Hỏa năng lực phải nhận được phụ trợ của dương tuyền. Chiến thắng được thì ngươi vượt qua khảo nghiệm, còn không thì ngươi hãy đi đi.”
Vừa nói xong, thân thể khổng lồ của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ chợt hướng về phía sau, một cái cột nước hỏa hồng sắc kỳ dị đột nhiên hiện ra vị trí trước mặt nó, tựa như cá kình phun nước vậy, từ trong trung tâm hút ra một cổ nước hỏa hồng sắc, sau đó phun lên không trung.
Cột nước hỏa hồng sắc ngưng mà không tán, chỉ thấy nơi nó đi qua, khiến không khí chung quanh cũng kịch liệt vặn vẹo. Nhiệt độ bên trong sơn cốc lần nữa bạo tăng.
"Khảo nghiệm bắt đầu." Âm thanh vô tình của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ vang lên.
Tử kim sắc trong mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt cường thịnh lên, thân thể hơi trầm xuống, bộ dáng làm như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát. Ám Kim Khủng Trảo ở tay phải trong nháy mắt được phóng ra. Một tầng quang mang màu xanh biếc giống như gợn nước từ vị trí ngực và bụng của hắn nhộn nhạo ra.
Cột nước hỏa hồng sắc ở giữa không trung chợt từ trên trời giáng xuống, đập thẳng tới người Hoắc Vũ Hạo.
Ngay lúc này, âm thanh của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ lại lần nữa vang lên:” A, đúng rồi. Cấm ra khỏi phạm vi không có thực vật sinh trưởng, để tránh thương tổn những thực vật khác. Ra khỏi phạm vi này, cũng coi như ngươi thua.”
Nếu như có thể mắng chửi, hoặc là đang rảnh rỗi, Hoắc Vũ Hạo nhất định sẽ chửi ầm lên. Ngay cả phạm vi này cũng không thể ra, cũng có nghĩa, hắn phải ở trong địa phương nóng cháy nhất của sơn cốc này tiến hành chiến đấu. Ở nơi này chiến đấu, Cực Hạn Băng của hắn bị yếu đi, còn Cực Hạn Hỏa của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ lại nhận được tăng phúc mạnh nhất. Coi như tu vi ngang hàng, nhưng làm sao có thể thắng?
Đáng tiếc, hắn cũng không có thời gian đi mắng chửi người khác. Linh Mâu của hắn nhìn chăm chú, khi hỏa trụ nóng bỏng kia rơi xuống, hắn cảm giác được một kích kia cực kì kinh khủng. Dương tuyền rừng rực nhiệt độ cao đó, cho dù Mã Tiểu Đào hóa thành Hắc Ám Phượng Hoàng cũng không thể so sánh được, đây mới thật sự là Cực Hạn Hỏa.
Hỏa hồng sắc dương tuyền bao trùm phạm vi quá lớn. Hoắc Vũ Hạo cũng không cùng nó liều mạng. Mủi chân chỉa xuống đất, cả người của hắn giống như tia chớp nhảy lên, thân thể trên không trung uốn một cái cực kỳ xảo diệu, chui qua khe hở nơi dương tuyền hạ xuống.
Dương tuyền nóng bỏng kia thậm chí có một phần đụng vào Băng Hoàng Hộ Thể của hắn, làm cho Băng Tinh trên Băng Hoàng Hộ Thể tan chảy một phần. Nhưng hắn cũng đã chui qua được.Tay trái trên mặt đất dùng sức khẽ chống, thân thể lần nữa thay đổi. Mủi chân chỉa xuống đất, chợt thay đổi phương hướng, lại từ trong một khe hở khác chui ra.
Tinh thần tham trắc tiến hóa, khiến cho việc nắm bắt thời cơ của hắn tiến lên một tầng mới, trong lúc nguy cấp, tránh thoát được một kích của dương tuyền nóng bỏng kia.
Nhưng mà khi dương tuyền nóng bỏng kia rơi xuống đất lại không giải tán mà thât kỳ dị lại ngưng tụ với nhau, trong nháy mắt hóa thành một nhân hình.
Hoắc Vũ Hạo vốn cho rằng đối thủ của mình là Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơm nên khi nhảy lên, còn đề phòng đến nó. Nhưng lúc này hắn mới biết được, đối thủ của mình là hỏa hồng sắc dương tuyền kia.
Dương tuyền ngưng kết thành một thân hình nữ nhân, như ẩn như hiện, thậm chí còn có một đại đuôi sam hỏa hồng sắc buông dài đến chân. Dáng người thật tuyệt, đáng tiếc, trên người nàng phóng thích ra nhiệt độ cũng quá mức kinh khủng .
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ phóng ra một đạo hồng quang rơi trên người nàng, nhất thời, hỏa hồng sắc nữ nhân này chợt biến thành kim hồng sắc. Hai tay ở trước thân chợt tách ra hai bên, mỗi tay đều xuất hiện một thanh hỏa diễm trường đao. Mủi chân chỉa xuống, đánh thẳng tới Hoắc Vũ Hạo. Song đao giơ lên cao ngang nhiên chém ra.
Sau khi Tử Cực Ma Đồng tiến vào cảnh giới Giới Tử, Tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo đã có thề thấy được những biến hóa của các nguyên tố nhỏ bé nhất. Hắn lặng lẽ phát hiện, khi nữ nhân kia xuất ra song đao, thậm chí có vô số hỏa hồng sắc nguyên tố trong không khí nhanh chóng hướng về phía tụ đao của nàng. Khi song đao của nàng chém ra, độ dài của hỏa diễm trường đao cũng đã vượt quá một trượng. Đây chính là vô cùng nóng bỏng Cực Hạn Hỏa a! ( cái đoạn này mình tks bạn “Hai Nguyen” đã góp ý về cảnh giới TCMĐ của HVH nhưng lão Đường để Giới Tử nên mình vẫn dịch là Giới Tử )
Ở trong phạm vi sinh trưởng của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng hỏa nữ nhân này chiến đấu, bất lợi thật sự quá lớn. Hơn nữa trong phạm vi này, nhiệt độ cũng không giống nhau, càng đến gần dương tuyền nóng kia nhiệt độ lại càng cao. Càng đến gần Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, nhiệt độ cũng là càng cao. Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy Cực Hạn Băng của mình bị áp bức rất lờn.
Ta tránh! Chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, thân hình Hoắc Vũ Hạo chợt lóe, dựa vào tinh thần tham trắc cường hãn, từ trong khe hở của hỏa diễm trường đao kia chui ra lần nữa. Lần này, hắn đánh trả lại.

Quang mang màu xanh biếc ở trước ngực chợt ngưng kết, ngay sau đó, một cột sáng màu xanh biếc cực lạnh liền từ ngực của hắn tán loạn bắn ra. Chính là Băng Hoàng Chi Nộ.
Một kích kia mới vừa phát ra, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo liền nhìn thẳng.
Dương tuyền nóng cháy tựa như có sinh mạng, cảm nhận được hơi thở Cực Hạn Băng bắn ra từ trên người của hắn, hỏa hồng sắc dương tuyền lại hướng về phía trước dâng lên, giống như dâng lên một cuộn sóng. Nhất thời, một cỗ sóng nhiệt cực mạnh đập vào mặt. Băng Hoàng Chi Nộ còn chưa tới trước mặt của hỏa nữ nhân, đã có hơn phân nửa năng lượng biến mất ở trong nhiệt độ nóng bỏng.
Hỏa nữ nhân kia phảng phất như được tăng phúc, thân hình tăng vọt. Hỏa kim sắc gần như biến thành màu vàng chói lọi, hỏa diễm song đao màu vàng hợp lại rồi chém ra, Băng Hoàng Chi Nộ đã bị chém tan tành.
Làm sao đánh đây? Còn được dương tuyền nóng bỏng kia hỗ trợ? Cái này không phải là ăn gian sao? Hoắc Vũ Hạo cũng đành bất lực, nhưng mà trận khảo nghiệm này hắn hoàn toàn ở thế bị động, hắn căn bản không thể quyết định nội dung khảo nghiệm là cái gì.
Thân thể của Hỏa nữ nhân chợt lóe, tiếp tục hướng về phía hắn, nhưng lần này, hỏa diễm song đao của nàng không có nóng lòng chém ra. Khi Hoắc Vũ Hạo đang sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, thân hình chợt lóe. Động tác của nàng đột nhiên thay đổi.
Thân thể của nàng chợt mờ đi, Hoắc Vũ Hạo vừa định né sang bên cạnh, nhưng nàng cũng đồng thời né sang. Sau đó hỏa diễm song đao để ngang trước mặt Hoắc Vũ Hạo, cảm giác giống như là Hoắc Vũ Hạo đụng vào mình.
“ Ta, ta muốn …..” Hoắc Vũ Hạo rốt cục muốn mắng chửi. Vô luận tinh thần tham trắc của hắn cường hãn cỡ nào, hắn cũng không cách nào thông qua dò xét đoán được hỏa nữ nhân này có thể sử dụng bộ pháp như của hắn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ Pháp.
Chân trái kim quang chợt lóe, cả người Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt biến mất, lần nữa xuất hiện, đã ở phía sau của hỏa nữ nhân.
Chính là hồn kỹ mà lang viên tả thoái cốt mang đến, di chuyển tức thời.
Đối với phần lớn Hồn Sư mà nói, di chuyển tức thời cũng tựa như một loại thần kỹ. Ở trong chiến đấu cận chiến phát huy càng rõ ràng hơn.
Ngươi tước nhược Cực Hạn Băng của ta? Tốt lắm, ta đây cũng không cần Cực Hạn băng, trong nháy mắt hoàn thành di chuyển tức thời, tay phải của Hoắc Vũ Hạo vung ra, móng nhọn màu vàng nhạt kéo dài qua bảy thước, lợi nhận kinh khủng như muốn cắt liệt Thiên Địa, mang theo thanh âm cực kì khủng bố mà bén nhọn chợt lóe lên rồi biến mất.
Không thể không nói, di chuyển tức thời phối hợp Ám Kim Khủng Trảo uy năng thật sự là quá biến thái. Coi như là trước đó có dự đoán được cũng rất khó để né tránh, dù sao di chuyển tức thời tốc độ quá nhanh, mà Ám Kim Khủng Trảo bao trùm phạm vi lại quá lớn.
Hỏa nữ nhân này mặc dù là do nóng bỏng dương tuyền ngưng kết mà thành, nhưng nàng cũng là bị hạn chế thực lực, cùng Hoắc Vũ Hạo không chênh lệch lắm. Bất ngờ không đề phòng, cho dù nàng có Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, hơn nữa còn dưới sự khống chế của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, cũng không thể né tránh một kích bộc phát này của Hoắc Vũ Hạo.
Lợi nhận trong nháy mắt xẹt qua, thân thể của hỏa nữ nhân bị quang nhận kinh khủng màu vàng nhạt kia cắt thành nhiều khối vụn rơi xuống.
Kết thúc rồi? Hoắc Vũ Hạo trong lòng vui mừng, hắn đối với lực công kích của Ám Kim Khủng Trảo tuyệt đối có lòng tin. Bị chính diện kích trúng, coi như cường giả cấp bậc bát hoàn Hồn Đấu La đón một kích này sợ rằng cũng phải bị thương.
Nhưng mà, xuất hiện một màn làm hắn trợn cả mắt.
Hỏa nữ nhân đúng là bị cắt thành nhiều khối vụn, nhưng mà những khối vun này sau khi rơi xuống đất lại biến thành dương tuyền, sau đó những chất lỏng này nhanh chóng ngưng kết, chỉ trong sửng sốt thời gian của Hoắc Vũ Hạo, một hỏa nữa nhân mới đã xuất hiện. Hỏa diễm trường đao chém ra, phô thiên cái địa hướng qua Hoắc Vũ Hạo. dường như hỏa nữ nhân này cũng có sinh mạng, hơn nữa còn bị chọc giận.
Vật lý công kích không có hiệu quả? Có cần ăn gian đến như vậy không?
Lúc này đến lượt Hoắc Vũ Hạo luống cuống tay chân. Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, tay trái nhấc lên, một tầng kim sắc quang mang trong nháy mắt hóa thành chấn động ngăn chặn ở trước mặt hắn.
Tầng chấn động màu vàng này bao trùm phạm vi không lớn, nhưng vừa đúng che trước mặt của Hoắc Vũ Hạo. Mắt thấy những Cực Hạn Hỏa đó rơi xuống trong nháy mắt bị bắn ngược lại, hỏa nữ nhân giống như là quơ song đao tự chém vào bản thân. Thân thể của nó cũng chợt hơi chậm lại.
Lực phòng ngự của Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn tuyệt đối mạnh mẽ, nhưng mà hiệu quả phản xạ đối với hỏa nữ nhân không có sinh mệnh tồn tại thì lại không tốt. Huống chi hỏa nũ nhân phóng ra chính là lực lượng Cực Hạn Hỏa. Tiếng kêu đau đớn của Thiên Mộng Băng Tằm lập tức vang lên trong đầu của Hoắc Vũ Hạo. Bởi vì hỏa nữ nhân kia căn bản không có tồn tại sinh mệnh lực, đặc tính lớn nhất của Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn là hấp thu sinh mệnh lực của đối thủ sau khi bị thương tổn do phản xạ để phục hồi bản thân, mà lúc này cái tác dụng này căn bản không cách nào thể hiện ra được, làm cho Thiên Mộng Băng Tằm rất là buồn bực.
Không thể dùng nữa nếu không sẽ làm Thiên Mộng ca bị thương! Hoắc Vũ Hạo phát hiện tinh huống bi kịch này, cùng hỏa nữ nhân tiến hành chiến đấu, các loại năng lực vốn có của hắn đang từng bươc từng bước bị tước nhược.
Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ không bị động chịu trận, Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn mặc dù không thể thương tổn được hỏa nữ nhân, nhưng mà cuối cùng cũng cho hắn đầy đủ thời gian.
Cam sắc quang mang chợt lóe, Thân thể của Tiểu Tuyết Nữ đã phiêu nhiên hiện ra ở sau lưng hắn.
Đối với cái hoàn cảnh nóng rực này, Tiểu Tuyết Nữ cũng không thích ứng kịp, nho nhỏ cau mày, kêu " y y a a"
Bất quá lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng đã phát động năng lực, năm cái hồn hoàn của vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt đồng loạt dâng lên, đỏ, cam, cam, cam, cam, hào quang của năm cái hồn hoàn đồng loạt lóe sáng. Trong đó cái hồn hoàn thứ tư lóng lánh lên màu cam kim sắc, thân hình của Tiểu Tuyết Nữ chợt trở nên hư ảo, Tuyết Đế lãnh ngạo thế gian lần nữa phủ xuống hậu thế.
Khi ảo ảnh Tuyết Đế xuất hiện trong nháy mắt, cho dù là hỏa nữ nhân, hay là Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, cũng là hơi bị khựng lại.
Tuýet Đế, đây chính là hóa thân của Băng Thiên Tuyết Nữ, mặc dù hiện tại nó đã không còn bản thể, nhưng hơi thở cường đại của 70 vạn năm tu vi vẫn còn bảo lưu dược. Huống chi, có thể nói Tuyết Đế là hồn thú thuộc tính băng cường đại nhất, trời sinh khắc chế, cho dù đang ở bên cạnh dương tuyền nóng bỏng, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cũng không khỏi có ý kiêng kị.
Tiếp theo trong nháy mắt, hai đạo thân ảnh trùng hợp, mọt tầng băng bạch sắc quang manh lấy thân thể của Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm tóe phát ra phia ngoài.
Đây chính là Tuyết Vũ Diệu Dương trong Tuyết Đế tam tuyệt dung hợp cùng với Vĩnh Đông Chi Vực của Hoắc Vũ Hạo.
Tuyết Vũ Cực Băng Vực.
Hồn kĩ khống chế phạm vi cường đại nhất của Hoắc Vũ Hạo được phóng ra.
Vật lý công kích gần như là vô dụng với hỏa nữ nhân, năng lực tinh thần của Linh Mâu đối với một cái tượng gỗ tjif cí íc lợi gì? Trực tiếp công kích Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, lỡ may chọc giận nó thì sao? Hơn nữa nó còn là hồn thú mười vạn năm, tinh thần cônh kích có thể dùng được sao? Hoắc Vũ Hạo bị hỏa nữ nhân áp bức cùng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau mấy lần thử dò xét và thời điểm chỉnh mình bị toàn diện áp chế, Hoắc Vũ Hạo liền đem năng lực cương đại này thi triển ra ngoài. Tuyết Đế tam tuyệt, Đế Kiếm Đế Chưởng Đế Hàn Thiên, uy lực mạnh, bất chợt bộc phát ra băng lam sắc, trong nháy mắt đem nhiietj độ nóng bỏng xua tan vài phần, hơn nữa lan tràn ra phía ngoài với tốc độ kinh ngươi.
Linh Mâu tiến hóa lần hai hoàn toàn là chất biến, khiến cho tinh thần lực, đặc biệt là việc khống cjees tinh thần lực của hắn tăng lên nhiều. Tuyết Vũ Cực Băng Vực vừa được thi triển ra, dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo lập tức phô thiên cái địa bao phủ về hướng của hỏa nữ nhân.
Trong hoàn cảnh nóng bỏng như vậy, nếu như từ trên cao quan sát, lúc này Hoắc Vũ Hạo giống như một đóa tịch tuyết hàn mai, bông tuyết tràn ra, cắn nuốt lấy hỏa nữ nhân. Còn Hoắc Vũ Hạo cũng ẩn núp bên trong Lĩnh Vực.
Chỗ tốt của tinh thần khống chế trên diện rộng được tăng cường khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mỗi một bông tuyết trong phạm vi của Tuyết Vũ Cực Băng Vực đều đang chịu sự khống chế của mình. Tinh thần lực của mình giống như là một tấm lưới vô hình đem tất cả bông tuyết đều nối lại với nhau, cảm giác điều khiển Lĩnh Vực dễ dàng thực sự là quá mỹ diệu.
Nhưng mà áp lực lúc này Hoắc Vũ Hạo phải thừa nhận cũng đột nhiên tăng nhiều. Tuyết Vũ Cực Băng Vực phóng ra không chỉ hướng về phía hỏa nữ nhân mà còn bao phủ hoàn cảnh xung quanh, thậm chí hướng đến Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng với dương tuyền nóng bỏng kia.
Uy lực của Tuyết Vũ Cực Băng Vực ở trong hoàn cảnh cực hạn này cũng không thể phát huy được ba thành. Nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho dưỡng khí trong không khí còn rất ít, lại còn do nhiệt độ ảnh hưởng, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo cơ hồ là tiêu hao như trút nước.
Hỏa nữ nhân tựa hồ cũng cảm nhận được Tuyết Vũ Cực Băng Vực mang đến nguy cơ rất lón, khi Hoắc Vũ Hạo phóng ra Lĩnh Vực thì nàng cũng động. Nhưng lần này không phải là công kích, mà là nhanh như chớp luót ngang, bằng tốc độ kinh người nhảy lên hướng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Hoắc Vũ Hạo cũng tự nhiên khống chế Tuyết Vũ Cực Băng Vực hướng về phía hỏa nữ nhân. Khi Tuyết Vũ Cực Băng Vực đụng trúng hỏa nữ nhân, có thể thấy thân thể của nó trong nháy mắt bốc lên mảng lớn hơi nước. hỏa kim sắc trên thân của nó cũng nhanh chóng mờ đi.
Nhưng ngay lúc này, thứ quấy nhiễu lần nữa xuất hiện.
" Oanh " dương tuyền giống như là gà mẹ bị chọc giận muốn bảo vệ hài tử chợt bộc phát, nóng bỏng hỏa hồng sắc dương tuyền phóng lên cao.
Mặc dù bọn chúng không có công kích về phía của Hoắc Vũ Hạo, chẳng qua chỉ là thẳng một đường hướng không trung bắn lên cao, nhưng chỉ cần như vậy, độ lanh của Tuyết Vũ Cực Băng Vực của Hoắc Vũ Hạo trực tiếp giảm xuống một nửa.
Lĩnh Vực vốn đang quấn lấy hỏa nữ nhân tự nhiên rơi vào khoảng không, chỉ có thề tiếp tục đuổi theo. Mà hỏa nữ nhân đã nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này, chạy đến sau lưng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Lĩnh Vực không thể tránh khỏi đem Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơn cũng bao phủ ở bên trong, nhưng trên thân thể của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ lại bộc phát ra một tầng mãnh liệt kim hồng sắc quang mang.
Sau đó?
Làm gì có thể còn sau đó . . .
Dưới sự liên thủ của dương tuyền cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, Tuyết Vũ Cực Băng Vực chợt tiêu tán, ngay cả đám bông tuyết cũng không thể lưu lại.
Mặt của Hoắc Vũ Hạo cũng bị nhiệt độ cao làm cho đỏ bừng, giống như người say rượu ngã ra phía sau.
May là dương tuyền nóng bỏng kia chỉ bộc phát trong nháy mắt, dương tuyền rớt xuống, nhiệt độ cũng hạ thấp đi nhiều. Mà hỏa nữ nhân kia cũng vọt ra từ sau lưng của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, song đao trong tay vung lên, lao đến Hoắc Vũ Hạo.
"Chờ một chút." Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng hét lớn.
"Chuyện gì?" Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ giống như là không có làm gì cả, rất tự nhiên tùy ý hỏi.
Hoắc Vũ Hạo khóe miệng co giật một chút, nói: “ Tiền bồi, đây thật sự quá ăn gian. Dương tuyền nóng bỏng kia bay lên, còn có thể giải thích là do hơi thở của Cực Hạn Băng trên người ta ảnh hưởng. Nhưng đến ngài cũng xuất thủ, trân khảo nghiệm này làm sao ta có thể tiếp tục tiến hành được?”
Thanh âm của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ tràn đầy kinh ngạc, "Cái gì? Ăn gian? Ta ăn gian chỗ nào? Dương tuyền kia cùng ta không có quan hệ gì, là ngươi tự mình kích thích nó, đúng không. Về phần tại sao ta xuất thủ, đó là bởi vì ngươi công kích đến ta. Lĩnh Vực của ngươi bao trùm đến đây, hiệu quả là Cực Hạn Băng, chẳng lẽ ta ngồi chờ chết sao? Lỡ như ngươi chặt đứt linh căn của ta thì làm sao? Không được là không được, ngươi không nên tìm nguyên nhân khách quan, nếu không thông qua khảo nghiệm, ngươi đừng mơ lấy được quyển sách kia của U U.”
"Ngươi ••••••" Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt bi phẫn, điều này thật sự là không công bằng. Làm sao đánh đây?
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ dương dương đắc ý nói: "Nhanh lên. Nếu ngươi tiếp nhận khảo nghiệm nữa, cứ tiếp tục. Bằng không hãy rời khỏi nơi này của chúng ta. Chúng ta vốn không hoan nghênh nhân loại các ngươi. Nhìn thấy ngươi cũng có một phần kiên trì, ta mới tha mạng cho ngươi. Ai dà, ngươi nhìn xem, tên tiểu tử này thật nghịch ngợm, giờ này lại đi tắm.”
Cũng không biết tại sao, khi Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng Hoắc Vũ Hạo nói chuyện, hỏa nữ nhân kia lại nhảy vào trong dương tuyền, khi nghe tiếng của hắn gọi mới lần nữa trở lại, hơi thở yếu ớt lúc trước đã hoàn toàn hồi phục, hỏa kim sắc quang mang lóe lên. Nói cách kác, bắt đầu lại một lần nữa, Hoắc Vũ Hạo đối mặt vẫn là hỏa nữ nhân ở trạng thái toàn thịnh.
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt ảm đạm, hít sâu một cái, dứt khoát nói: “ Tiền bối, ta muốn thử một lần nữa. Nhưng ta hy vọng có thể toàn lực cùng nó đối kháng, coi như thua cũng phải thua oanh oanh liệt liệt. Có thể cho ta rời khỏi phạm vi của ngài khôi phục một ít hồn lực, sau đó đường đường chính chính cùng nó liều mạng hay không?”
“Tùy ngươi!” Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nói: “ Bất quá, ra khỏi phạm vi của ta, ta không thể bảo đảm bảo ngươi sẽ không bị những thực vật khác công kích.”
Đây cùng với chưa nói có gì khác nhau đâu? Không ra khỏi phạm vi của nó, cũng sẽ bị nhiệt lượng nồng đậm kia ảnh hưởng, khôi phục đứng lên có thể nói là làm nhiều mà hiệu quả chẳng được bao nhiêu, thậm chí còn có thể sinh ra tình huống tước nhược.
Nhưng kỳ lạ chính là Hoắc Vũ Hạo lại cắn răng ngồi tại chỗ. Hơi thở Cực Hạn Băng trên người biến mất, tiếp theo một tầng kim sắc quang mang nhàn nhạt xuất hiện, sóng tinh thần chấn động mạnh mẽ bao phủ hắn ở bên trong. Mặc dù khí lưu chung quanh bị nhiệt độ cao ảnh hưởng khẽ vặn vẹo, nhưng nhìn qua lại không ảnh hưởng lớn đến hắn.
Hoắc Vũ Hạo nắm một cái bình sữa cấp sáu chậm rãi khôi phục hồn lực của mình. Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ mặc dù ăn gian vô lối, nhưng cũng không thừa dịp này để cho hỏa nữ nhân công kích hắn. Chẳng qua vẫn để hỏa nữ nhân đang ở đỉnh trạng thái ở bên cạnh mình.
Vương Thu Nhi mặc dù ở khoảng cách khá xa, nhưng những chuyện phát sinh bên đó nàng đều mắt thấy tai nghe, Không nghi ngờ chút nào, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ tuy nói không tham dự chiến đấu, nhưng vẫn ảnh hưởng đến Hoắc Vũ Hạo. Hơn nữa dưới uy lực của dương tuyền, Cực Hạn Băng của Hoắc Vũ Hạo đã bị yếu đi tương đối. Dưới tình huống như vậy, cho dù là có chiến ý như Vương thu Nhi, cũng hoàn toàn không tìm được nửa phần khả năng chiến thắng.
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc